CÙNG TRỜI VỚI THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi biết hướng đi của Phong Chiếu, Sở Chước không khỏi có vài phần tò mò: "Hạt châu đó là vật gì? Huynh như xử lý như thế nào?"
Ngay cả người tu luyện Thần Hoàng cảnh đều cảm thấy khó xử lý, còn phải riêng biệt đi vực ngoại chi cảnh một chuyến, có thể thấy được chỗ lợi hại hạt châu này, Sở Chước không khỏi có chút hoài nghi, có phải hạt châu này do người đeo mặt nạ chế tạo ra bán yêu đặc biệt để tới Thiên Hà hay không.
Phong Chiếu vừa trở về, lúc này cũng không vội mà đi ra ngoài, nắm tay nàng trở lại trong cung điện, tùy ý ngồi xuống giường dài trải da mãnh thú, vẫy tay một cái trên giá gỗ đã xuất hiện một bình linh ủ.

Hắn lấy ra hai cái ly rượu chạm ngọc tạo hình vô cùng xinh đẹp, rót hai chén linh ủ, chất lỏng trong suốt xinh đẹp, linh khí uẩn nhiên, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Hắn đưa một ly linh ủ cho nàng, chậm rãi nhắm môi, vừa nói: "Ta cũng không biết giải thích như thế nào, bây giờ còn không thể nói cho nàng."
"Vì sao?" Sở Chước nhíu mi.
Phong Chiếu quay đầu nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú: "Bởi vì hiện tại tu vi nàng rất thấp, nàng không nên chống đỡ những thứ này."

Ở giới tu luyện, đại đa số người tu luyện thi hành năng lực có bao nhiêu lớn, liền gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm.

Tuy rằng Phong Chiếu thích làm trời làm đất ở Đại Hoang giới, nhưng trách nhiệm hắn nên gánh vác, hắn chưa từng chối từ qua, đây cũng là nguyên nhân vì sao cho dù thanh danh hắn không tốt ở Đại Hoang giới, như cũ không ai dám oán giận lên hắn.
Trừ bỏ thực lực tuyệt đối, còn có hết thảy hắn từng làm cho Đại Hoang giới.
Chỉ có sau khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, mới có thể chạm đến một ít bí mật không muốn người biết, người tu luyện cấp thấp tu vi rất thấp, biết nhiều quá, đối với bọn họ ngược lại không có lợi.
Sở Chước không phải là người không biết tốt xấu, nhưng đầu óc nàng xoay chuyển mau, rất nhanh liền hiểu rõ hạt châu màu đỏ này dính dáng đến pháp tắc nào đó, hắn không thể lộ ra.

Cho nên nàng cũng không cưỡng cầu, ngược lại hỏi: "Hạt châu màu đỏ đó có liên quan cùng người đeo mặt nạ sao?"
"Có lẽ vậy." Phong Chiếu thản nhiên nói: "Mục đích tồn tại của sản phẩm bán yêu thất bại, đó là thủ hộ hạt châu này, cung cấp sinh mệnh lực cuồn cuộn không ngừng cho nó, vật lưu lại là túi da bị thịt chỉ còn lại có một thân không sạch sẽ không chịu nổi, ô nhiễm nước sông.

Ta tạm thời quăng nó đến một địa phương không có bất luận sinh mệnh thể nào, phong ấn nó tại nơi đó."
Sở Chước nga một tiếng, sau đó hỏi ra một vấn đề vô cùng sắc bén: "Huynh chủ động đi qua, là vì hạt châu này sẽ mang đến nguy hại đối với Thiên Hà, thậm chí toàn bộ Thủy Linh Vực, đúng không?"
Phong Chiếu dừng lại, nhịn không được nhìn nàng, chống lại ánh mắt sáng rỡ của nàng, đột nhiên lại có chút ngượng ngùng.
Hắn thanh âm thấp vài phần: "Vì sao nàng nghĩ như vậy?" Chẳng lẽ nàng không cảm thấy, hắn là rảnh đến không có chuyện gì, mới có thể động thủ xử lý nó sao?
Ở trong mắt người tu luyện Đại Hoang giới, mỗi một chuyện Bạch Ly Vực Chủ làm, đều là vì tùy hứng nhàm chán mới có thể làm, mỗi khi làm đều khiến cho người tu luyện hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại bởi vì đánh không lại, chỉ có thể nén giận, quay đầu liền âm thầm nguyền rủa hắn tương lai khi phi thăng bị thiên lôi đánh xuống, hồn phi phách tán.

Phong Chiếu tự nhiên không thèm để ý những người đó nghĩ như thế nào, làm theo ý mình như cũ, sống được phá lệ khoa trương.
Nhưng mà nàng đột nhiên hỏi như vậy, giống như nàng có thể lý giải cách làm của hắn, làm cho hắn tim đập được có chút mau.

Chỉ cảm thấy đầu óc đều giống như bị dính cái gì đó, lúc này cái gì cũng không cảm giác được, trừ bỏ người trước mặt này.
Hắn không thèm để ý cái nhìn của người ngoài, bởi vì hắn làm việc quả thật tùy tâm sở dục, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn thiên địa.
Nhưng nếu là nàng đột nhiên hiểu hắn...!ai nha, ngẫm lại cũng rất kích động nhỉ.
Dung mạo Sở Chước bất giác nhiễm lên vài phần ý cười, nói: "Bởi vì huynh vừa mới nói."
Hắn cho rằng nàng tu vi rất thấp, không nên đi thừa nhận những thứ này, cũng liền biết, hạt châu này sẽ mang đến nguy hại.
Nàng tự nhiên sẽ không giống như người tu luyện bên ngoài, cho rằng hắn thật là thú hồ thiên hồ địa, nhàn đến chỉ biết gây sự khắp nơi.


Cho dù thích gây sự, hắn cũng chưa từng lạm sát kẻ vô tội, lại là hạng người cùng hung cực ác, nhiều nhất tàn phá kinh khủng, lưu trữ cái mạng nhỏ để chọc cười.
Đã biết trời đất lớn, còn yêu tiếc cỏ cây xanh.
Sở Chước ở trên người hắn, chậm rãi hiểu được ý tứ ẩn chứa những lời này, đó là làm bạn trong hai đời, từng chút hiểu biết người này, hiểu biết thứ ẩn tang trên người hắn, nếu như không dụng tâm, là không thể phát hiện.
Trên người hắn có thứ đáng giá nàng học tập, cũng làm cho nàng yêu thích.
Thần thú như vậy...!làm sao không cho nàng thích?
Sở Chước thở sâu, lại hỏi một
.


Bình luận

Truyện đang đọc