Sở Chước đứng ở trên một gốc cây linh mộc cổ trên khe núi, nhìn ra đường cái từ giữa núi rừng quanh co.
Thân ảnh của nàng vùi lấp ở trong cây rừng lờ mờ, tay áo màu trắng thuần theo gió tung bay, dung nhập trong lá cây xanh biếc, phá lệ phiêu dật, bên hông treo bình thủy tinh cá gấm đỏ là ánh sáng màu duy nhất.
A Chiếu đứng ở trên nhánh cây bên cạnh, khoảng cách rất gần nàng, đầu tiên là nhìn xem đường cách đó không xa, sau đó lại nhìn nhìn thân hình Sở Chước ẩn vào trong linh mộc, trong lòng có chút mất hứng.
Móng vuốt của nó vô ý thức gãi thân cây, dễ dàng lưu lại mấy dấu móng tay khắc sâu.
Gốc cổ thụ này nếu mở linh trí, chỉ sợ cũng bị nó cào cho phát khóc.
Là yêu thú loài mèo thì hay lắm sao? Có thể bắt nạt cây như vậy sao?
Bên cạnh bé rùa miệng nhai một quả Thủy Ly, hỏi:【Lão đại, móng vuốt của huynh lại ngứa sao? Nếu móng vuốt ngứa, cào đệ đi.
】Mai rùa Uyên Đồ Huyền Quy rất rắn chắc dày dặn, có thể tùy tiện cào, nó không thèm để ý lão đại dùng móng vuốt của mình mài mai rùa.
Thân thể A Chiếu cứng đờ, cúi đầu mới nhìn đến cây dưới chân bị khoét ra hoa, dường như không có việc gì thu hồi móng vuốt, nhảy đến trên nhánh khác, nói:【Không có chuyện gì, ăn linh quả của mi đi.
】
Bé rùa nga một tiếng, vừa gặm nhấm vừa hỏi:【Lão đại, chúng ta ở đây làm cái gì?】
Thật sự là không muốn vạch áo cho người xem lưng, lão đại tâm tình đang táo bạo nghe được lời tiểu đệ nói, nháy mắt liền muốn bùng nổ!
Chính là vừa muốn bùng nổ, liền thấy Sở Chước động, nàng một phen quơ lấy bé rùa, từ trên linh mộc nhảy xuống, lao đi hướng xa xa.
A Chiếu cũng nhảy xuống linh mộc, nhảy lên đầu vai nàng.
Ở ngoài mười dặm, một chiếc do bốn con thú Thanh Lân kéo linh xa vân văn bảo chậm rãi chạy đến.
Trước sau hai sườn linh xa là thị vệ cưỡi Thanh Lân thú, những thị vệ này đều là người tu luyện tu vi ở trên Nhân Vương cảnh, chỉ có đầu lĩnh là một gã Nhân Hoàng cảnh tầng hai, bộ dạng trung niên, cưỡi Thanh Lân thú đi theo ở bên cạnh xe tang.
Trên thân Linh Xa có khắc dấu hiệu một đóa hoa Liệt Vũ màu đỏ rực, tượng trưng cho thân phận chủ nhân, chỉ cần người tu luyện gặp qua đóa hoa Liệt Vũ màu đỏ rực này, đều biết đây là dấu hiệu Vân Linh Mạch Huyền Thiên Tôn.
Có thể sử dụng được bốn thất Thanh Lân thú rất tốt để kéo xe, chỉ có Mạch chủ Huyền Thiên Tôn, liền biết trong xe là người nào ngồi.
Linh Xa dùng bông mỏng manh như cánh ve nửa che, mơ hồ có thể thấy được trong Linh Xa là một gã nam tử vạt áo rộng mở ôm hai nữ tử tiêm tư sạch sẽ uống rượu mua vui, truyền ra tiếng nữ tử cười duyên.
Người tu luyện Nhân Hoàng cảnh bên cạnh Linh Xa tinh tường nghe được động tĩnh trong xe, thần sắc chưa biến, vẫn chưa để ý tới.
Ngay tại khi Linh Xa đi qua một con đường hẹp hai bên thân núi đá lởm chởm, đột nhiên khe hở hai bên đường hẹp đột nhiên lao ra một đám người tu luyện, không nói hai lời liền công kích Linh Xa.
Người tu luyện đi theo trên Thanh Lân thú phản ứng cực nhanh cản trở công kích, không cho những kẻ tập kích quấy nhiễu đến người trong xe.
Người tu luyện Nhân Hoàng cảnh bên trong Linh Xa vẫn chưa ra tay, chính là mắt lạnh nhìn đám người tu luyện kia.
Đám người tu luyện này tu vi đều không cao, phía trước nhất là một người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng chín, tu vi này ở bên ngoài có lẽ đủ xem, nhưng ở trước mặt người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, thật sự không đáng giá nhắc tới.
Còn như dưới rõ như ban ngày, vì sao có người tu luyện Nhân Vương cảnh luẩn quẩn trong lòng công kích, trong lòng bọn thị vệ biết rõ ràng, cho nên cũng không hề có ngoài ý muốn nào.
Đột nhiên, người tu luyện Nhân Hoàng cảnh cạnh Linh Xa cảm giác được một cỗ khí tức cường đại khóa mình lại, cả người căng thẳng, cảnh giác đánh giá chung quanh.
Nhưng mà, chung quanh trừ bỏ thân núi đá lởm chởm, chỉ có đám người tu luyện giao chiến, cũng không có bất luận khác thường gì.
Theo thời gian dần dần trôi qua trán, hắn thấm ra mồ hôi lạnh dầy đặc, thân thể vốn cương cứng, đã mất thong dong lúc trước.
Chỉ là Lâm Khách khác thường, lúc này lại không người nào phát hiện.
Lúc này, Thiền Sa xe ngựa nhấc lên, một nữ tử mặc quần lụa mỏng mềm mại màu hồng nhạt ló đầu, cười duyên nói: "Lâm đội trưởng, còn chưa giải quyết sao, lâu như vậy, Mạch chủ sẽ phải mất hứng.
"
Ánh mắt cảu nàng ta nhìn lại đám người tu luyện công kích bọn họ, phát hiện thị vệ Vân Linh Mạch đã xử lý bọn họ gần xong, nhịn không được lại cười duyên một tiếng.
Người tu luyện Nhân Hoàng cảnh—— Lâm Khách không để ý tới nàng ta, lúc này tâm thần toàn bộ của hắn đều đặt lên nguy hiểm trong chỗ tối, trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi um tùm, sợ không cẩn thận một cái, nguy cơ chỗ tối đó không chút do dự đánh úp lại.
Ngay tại khi lòng cảnh giác của Lâm Khách nhấc tới cao nhất, đột