ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Tống Triều Dương lập tức cảm thấy vô cùng lúng túng, há miệng nhưng không biết nên trả lời thế nào. Cậu bình thường vẫn tự cho rằng mình thông minh, trí tuệ, nhưng vẫn không biết phải giải quyết tình hình trước mắt ra sao.

Cậu cho rằng Lý Hương Quân hiểu nhầm mình. Một người đàn ông bình thường, chính xác mà nói là phần lớn đàn ông nếu như gặp phải tình huống như hôm nay, cảm giác đầu tiên sẽ là mừng thầm, vui vẻ, dương dương tự đắc. Hai mỹ nữ nhan sắc chim sa ca lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, muốn dung mạo có dung mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khí chất có khí chất, muốn thân thế có thân thế, nhưng lại nổi ghen vì mình. Là đàn ông chắc chắn sẽ đều hưng phấn cực độ. Nhưng bản thân Tống Triều Dương biết, mình lúc này đây ngoài đầu óc rối bời và khổ tâm ra thì không cảm thấy sung sướng gì cả.

Lý Hương Quân khóe mắt ướt lệ, giống như hoa lê dưới mưa, khóc như một tiên nữ, trái tim vốn kiên định như sắt đá của Tống Triều Dương lúc này đây bỗng mềm nhũn như một miếng bọt biển.

Tống Triều Dương há miệng, cứ có cảm giác trong lòng có vô số tình cảm muốn biểu đạt nhưng cuối cùng không nói ra được lời nào. Cậu không biết phải nói sao mới có thể xử lý được quan hệ hiện tại với Lý Hương Quân, cậu vô cùng sợ hãi rằng mình sẽ phạm lỗi.

“Cậu thích Lý Tương Tư?” Lý Hương Quân bất ngờ hỏi.

“…”

Tống Triều Dương trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu.

Lý Hương Quân khóe mắt ngấn lệ, sắc mặt vẫn buồn bã, nhưng ánh mắt rõ ràng đã bừng sáng hơn.

Cô hỏi câu này không phải vì tranh giành ghen tuông với Lý Tương Tư mà là vì sau khi ba cô gây áp lực cho cô, cô không cam tâm, muốn giành cho mình chút ít hi vọng.

“Vậy…”

Lý Hương Quân nói một từ, sau đó lại dừng lại, hít thở hai hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói:

“Vậy cậu thích tôi không?”

Một câu nói, tổng cộng chưa tới mười từ, nhưng càng về sau âm thanh càng nhỏ, gần như không nghe được, đợi nói xong, mặt Lý Hương Quân đã đỏ bừng.

Cũng không phải Lý Hương Quân cố tình làm bộ như các cô gái trẻ tuổi, thẹn thùng không nói, mà là cô cho rằng thực sự rất khó nói, khi cô còn ít tuổi hơn Tống Triều Dương, nam sinh theo đuổi cô xếp thành hàng dài, nhiều không đếm xuể. Nhưng lớn từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cô hỏi một chàng trai về vấn đề này, hơn nữa người ta còn nhỏ hơn cô mấy tuổi.

Tống Triều Dương nghe xong trái tim liền run lên, từ từ mở tròn mắt, trong lòng cậu có chút sợ hãi. Tống Triều Dương e rằng nếu như mình lắc đầu, cả đời này sẽ không thể có bất cứ liên hệ nào với Lý Hương Quân nữa.

Tống Triều Dương một hồi lâu không trả lời, vì cậu không dám trả lời. Lý Hương Quân như thể đã biết được đáp án, ánh mắt nhìn Tống Triều Dương mỗi lúc một u tối, như thể bầu trời bất ngờ bị mây đen che lấp, tối mù mịt, không có chút màu sắc.

Thấy Lý Hương Quân như thể suy sụp hoàn toàn, Tống Triều Dương bất giác cảm thấy trái tim mình đau nhói, cậu không biết tại sao mình lại có cảm giác đó?

Rõ ràng biết là không thể nhưng lại không dám từ chối.

“Tới mình là ai mà tôi, cũng không biết rõ, sao dám thích ai chứ?” Tống Triều Dương gượng cười một tiếng, chậm rãi nói một câu.

Thực ra đây chính là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cậu, nhưng tới bản thân cậu cũng không biết, sao có thể ma xui quỷ khiến mà nói ra.

Có điều Lý Hương Quân nghe xong lời nói này liền thở phào, Tống Triều Dương suy cho cùng cũng không dứt khoát cho cô một câu trả lời phủ định, cô có thể gắng gượng cho rằng, Tống Triều Dương không phải không thích cô.

Xem ra đã vượt qua rồi, trái tim thấp thỏm lo lắng của Tống Triều Dương cũng có thể yên tâm.

Khi cần chấm dứt không chấm dứt sẽ càng thêm rối loạn, Tống Triều Dương rất hiểu đạo lý này, bản thân cậu bây giờ không có tư cách nói chuyện tình cảm.

Nhưng Tống Triều Dương cũng là một chàng trai trẻ tuổi, hơn nữa trong mắt của những người đàn ông bình thường, Lý Hương Quân đích thực là nữ thần, người trẻ tuổi thường thích những cô gái xinh đẹp, cậu có thiện cảm với Lý Hương Quân cũng là điều vô cùng bình thường.

Những việc sau này để sau rồi tính, tôi cũng không nói muốn hẹn hò với cô ấy ngay bây giờ, Tống Triều Dương thầm thở dài, trong lòng tự an ủi bản thân.

