ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

"Ba…” Lý Hương Quân trong lòng đau nhói, rớt nước mắt nhìn ba mình bỗng dưng trở nên lạc lõng.

Cô biết lời mình nói đã khiến ba đau lòng.

Lý Tứ Hải xua tay, hít thở hai hơi thật sâu: “Ba có thể không sắp xếp người khác, nhưng sau này con đừng tiếp xúc với cậu ta nữa!”

Lý Hương Quân nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của ba mình, việc này là không được nghi ngờ, không được phản bác.

“Vâng!” Một hồi lâu sau, Lý Hương Quân kìm nén nước mắt nói, “Đợi sau khi con xử lý xong việc ở trường học của cậu ấy, con sẽ sắp xếp người tiếp nhận việc này!”

“Tạm thời đừng nói với dì con!” Nhìn bóng con gái, Lý Tứ Hải trong lòng có chút không nhẫn tâm.

Lý Hương Quân dừng bước, tay phải đã nắm lấy tay nắm cửa để mở cửa, sau khi nghe thấy tiếng ba mình, cô thậm chí không quay người lại, cố gắng cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng nức nở, khẽ trả lời một câu: “Con biết rồi!”

“Cạch, cạch!”

Tiếng khóa cửa vang lên, ông biết con gái đã rời đi, Lý Tứ Hải dường như mất hết toàn bộ tinh thần, dựa đầu vào ghế, nhắm chặt mắt lại.

Mặc dù sớm đã biết bảo vật quan trọng nhất của mình sớm muộn cũng bị người khác trộm mất, nhưng Lý Tứ Hải chưa bao giờ nghĩ rằng kẻ trộm này lại là Tống Triều Dương.

Không, nói chính xác là, đó không nên là người có bất kỳ quan hệ gì với Kim Bằng.

Từ ngày đầu tiên biết được thân phận thật sự của Tống Triều Dương, Lý Tứ Hải đã dự tính, không, không phải dự tính, là đoán định, ông đã đoán định được kết quả cuối cùng của Tống Triều Dương: Chỉ cần là người có quan hệ thân thiết với Kim Bằng, kết cục cuối cùng đều chỉ có một, đó chính là muôn đời muôn kiếp không có lối thoát.

Vì thế, cho dù Lý Hương Quân trở nên xa cách với ông, ông vẫn nhất quyết làm vậy, ông không muốn để con gái mình phải chịu bất cứ sự tổn thương nào, cho dù bây giờ khiến con gái đau lòng nhưng ông nhất định phải nhẫn tâm làm vậy.

Lý Hương Quân về lại xe hơi dưới lầu, sau khi đóng cửa xe lại, cô gục xuống vô lăng, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, cùng với tiếng nức nở khe khẽ là thân người không ngừng run lên.

Không biết từ khi nào, ấn tượng của Tống Triều Dương đã sâu đậm như vậy trong trái tim cô, sâu đậm tới mức cô không dám nhìn thẳng.

Rõ ràng tiếp xúc không nhiều, không có hoa tươi, không có lãng mạn, cũng không có xế hộp biệt thự, càng không có những lời nói ngọt ngào, thậm chí tới một ánh mắt ăn ý cũng không, nhưng tình cảm cứ thế tới thật bất ngờ, bất ngờ tới mức giống như một tia sét giữa bầu trời, mặc dù vụt sáng trong giây lát nhưng vẫn để lại dấu ấn trong tim, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Nhưng còn không kịp đợi cô xác nhận tình cảm nơi sâu thẳm trái tim, cô còn chưa kịp nhìn thẳng vào chính bản thân mình, chưa quyết định có nên thử hay không thì cảm giác đẹp đẽ đó đã bị dập tắt, Lý Hương Quân không cam tâm, nhưng cũng không biết phải làm sao.

Một chiếc Audi A6 với biển số bình thường tiến vào trong sân, tài xế mở cửa xe ra, dì và người giúp việc xách túi lớn túi bé xuống xe.

Dì nhìn thấy chiếc xe Porsche đậu dưới lầu liền nhận ra đây là xe của Lý Hương Quân, dì đưa túi trong tay cho tài xế, bước tới bên cạnh chiếc Porsche.

Cửa xe có dán decal, dì không nhìn rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn được một người gục người trên vô lăng, nhìn dáng người thì hình như là Lý Hương Quân.

Dì khẽ gõ lên cửa xe, Lý Hương Quân liền vô thức ngẩng đầu lên, thấy gương mặt mỉm cười hiền từ của di bên ngoài cửa xe.

Lý Hương Quân lập tức giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, trong kính chiếu hậu là một gương mặt nước mắt nhạt nhòa.

Lý Hương Quân không tùy tiện mở cửa ra mà nhanh chóng rút khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt sau đó mới hạ cửa xe xuống.

