Chiếc xe lao vun vút như điện xẹt, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cứ trôi qua vù vù, Tống Triều Dương lập tức thắt dây an toàn, nắm lấy tay ghế.
“Chị lái chậm thôi, cẩn thận tai nạn đấy!” Tống Triều Dương nhìn Lý Hương Quân nói.
“Mới có hơn một trăm, cậu sợ gì chứ!” Nhìn Tống Triều Dương chau mày, Lý Hương Quân lập tức cảm thấy hứng thú, cô lại càng giẫm mạnh chân ga.
Cảm nhận được lực đẩy phía sau, nhìn sang kim tốc độ ở mặt táp lô đã lên tới hai trăm, Tống Triều Dương mếu máo không nói thêm gì nữa. Cậu biết mình càng biểu hiện căng thẳng sợ hãi thì Lý Hương Quân lại càng hưng phấn, tốc độ sẽ càng lúc càng nhanh.
Lý Hương Quân liếc trộm Tống Triều Dương một cái, khoé miệng càng lúc càng cong lên, cô tập trung quan sát để tránh một hai chiếc xe trên đường. Mãi cho tới khi vào khu trung tâm thành phố mới giảm dần tốc độ lại.
Đến khi Lý Hương Quân đỗ xe ở bãi đỗ xe bên đường thì Tống Triều Dương mới quay sang nhìn Lý Hương Quân nói: “Vui lắm sao?”
Nhìn biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt Tống Triều Dương, Lý Hương Quân cởi dây an toàn trên người ra rồi lắc lắc đầu, nói với vẻ chán chường: “Chán chết!”
Đợi Tống triều Dương xuống xe, Lý Hương Quân khoá cửa xe lại rồi hứng thú nhìn Tống Triều Dương hỏi: “Tố chất tâm lý được đấy, có phải lúc trước cậu cũng chơi rồi không?”
“Chị nói đua xe à?” Tống Triều Dương chau mày nói: “Tôi thấy cái này chẳng có ý nghĩa gì cả, hơn nữa còn là môn vận động chết nhanh nhất! Chơi cái này chi bằng chơi boxing hoặc đấu vật còn kích thích hơn!”
“Đầu óc cậu toàn cơ bắp, chẳng có chút tình cảm gì cả!” Lý Hương Quân khinh bỉ nói rồi đeo túi xách, giẫm lên đôi giày cao gót bước về phía trước.
Tống Triều Dương không muốn tranh biện vấn đề này với Lý Hương Quân, cậu ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh rồi nhướng mày hỏi: “Đây là đâu?”
Hai bên đều là những toà nhà cao chọc trời, người đi bộ trên phố đông như kiến. Mặt trời đầu xuân vừa đúng lúc lên tới đỉnh chiếu xuống người vô cùng ấm áp. Tống Triều Dương đi theo Lý Hương Quân, cảnh tượng hai bên càng lúc càng quen thuộc.
Lý Hương quân hoá ra lại đưa cậu tới con phố tài chính, ngân hàng nổi tiếng quốc tế nằm ở đầu kia trên con phố này.
“Nhanh hơn chút được không?” Lý Hương Quân đi đằng trước khẽ dừng bước, quay người lại lườm Tống Triều Dương.
“Chị đưa em tới đây làm gì?” Tống Triều Dương cảm thấy có chút nghi hoặc hỏi.
“Mặc bộ quần áo hơn chục ngày không giặt cậu thấy thoải mái lắm à?” Lý Hương Quân quay đầu rồi bước vào một trung tâm thương mại bên cạnh trên con phố tài chính.
Lý Hương Quân giục Tống Triều Dương đi vào một cửa hàng thời trang.
“Canali?” Tống Triều Dương nhìn biển hiệu tiếng Anh trước cửa, vô thức lẩm bẩm.
Khi cảnh sát bắt cậu thì bản thân cậu đang học thể dục ở trường, dĩ nhiên là mặc đồng phục. Nếu không phải Lý Hương Quân nhắc nhở thì Tống Triều Dương thật sự quên béng rằng bộ quần áo này đã hơn mười ngày chưa giặt rồi. Nhưng so với cái mùi vị nghẹt thở khiến người ta cảm thấy ngột ngạt tưởng chết ở trại giam thì Tống Triều Dương cảm thấy bản thân mình lúc này chính là đang ở thiên đường.
“Thích gì thì tự chọn đi!” Lý Hương Quân đứng ngoài cửa nói với Tống Triều Dương.
“Em thế nào cũng được!” Tống Triều Dương bước vào cửa hàng rồi đi thẳng tới khu nghỉ ngơi, ngồi lên ghế sô pha. Trước giờ cậu chẳng quá coi trọng chuyện ăn mặc. Lúc trước, khi còn đi theo ông nội thì cậu còn từng mặc quân phục rách, đi giày rách, ông cho cái gì thì cậu mặc cái đấy, cậu đã sớm quen rồi.