“Điều này có xung đột gì chứ?” Lý Hương Quân thận trọng hỏi một câu, ánh mắt cuối cùng cũng có chút tinh thần.

“Việc này rất quan trọng đối với tôi!” Tống Triều Dương nhìn Lý Hương Quân, nghiêm túc nói.

Lý Hương Quân hiểu được ánh mắt của Tống Triều Dương, hiểu rằng Tống Triều Dương không phải chỉ ứng phó qua quýt với mình, tâm trạng liền dễ chịu hơn chút ít.

Nhưng nghĩ tới quan hệ giữa Tống Triều Dương và dì, nhớ tới thái độ của ba mình với Tống Triều Dương, tâm trạng của Lý Hương Quân lại trở nên nặng nề hơn.

Mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng hiện giờ dì chính là mẹ của mình, mình và Tống Triều Dương vai vế hơn kém một bậc, xét về truyền thống đạo đức, điều này trái với luân thường.

Lý Hương Quân không chuẩn bị chống đối trực tiếp, cô làm vậy chỉ là muốn giành lấy chút ít hi vọng cho bản thân, không muốn ngay lập tức chém đứt tơ tình, khiến mình rơi vào đau đớn tột độ. Cô chỉ muốn để lại chút ít mong nhớ trong lòng, cho dù đó chỉ là ảo tưởng. Nói không chừng một ngày nào đó cô sẽ suy nghĩ thông suốt!

Lý Hương Quân không biết ba mình muốn để Tống Triều Dương làm gì, nhưng cô có thể phát giác ra đôi chút bất thường trong thái độ của ba đối với mình. Lý Hương Quân mấp máy môi nhưng vẫn không nói với Tống Triều Dương mối quan hệ kia, cô sợ Tống Triều Dương sau khi biết được sẽ xa lánh mình.

Nhưng Lý Hương Quân sao có thể biết được, những việc này đều là do ba cô sắp đặt. Nếu như cô nói thật cho Tống Triều Dương biết, Tống Triều Dương chắc chắn có thể suy đoán ra được một số thứ.

“Đối với cậu, có lẽ… có lẽ sẽ cảm sẽ cảm thấy có chút xa cách và xa lạ…” Lý Hương Quân nhíu mày, sau khi ngẫm nghĩ liền nói tiếp: “Ý của tôi là, ký ức, con người và sự việc trước đây thường khiến cậu cảm thấy như không thuộc về cậu, nhưng nói chung những điều đó đều thực sự đã từng xảy ra, cậu không nên nghi ngờ mà nên từ từ chấp nhận!”

“Hơ hơ!” Tống Triều Dương mặt không cảm xúc, cười nhạt hai tiếng.

“Tại sao cậu lại phản cảm với thân phận trước đây tới vậy?” Lý Hương Quân rõ ràng có thể cảm nhận được rằng Tống Triều Dương rất kháng cự thân phận hiện giờ của mình.

“Không có, chỉ là không thích mà thôi!” Tống Triều Dương lạnh nhạt lắc đầu.

Tống Triều Dương rõ ràng có thể đoán ra được, thân phận hiện giờ của mình rất có thể là do người có ý đồ cố tình sắp đặt, khác hoàn toàn với thân phận thực của mình, chính xác hơn là thân phận mà ông nội sắp đặt cho mình.

Và người có ý đồ, sắp đặt cho mình thân phận này, rất có thể sẽ làm hại ông nội mình, hoặc là làm hại mình, Tống Triều Dương chấp nhận mới là lạ.

Nhưng những thứ này cậu không dám nói cho Lý Hương Quân biết, cậu kiên quyết cho rằng, Lý Hương Quân chỉ là người nhận ủy thác của mình dưới sự sắp đặt của người khác chứ không phải người biết nội tình. Nhưng người sắp đặt Lý Hương Quân, chắc chắn có mục đích gì đó đối với mình. Tống Triều Dương không muốn kéo Lý Hương Quân vào việc này, cũng không muốn khiến đối phương cảnh giác vì mình nói một số bí mật của mình cho Lý Hương Quân nghe.

“Việc này không phải cậu không muốn là có thể không cần!” Lý Hương Quân có chút vội vã nói, cô không hiểu tại sao Tống Triều Dương lại nảy sinh tâm lý như thế này, nhưng Lý Hương Quân biết rằng, nếu như Tống Triều Dương thật sự nóng vội, cắt đứt hoàn toàn mọi mối quan hệ với Tống Trường Sinh, tổn thất của Tống Triều Dương chắc chắn vô cùng lớn, không đơn giản chỉ là khối tài sản thừa kế kia.

“Thứ tôi không muốn, thì không thể gán ghép cho tôi!” Tống Triều Dương bóng gió nói.

“Được, chúng ta tạm thời không thảo luận vấn đề này nữa!” Thái độ của Tống Triều Dương rất kiên quyết, Lý Hương Quân cũng không biết phải làm sao.

“Tôi vẫn muốn nhờ chị giúp tôi liên hệ với ông Tống, hoặc là người phụ trách liên quan tới thân phận và tài sản thừa kế của em trong tập đoàn Tống Thị, tôi muốn gặp và trò chuyện với họ!”

Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương, một hồi lâu sau mới nói: “Cậu có biết thân phận hiện giờ của cậu không đơn giản tới mức nào không? Thân phận này có biết bao người ao ước đấy!”

Bình luận

Truyện đang đọc