Hướng Bình Sơn kiểm tra một lượt toàn bộ file ghi hình trong tệp hồ sơ, cuối cùng không tìm ra thêm ghi chép gì về sự xuất hiện của Tống Triều Dương trong lịch sử giám sát của ngân hàng.
“Sao lại không có gì nữa nhỉ?” Hướng Bình Sơn thì thầm một câu, điều tra lại từ đầu.
Sau khi xem xong lần thứ hai, vẫn không tìm thấy.
“Sở trưởng, không có!” Hướng Bình Sơn quay đầu, nói với Quan Thành Quân.
“Không thể nào!” Quan Thành Quân cau mày, nghi ngờ lên tiếng.
“Có thể chỉ đến hai lần vậy thôi!” Hướng Bình Sơn đáp.
“Điều tra thêm lịch sử đăng ký tiếp khách ở quầy lễ tân của ngân hàng.” Quan Thành Quân nói tiếp, “Xem thử trước đó cậu ta có đến đây không?”
Nghe lời của Quan Thành Quân, Hướng Bình Sơn nhanh chóng nhấp mở tài liệu trong máy tính.
“Chỉ có lịch sử hai lần, khớp với thời gian xuất hiện trong phim ghi hình camera.” Hướng Bình Sơn điều tra xong tài liệu đáp.
Ngay lúc này, Doãn Hồng Yến vừa kịp thời cầm một kẹp văn kiện, đi vào phòng giám sát.
“Sở trưởng!” Doãn Hồng Yến gọi một tiếng, đang định nói gì đó với Quan Thành Quân, nhưng bị Quan Thành Quân phủi tay ngắt lời.
“Cô chờ chút!” Quan Thành Quân nói với Doãn Hồng Yến, “Qua đây xem cái này trước!”
Quan Thành Quân chỉ màn hình máy tính, tiếp tục nói với Hướng Bình Sơn: “Đem cảnh ghi hình tua về đoạn lần đầu Tống Triều Dương đến ngân hàng!”
Hướng Bình Sơn nghe lời làm theo, nhanh chóng thao tác.
“Tống Triều Dương?” Doãn Hồng Yến vô thức thì thầm một câu, “Cái tên này sao nghe quen tai quá nhỉ?”
“Cô xem ghi hình sẽ rõ!” Quan Thành Quân nói với Doãn Hồng Yến.
Cảnh ghi hình tương đối rõ nét, Hướng Bình Sơn trỏ con chuột nhấp nhẹ, trong khung cảnh xuất hiện gương mặt xinh đẹp khiến người khác phải ghen tị của Tống Triều Dương.
“Là thằng nhóc này?” Nhìn thấy Tống Triều Dương trong cảnh phim ghi hình giám sát, Doãn Hồng Yến hô nhẹ.
Không chỉ vì dung nhan của Tống Triều Dương điển trai đến mức cô ta muốn quên cũng chẳng được, cảm giác của Doãn Hồng Yến căn bản chẳng khác gì với Quan Thành Quân, ký ức đối với biểu hiện quái dị hồi trước Tết của Tống Triều Dương vẫn còn y nguyên.
“Cậu ta đến đây để làm gì vậy?” Doãn Hồng Yến nghi hoặc hỏi.
Ngân hàng nổi tiếng quốc tế không giống với các ngân hàng quốc nội khác, phạm vi kinh doanh của ngân hàng này đa phần đều liên quan đến nghiệp vụ chứng khoán lớn, nhìn sao thì Tống Triều Dương thân là học sinh cấp ba cũng không nên đến những nơi như vậy.
“Tạm thời vẫn chưa biết được!” Quan Thành Quân đáp, “Cô xem kĩ ghi hình một lượt, thử coi có thể phát hiện được gì không?” Quan Thành Quân nói tiếp với Doãn Hồng Yến.
“Chẳng lẽ thằng nhóc này có điểm đáng nghi?” Nghe Quan Thành Quân nói như thế, Doãn Hồng Yến ngay lập tức tỏ vẻ hứng thú.
“Hiềm nghi thì tạm thời vẫn chưa có, nhưng tôi phát hiện một vài điều thú vị.” Quan Thành Quân nói tiếp, “Cho cô chút gợi ý, đây là trong tài liệu thu hình của cô trích lục ra, thằng nhóc này lần đầu tiên xuất hiện ở ngân hàng!”
“Lần đầu tiên?” Doãn Hồng Yến lặp lại gợi ý của Quan Thành Quân một lần, lại vỗ mạnh một phát vào vai của Hướng Bình Sơn, đuổi anh ta ra, sau đó tự mình ngồi vào máy tính, bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Thời gian xuất hiện của Tống Triều Dương trong màn hình giám sát rất ngắn, Doãn Hồng Yến dùng chưa đến ba phút đã xem xong.
Sau khi xem xong phim ghi hình, Doãn Hồng Yến cúi đầu, bắt đầu trầm tư. Vài phút sau, Doãn Hồng Yến ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ hỏi:
“Không đúng!”
“Chỗ nào không đúng, nói thử xem!” Quan Thành Quân nổi hứng đáp.
