Thấy không một người nào nói khó coi, Sở Chước đối với cái này vô cùng vừa lòng.
Ngày đó ở trong thông đạo không gian, nhìn đến đồ án vẽ trên chiếc xuyên chiến hạm công kích bọn họ, Sở Chước cũng cân nhắc ngày nào đó cũng vẽ một cái ở trên xuyên chiến hạm của bọn họ, tránh cho nó tối như mực, không đặc điểm gì.
Cho nên ở khi Nhâm Diêu tu bổ xuyên chiến hạm, nàng cũng đi tìm được một loại nước sơn, chuẩn bị vẽ cho nó một cái.
Mới đầu Sở Chước cân nhắc muốn vẽ cái gì, là con nhện tốt, hay là Lân Xà đẹp, hoặc là bé rùa.
Vừa hay lúc ấy A Chiếu và Nhạc Tu đánh nhau trở về, Nhạc Tu lại bị nó đánh đến mặt mũi bầm dập, nó vì tiêu trừ Sở Chước hoài nghi, lại bắt đầu ác ý bán manh, đừng nói, bộ dạng nho nhỏ đó còn rất khả ái, Sở Chước vô cùng ăn bộ dạng này của nó.
Vì thế Sở Chước vung lên tuyệt bút, quyết định vẽ con A Chiếu bán manh.
Chỉ là nàng không thích cách vẽ trung quy trung củ, đầu óc vừa chuyển, dự tính vẽ con A Chiếu bản phim hoạt hình.
Sở Chước đối với cái này là vô cùng vừa lòng, nhưng mà không nghĩ tới người dị thế cũng không biết thưởng thức vẽ họa yêu thú giống như bản phim hoạt hình, biểu tình một lời khó nói hết.
Rõ ràng nhìn rất đẹp mà, vì sao bọn họ không thưởng thức?
Một đám người ở dưới sự uy hiếp của A Chiếu, không ai dám nói khó coi, chỉ là khi bọn hắn nhìn đến con tiểu yêu thú trên đầu xuyên chiến hạm đang ác ý bán manh với bọn họ, có một loại vẻ mặt bị nó ác ý manh, vẻ mặt cũng ảo giác cháy khét.
Cho dù hình thức vẽ trên đồ án nghe thấy không nhìn thấy, nhưng có vài thứ là tương thông, chỉ cần là người thẩm mỹ bình thường cũng sẽ không thấy khó coi.
Bọn họ thấy con tiểu yêu thú vẫn là rất manh, nhưng cố tình nó bán manh liền thôi, trong cặp mắt kia rõ ràng lóe ra ác ý, bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.
Đại khái là vì Sở Chước vẽ ra rất tốt, cũng quá chân thật, người bị nó nhìn chằm chằm, một lời khó nói hết.
A Chiếu cũng mặc kệ bọn họ người nào không dễ chịu, dù sao nó là vô cùng vừa lòng hàm ý Sở Chước vẽ mình đi lên.
Sở Chước lúc ấy là nói như thế này: "Đây là xuyên chiến hạm của chúng ta, mặc kệ là Tầm Châu ca hay là Hỏa Lân hoặc là Huyền Uyên, đều không đẹp bằng ngươi, vậy vẽ ngươi đi.
"
Sở Chước cảm thấy có lông là cực manh, cho nên vẽ nó không sai.
Nhưng nghe ở trong tai A Chiếu, rõ ràng là trong lòng nàng nó là xinh đẹp nhất, nhất thời mở cờ trong bụng, cũng mặc kệ nàng vẽ thành cái dạng gì, cho dù vẽ thành một đống lông xù không có bộ dạng, nó cũng hiểu được là xinh đẹp nhất.
Ừ, chính là như vậy =v=
Xem nhẹ con yêu thú vẽ trên đầu xuyên chiến hạm đang ác ý bán manh xong, đoàn người tất cả bay vào trong xuyên chiến hạm.
Đợi tất cả người tu luyện đều tiến vào xuyên chiến hạm, trong xuyên chiến hạm phụt ra ra một linh quang nhu hòa, chỉ hướng nơi nào đó trong hư không.
Tiếp theo, xuyên chiến hạm phá vỡ điểm không gian bạc nhược phụ cận, vèo một cái tiến vào trong vết nứt không gian vỡ ra, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Xuyên chiến hạm tiến vào vết nứt không gian không lâu sau, chỗ vết nứt không gian đó rất nhanh liền khép lại.
Thiết Thích Đằng sau khi thấy xuyên chiến hạm biến mất, vốn tránh đường vì đoàn người Sở Chước một lần nữa bò đầy Thiết Thích Đằng.
Rất nhanh, khắp thiên địa trở nên vân đạm phong thanh, lại không còn một chút dấu vết.