“Đúng thật là kiểu công tử bột! Size gì?” Lý Hương Quân trợn mắt nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương liền ngây ra: “Em quả thật là chưa bao giờ đo cả!”
Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương cứ như là nhìn đứa dở hơi vậy. Cô vẫy tay gọi nhân viên cửa hàng tới đo kích cỡ cho Tống Triều Dương, đo luôn cả giày.
Cầm mẩu giấy viết số đo của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân liền bước tới khu vực chọn đồ.
“Này!” Nửa tiếng sau, đúng vào lúc Tống Triều Dương đang lim dim ngủ gật thì Lý Hương Quân xách một cái túi lớn nhét vào tay cậu.
“Nhiều thế này cơ à?” Tống Triều Dương nhìn năm sáu cái túi nhỏ bên trong cái túi to, ngoài ra còn có một đôi giày nữa, cậu kinh ngạc hỏi.
“Nói thừa!” Lý Hương Quân liếc mắt ngao ngán: “Từ trong đó ra đây, nhất định phải thay sạch sẽ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài!”
“Quần sịp cũng có sao?” Nhìn cái quần tam giác ở trong túi, Tống Triều Dương vội hỏi.
“Thế nào gọi là từ trong ra ngoài, cậu nghe không hiểu hả?” Lý Hương Quân liếc xéo cười mỉa mai.
“Có phải là cần đi tắm nữa đúng không?” Tống Triều Dương chau mày.
“Thế cậu nghĩ sao?” Lý Hương Quân cười khẩy: “Tẩy bỏ những cái ô uế trên người đi!”
Tống Triều Dương quay đầu tứ phía nhìn, thực sự là cậu rất tò mò, Lý Hương Quân bảo cậu đi đâu tắm đây?
“Ai không biết còn tưởng cậu là đồ nhà quê đấy, đúng là phí phạm cho khuôn mặt này!” Nhìn biểu cảm của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân biết ngay là cậu đang nghĩ gì, cô cười trên nỗi đau của người khác: “Cửa hàng thời trang cao cấp như vậy làm gì có chuyện không nghĩ đến điều này cho khách hàng? Cửa hàng người ta có cả phòng tắm đấy!”
Tống Triều Dương không hề có cảm giác quẫn bách, trong tiếng cười chế giễu của Lý Hương Quân, cô nhân viên xinh đẹp của cửa hàng đưa cậu tới phòng tắm.
Lý Hương Quân ngồi ở khu nghỉ, lật mấy tờ tạp chí ra xem để đốt thời gian. Không lâu sau, Tống Triều Dương bước ra từ bên trong.
Tống Triều Dương mặc chiếc áo thể thao màu đen có khuy, cổ đứng, cậu không cài hết khuy vào. Bên trong cậu mặc một chiếc áo phông màu xanh tím than, phần thân dưới là một chiếc quần thể thao màu đen, giày da màu đen.
Đây là những cái mà Lý Hương Quân mất cả nửa tiếng đồng hồ để chọn ra. Tuy đều là màu tối nhưng mặc trên người Tống Triều Dương lại sáng loá lên.
Tuy tính cách của Tống Triều Dương trưởng thành chững chạc, nhưng dù sao cậu vẫn còn ít tuổi. Thêm vào đó là khuôn mặt tuấn tú xuất sắc, bình thường chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến người ta cảm giác rằng cậu là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành. Lý Hương Quân nhắm vào điểm này nên cố ý chọn bộ y phục như vậy cho Tống Triều Dương. Không thể không nói rằng quả thực Lý Hương Quân rất có mắt thẩm mỹ, bộ quần áo này mặc lên người Tống Triều Dương lập tức khiến cậu trở nên trưởng thành hơn hẳn, thêm vào đó là tướng mạo khôi ngô của cậu khiến cho cô nhân viên xinh đẹp đứng bên cạnh hai mắt sáng long lanh.
Nhìn thấy Lý Hương Quân đang nhìn mình không chớp mắt, Tống Triều Dương lại chẳng hề có cảm giác không tự tại. Cậu đã sớm qua thời kỳ thanh thiếu niên theo đuổi cái hư vinh rồi, quan trọng hơn là những chuyện trong lòng cậu quá nhiều, căn bản là chẳng có thời gian để ý đến những cái này. Một miếng vải bố và một bộ quần áo dát vàng mặc lên người cậu thì cậu cũng thấy như nhau cả thôi.
Tống Triều Dương bước tới trước mặt Lý Hương Quân, Lý Hương Quân vẫn chưa định thần lại.
“Hey!” Tống Triều Dương khẽ gọi, cậu giơ tay ra huơ huơ trước mắt Lý Hương Quân.
“Ờ… thay xong rồi à?” Luồng ánh sáng trong mắt Lý Hương Quân có chút hoảng loạn, cô bất giác cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của Tống Triều Dương.
Như này là như nào? Tay của Tống Triều Dương khựng lại giữa không trung, cậu nhìn Lý Hương Quân há hốc mồm.
Bây giờ tới lượt cậu không bình tĩnh được rồi.