Đôi mắt vẫn đỏ hoe, sưng húp như hai trái đào, dì vừa xót ruột vừa ngạc nhiên, cầm lấy tay Lý Hương Quân, xót ruột nói: “Con gái, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không sao đâu dì!” Lý Hương Quân lắc đầu.

“Có phải lại tranh cãi với ba con không?” Dì ngờ vực hỏi, ngữ khí có chút tức giận.

“Không phải!” Lý Hương Quân lắc đầu phủ nhận, sau đó lại nói: “Dì ơi, con còn có việc, con đi trước nhé!”

Lý Hương Quân khởi động xe, dì đành buông tay Lý Hương Quân ra, không yên tâm dặn dò: “Đi đường cẩn thận, lái xe chậm thôi.”

Lý Hương Quân nhìn dì, mắt càng đỏ hoe, trong lòng ngậm ngùi, rơm rớm nước mắt, sống mũi cay xè, nước mắt bất giác lăn dài trên gò má.

“Nha đầu…” Thấy Lý Hương Quân đau khổ như vậy, dì liền gọi một tiếng.

“Dì, dì mau vào nhà đi!” Lý Hương Quân cắn môi, chạy xe đi.

Dì nhìn theo chiếc xe chạy xa dần, trong lòng vô cùng phức tạp. Nhiều năm rồi, từ khi chị gái qua đời, bà chưa bao giờ thấy Lý Hương Quân đau khổ như vậy. Bà chăm sóc Lý Hương Quân suốt hai mươi năm, sao có thể không hiểu tính cách của Lý Hương Quân. Nếu như không phải đã gặp phải việc khiến cô cực kì đau lòng khó xử, Lý Hương Quân tuyệt đối sẽ không tỏ ra như vậy.

Chắc chắn có liên quan tới Lý Tứ Hải.

Dì tức giận nghĩ thầm. Bà nhanh chóng quay người đi lên lầu. Tài xế và dì giúp việc vừa đứng ở xa, không nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Lý Hương Quân, cũng không biết đã xảy ra việc gì, nhưng thấy dì vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ bỗng nhiên mặt biến sắc, hai người liền đưa mắt nhìn nhau, thấp thỏm lo lắng xách túi đi theo sau.

Dì mở cửa chống trộm, Lý Tứ Hải không có trong phòng khách, tay vung nhẹ, chìa khóa rơi xuống bàn kính, phát ra một tiếng keng. Dì nhanh chóng bước vào thư phòng, đạp mạnh cửa, phát ra một tiếng rầm cực lớn. Âm thanh khá lớn khiến tài xế và người giúp việc vừa bước vào giật mình rụt cổ lại.

Lý Tứ Hải vẫn đang ngồi dựa ghế dưỡng thần, cửa thư phòng bất ngờ bị mở tung ra, sau đó lại bị đóng sầm lại, tiếng động lớn không hề kinh động tới ông, ông thậm chí còn không ngước mắt nhìn.

“Anh làm gì Hương Quân vậy?” Dì đứng giữa thư phòng, chất vấn Lý Tứ Hải với giọng nói không mấy thân thiện.

Lý Tứ Hải từ từ mở mắt, giọng nói có phần buồn bã: “Nó là con gái của anh, anh làm gì nó được chứ?”

Dì cười nhạt hai tiếng: “Không phải anh thì còn ai? Con nó lớn bằng này rồi, em chưa bao giờ thấy nó đau lòng như vậy!”

Ánh mắt Lý Tứ Hải sắc lạnh, từ từ nhíu mày. Ông không ngờ chỉ mới vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Lý Hương Quân lại thực sự động lòng.

“Rốt cuộc là sao vậy?” Dì suốt ruột hỏi.

“Nó xử lý việc riêng không ổn thỏa cho lắm!” Lý Tứ Hải trả lời một cách hàm hồ.

Dì vốn đang tức giận nhưng sau khi nghe nói vậy, sắc mặt liền do dự, có chút không dám chắc hỏi: “Con bé đang hẹn hò?”

Lý Tứ Hải khẽ gật đầu.

“Người ở đâu?” Dì hỏi.

Lý Hương Quân tuổi tác lớn cũng chưa lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, là một cô gái hai mươi lăm tuổi, cũng tới tuổi hẹn hò rồi. Việc này cũng là việc lớn hàng đầu trong lòng dì.

“Còn là học sinh.” Lý Tứ Hải lại nói.

“Sinh viên?” Dì nói một câu, “Vậy chẳng phải còn nhỏ hơn Hương Quân vài tuổi sao?”

“Học sinh cấp ba!” Lý Tứ Hải lại thản nhiên nói một câu.

“A…” Dì kinh ngạc kêu lên một tiếng, sự tức giận trong lòng bị nỗi kinh ngạc làm cho tan biến.

Bình luận

Truyện đang đọc