Máy bay của Lưu Nhất Phi và Doãn Hồng Yến sau khi tiếp nhiên liệu tiếp tục bay lên cao 16000m, ở độ cao này, máy bay có thể giảm thiểu tiêu hao năng lượng. Máy bay của Lâm Tiêu ở cách xa chừng 2km. Toàn bộ ra-đa của máy bay đều trong trạng thái tắt máy, khoang treo “Trời Xanh” cũng vẫn luôn chờ trong không trung, mỗi phi công đều nhìn thấy rõ vị trí của mình và đồng đội thông qua thiết bị hiển thị hệ thống thông tin bay 8inch ở góc dưới bên phải màn hình của mình.
“Chúng ta còn bao xa nữa?” Doãn Hồng Yến hiện giờ cảm thấy đỡ hơn nhiều, cô hỏi Lưu Nhất Phi.
“Còn sớm, hiện giờ là lúc dễ chịu nhất.” Phi công của cô trả lời.
Tiểu đội “phẫu thuật khoa mắt” duy trì lộ trình bay gần như một đường thẳng trên không trung, cho tới sau khi bay qua đảo Miyako mới xoay chuyển một góc độ lớn, tiến vào từ phía đông đảo này, xuyên qua vùng núi cao nhiệt đới hiếm thấy dấu tích con người, tiến vào khu vực tấn công nhiệm vụ theo cách ngoài dự kiến.
Doãn Hồng Yến gần như không nhìn thấy gì, ở độ cao này, bầu trời giống như đít nồi đen kịt, hoàn toàn chụp ngược lên đỉnh đầu, không hề có dấu tích ánh sao.
“Bầu trời, ngươi là nơi gần với địa ngục nhất.” Cô dùng tiếng Anh khẽ đọc một câu thơ do phi công người Anh viết thời chiến tranh thế giới lần thứ hai.
Nơi đầu tiên phát giác bất thường không phải trạm ra-đa quan sát và liên lạc của quân đội Đài Loan tuyến Kim Môn – Bành Hồ, mà là tàu khu trục cỡ lớn “Tả Doanh” của quân đội Đài Loan tuần tra ngoài khơi Cơ Long. Tàu khu trục đa năng cỡ lớn mà Mỹ đóng vào cuối những năm 70 thế kỷ trước này vốn được đo ni đóng giày cho vương quốc Iran, có sức chiến đấu không hề thua kém tàu tuần dương, sau này quốc vương Iran bị lật đổ, những chiến hạm này cũng không bàn giao, mà vào phục vụ cho hải quân Mỹ một thời gian ngắn, sau đó bị niêm phong đóng kho, cho tới cuối những năm 90 mới được bán cho chính phủ Đài Loan. Trước khi bàn giao, quân đội Đài Loan đã bỏ ra một số tiền khổng lồ mời công ty Mỹ nâng cấp thiết bị trên tàu với quy mô lớn, đặc biệt là hệ thống ra-đa và hệ thống chỉ huy tác chiến, hiện giờ mã tàu mang mã hiệu “Tả Doanh” và chị em của nó đảm nhiệm vai trò tàu cảnh giới ra-đa tầm xa.
Ra-đa cảnh giới tầm xa SPS49 trên “Tả Doanh” sau khi cách bờ biển Cơ Long 230 km bắt đầu ổn định bám theo Phi Báo từ xa tới, cơ trưởng ra lệnh sỹ quan thông tin báo thông tin tọa độ cho sở chỉ huy “Mạng Lưới Mạnh” dưới lòng đất của Giai Sơn, đồng thời thông báo lệnh tác chiến “Toàn chiến hạm phòng không”, trong vòng một phút tín hiệu SPS49 nhận được được hệ thống chỉ huy tác chiến phân phối cho ra-đa SPS48, SPS4 là một ra-đa ba tọa độ, có thể chính xác nhận được thông tin tốc độ, phương hướng và độ cao của vật thể bay, sỹ quan chỉ huy vũ khí ra lệnh cho 2 máy phóng “tiêu chuẩn” trên chiến hạm tiến hành tác nghiệp lắp đạn, máy đẩy đạn tự động bằng điện lấy tên lửa phòng không “tiêu chuẩn” 2 trong kho ra, nhanh chóng đẩy vào trong thiết bị khóa của máy phóng, hiện giờ tên lửa có thể bắn đi bất cứ lúc nào, cho dù tạm thời không cần, 2 súng phòng thủ gần “trận tập trung” cũng tiến vào trạng thái kiểm soát bắn, nó là phòng tuyến cuối cùng của con tàu khu trục hạng lớn này.
“Ra-đa theo dõi, ra-đa theo dõi!” Tiếng cảnh báo không ngừng vang lên trong khoang máy, Trương Chí Quân không hề quan tâm, chỉ chuyên tâm duy trì phương hướng bay, đây là công việc trong phận sự phi công của anh.
Người kiểm soát hỏa lực trong khoang ghế sau – Lưu Nam gõ nhanh trên bàn phím bên phải, khoang treo “người mê hoặc” dưới bụng máy bay đã nhận được sóng điện vô tuyến dò ra-đa “Tả Doanh” gửi đi, thông qua so sánh với tần phổ điện từ trong kho dữ liệu, hệ thống máy tính trong khoang treo kết nối với sóng điện từ tới từ ra-đa SPS48/49, và hiển thị thông tin trên màn hình hiển thị chiến thuật ở chính giữa.
Tín hiệu đầu tiên truyền tới cổng máy tính tên lửa bức xạ YJ-9E dưới cánh máy bay, tên lửa bắt đầu tăng điện.
Tiếp đó là một gói dữ liệu lớn, tọa độ phương vị của ra-đa truyền tới bộ phận điều khiển quán tính của tên lửa.
Động cơ của “YJ-9E” bắt đầu làm nóng, chuẩn bị đốt lửa.
Lưu Nam không nhấn ngay phím phóng nhấp nháy ánh sáng màu đỏ ở giữa bảng điều khiển hỏa lực, chiến hạm không phải mục tiêu của anh.
Lúc này 3 đội hình 2 máy bay tiếp cận bờ biển phía Tây Đài Loan với độ cao khác nhau, phương hướng khác nhau, tốc độ nhanh khác nhau và không theo trình tự, trên màn hình chiếu của sở chỉ huy “Mạng Lưới Mạnh” đánh dấu rõ ràng 3 điểm sáng này, hệ thống máy tính đoán định là máy bay tấn công Phi Báo, nhưng không phân biệt được đây là trung đội “Người Thu Hút”.
Sỹ quan trực ban chỉ huy phòng không quân đội Đài Loan không báo cáo lên cấp trên vì trưởng quan chủ quản đã đi nghỉ mát, anh có thể báo cáo vượt cấp trong tình trạng khẩn cấp, nhưng làm vậy sẽ không có lợi ích gì đối với việc thăng tiến của mình, hơn nữa máy bay không quân gần đây nhiều lần bay gần đảo, lần này chắc cũng là một lần như thường lệ, hà tất phải lo lắng, vì thế anh không hề ra lệnh phòng không, tên lửa phòng không các kiểu của toàn bộ hòn đảo đều không đi vào trình tự chiến đấu, có điều, hình như ra-đa cảnh giới của miền Tây, miền Bắc đảo đều dõi theo 3 điểm sáng này, việc này vẫn rất cần thiết.