“Sao cảm thấy cậu ta có vẻ rất thân quen với người trong nội bộ ngân hàng!” Doãn Hồng Yến nói với Quan Thành Quân, “Điều này chứng tỏ cậu ta có lẽ không phải lần đầu tiên đến ngân hàng mới đúng!”
Quan Thành Quân vui vẻ gật đầu, lại nói với Hướng Bình Sơn bên cạnh, “Thấy chưa, làm việc phải động não nhiều một tí, đừng suốt ngày chỉ biết ôm máy tính!”
Hướng Bình Sơn liền tỏ vẻ sầu khổ, nói với Quan Thành Quân, “Sở trưởng, công việc ngành này của tôi vốn là vậy mà!”
“Vậy thì kiếp này anh chết nằm trên máy tính được rồi đó!” Doãn Hồng Yến lườm nguýt Hướng Bình Sơn một phen, đứng dậy nhường lại chỗ ngồi.
Hướng Bình Sơn mặt chau mày ủ, không biết trả lời ra sao.
“Đây là lần sớm nhất cậu ta đến ngân hàng, trong thu hình giám sát không phát hiện được thêm lần nào cậu ta đến trước đó nữa. Trong tài liệu tiếp khách cũng không có lịch sử sớm hơn. Tôi nhớ khi đó điều tra về tài liệu của thằng nhóc này, nó vừa từ nước ngoài bay về trong nước! Trước khi về nước là lần đầu tiên đặt chân đến Kinh Thành, vậy cậu ta quen biết với người trong nội bộ ngân hàng khi nào?” Quan Thành Quân dùng tay chống cằm, nói ra nghi vấn trong lòng.
“Vấn đề là cậu ta còn nhỏ, có nghiệp vụ qua lại gì với ngân hàng này được cơ chứ!” Doãn Hồng Yến nêu ra điểm nghi ngờ trong lòng.
“Đúng rồi, quên nói với cô!” Quan Thành Quân dường như nhớ ra chuyện gì đó, nói với Hướng Bình Sơn, “Trích cái khi nãy ra, để Hồng Yến cũng ngạc nhiên xem nào!”
Hướng Bình Sơn chuyển màn hình máy tính, đắc ý nói với Doãn Hồng Yến: “Chị Doãn, nhiều con số không như thế chắc chưa thấy qua đâu đúng không!”
“Nhiều tiền thế cơ?” Doãn Hồng Yến cũng bị chuỗi số không dài ngoằng kia làm choáng cả mắt, tiện tay gõ một phát vào đầu của Hướng Bình Sơn, “Đâu phải của anh, khoái chí gì chứ?”
Hướng Bình Sơn tủi thân ôm đầu, lườm Doãn Hồng Yến bằng ánh mắt ai oán.
Doãn Hồng Yến tiếp tục dò xem một lượt các tài liệu liên quan đến tài khoản này của Tống Triều Dương, đứng dậy nói với Quan Thành Quân: “Món di sản liên quan đến một số tiền lớn như thế, trước khi ngân hàng tiếp nhận ủy thác, chắc chắn phải thẩm tra kỹ tài liệu của đương sự, dù chưa gặp tận mắt, nhưng chắc chắn không ít lần xem qua hình ảnh, càng không chừng từng nói chuyện với nhau qua video. Vả lại số tiền lớn như thế, dù lần đầu tiên gặp nhau, ngân hàng nhiệt tình hơi quá cũng không có gì quá đáng!”
“Đúng vậy!” Hướng Bình Sơn bên cạnh tiếp lời, “Nếu đặt ở ngân hàng trong nước, đừng nói nhiều tiền như vậy, anh mang tiền mặt mấy trăm ngàn đến gửi, trưởng phòng của chi nhánh ngân hàng đảm bảo cũng sẽ cười hầu như cháu trai vậy! Còn nhiệt tình hơn thế này nữa kia! Giám đốc nghiệp vụ nào xinh đẹp nhất thì phái giám đốc nghiệp vụ đó đến tiếp đãi, tiền nhiều thêm chút nữa, nói không chừng còn có thể xảy ra thêm chút chuyện gì khác nữa cơ?”
Trông bộ dạng dung tục của Hướng Bình Sơn, Doãn Hồng Yến tiện tay giở trò thô bạo, “Tại sao anh thô thiển như thế cơ chứ? Sao có thể nghĩ ai cũng giống như anh vậy?”
Hướng Bình Sơn thở một hơi lạnh, ôm đầu trợn tròn mắt, lườm Doãn Hồng Yến, “Chị Doãn, chị đừng nghĩ người ta bẩn thỉu như vậy có được không?”
“Sao nào, anh được nghĩ như vậy, tôi không được nói anh sao. Chính vì tâm lý của anh quá tối tăm, tưởng nhân phẩm của mình tốt đẹp lắm cơ?” Doãn Hồng Yến liếc mắt cười đáp.
“Tôi không chê cô bảo nhân phẩm tôi không tốt, con mẹ nó tôi chỉ đang nghĩ: chừng nào tôi mới có nhiều tiền như thế?” Hướng Bình Sơn nói bừa.
Doãn Hồng Yến cười lạnh hai tiếng, đưa mắt lên xuống đánh giá Hướng Bình Sơn một phen, mới trầm tĩnh đáp, “Kiếp sau cũng đừng mơ!”