Xuyên chiến hạm tiến vào thông đạo không gian không lâu, mọi người liền nhìn thấy không gian loạn lưu phía trước cách đó không xa, nếu người tu luyện có thực lực cường hãn có thể từ trong hư không hỗn độn cúi nhìn xuống, liền có thể nhìn thấy không gian loạn lưu quay chung quanh ở đại lục Xích Vân Tinh, giống như một cái vòng bảo hộ loạn lưu, ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.
Xuyên chiến hạm cũng không vội vã tiến vào khu không gian loạn lưu, mà là thong thả đi về phía trước ra bên ngoài.
Đám người Sở Chước và Bích Tầm Châu đứng tại đại sảnh, nhìn về phía người tu luyện đại lục Xích Vân Tinh.
Sở Chước nói: "Chư vị, xuyên chiến hạm rất nhanh sẽ tiến vào khu không gian loạn lưu, đến lúc đó xuyên chiến hạm sẽ xuất hiện tình huống không ổn định, chư vị cũng không cần lo lắng, rất nhanh sẽ đi qua.
"
Tinh Sa và Hoa Bồi liếc mắt nhìn nhau một cái, cười nói với Sở Chước: "Sở cô nương yên tâm thôi, chúng ta đều biết không gian loạn lưu lợi hại, đến lúc đó nhất định sẽ không mang đến phiền toái cho mọi người.
"
Sở Chước cười cười với nàng, để cho Hỏa Lân và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi an bài những người này, mà nàng thì mang theo Nhâm Diêu tiến vào phòng khống chế.
Nhạc Tu cùng Yêu Mi cũng theo sau, Vu Linh Túc lại ngồi trấn ở chỗ đại sảnh.
Bích Tầm Châu đứng ở trước bình thủy tinh, cẩn thận dùng linh lực khống chế xuyên chiến hạm, tìm kiếm địa phương tiến vào không gian loạn lưu, cố gắng muốn tìm ra một chỗ địa phương không gian loạn lưu tương đối yếu nhược.
Nhâm Diêu nhìn không gian loạn lưu bên ngoài, âm thầm nắm chặt nắm đấm, một bên nói cùng Sở Chước: "Sở cô nương, lúc trước chữa trị xuyên chiến hạm khi, ta bỏ thêm một tầng vòng bảo hộ, hẳn là có thể chống đỡ một đoạn thời gian, không bằng trước mở ra vòng phòng hộ thôi.
"
Sở Chước kinh ngạc nhìn nàng ấy.
Nhậm Diêu có chút ngượng ngùng mà đâm đầu ngón tay, ngại ngùng nói: "Ta cảm thấy, lúc mọi người rời đi, là muốn xuyên qua không gian loạn lưu, không gian loạn lưu đối với xuyên chiến hạm tổn hại vô cùng lớn, liền nghĩ, không bằng trang bị thêm một vòng phòng hộ, lấy cái này đến giảm bớt tổn hại của không gian loạn lưu đối với xuyên chiến hạm! "
Sở Chước vui sướng giữ chặt tay nàng ấy: "Thật tốt quá, cảm ơn cô! A Dao, để cô phí tâm rồi.
"
Nhâm Diêu hai mắt sáng ngời: "Cô không trách ta loạn gia tăng thiết bị xuyên chiến hạm?"
"Không có!" Sở Chước cười nói: "Ta còn đang buồn rầu về sau gặp phải không gian loạn lưu thì làm sao bây giờ đây, cô liền giúp ta gia tăng vòng phòng hộ, ta cao hứng còn không kịp.
"
Nàng biết Nhâm Diêu thiên phú luyện khí không tệ, không nghĩ tới nàng ấy nhận thức cao như vậy, còn có thể nghĩ đến trên cơ sở này trang bị thêm vòng phòng hộ, đáng tiếc đại lục Xích Vân Tinh bế tắc gông cùm nàng ấy ở trên tu hành luyện khí, nếu không hiện tại nàng ấy thành tựu rất cao.
Nhưng mà, hiện tại cũng không chậm.
Nhậm Diêu nghe được nàng nói, hai mắt lóe sáng, hé miệng mỉm cười, cười đến tươi mát đáng yêu.
Nhạc Tu vênh váo tự đắc, vẻ mặt đắc ý, phụ họa nói: "Dao Dao chính là rất lợi hại.
"
Sở Chước liếc mắt nhìn yêu tu trung nhị thiếu đánh một cái, cảm thấy Nhâm Diêu kết duyên với hắn thật sự là rất đáng tiếc.
Nhìn đến ánh mắt của nàng, Nhạc Tu thiếu chút nữa bùng nổ: "Này, cô là cái ánh mắt gì?"
Sở Chước lười quan tâm hắn, tiếp tục nói với Nhâm Diêu: "A Dao, cô thật lợi hại, lần này cảm ơn cô.
Đúng rồi, ta quen biết một luyện khí sư rất lợi hại, nếu như ngày khác có thời gian, có lẽ ta có thể giới thiệu các người nhận thức.
"
"Thật sự?" Nhâm Diêu hai mắt sáng lên, vẫn chưa hoài nghi Sở Chước nói, Sở Chước là người thiết thực,