ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Lý Hương Quân dừng bước, người vừa đi lướt qua Lý Tương Tư. Hiệu phó Hà đã bước xuống một bậc thang, đứng trên bục ở giữa, tay châm một điếu thuốc.

Lý Hương Quân hơi cúi đầu, cô không muốn để người khác nhìn thấy khóe mắt ướt lệ của mình, nỗ lực bình tĩnh trở lại, cố gắng kiềm chế dùng chất giọng bình thường nói: “Đừng gây rắc rối thêm cho người khác, cũng đừng gây rắc rối cho chính bản thân mình!”

Lý Tương Tư nghe không hiểu gì, cô không hiểu Lý Hương Quân nói vậy là có ý gì, nhưng cô rất phản cảm với khẩu khí mà Lý Hương Quân nói với mình lúc này, xa cách xen lẫn lạnh lùng, dạy bảo xen lẫn cả cảnh cáo.

Lý Tương Tư không hề cảm thấy sự bất thường trong giọng nói của Lý Hương Quân, nhưng Tống Triều Dương thì rõ ràng đã nghe ra, giọng nói của Lý Hương Quân có phần nghẹn ngào.

Tống Triều Dương bước lên hai bước, đứng bên cạnh Lý Hương Quân, khi cậu nhìn vào mắt Lý Hương Quân, Lý Hương Quân vội vàng quay mặt qua một bên, né tránh ánh mắt của Tống Triều Dương.

Nhìn thấy hành động hiện giờ của Tống Triều Dương và Lý Hương Quân, rõ ràng vượt qua mức thân mật của người bình thường, giống như một cặp tình nhân đang giận dỗi. Lồng ngực Lý Tương Tư bất ngờ cảm thấy tức nghẹn, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lý Tương Tư nhìn thấy cảm xúc phức tạp khó hiểu trong ánh mắt của Tống Triều Dương. Khi Tống Triều Dương quay đầu lại, dùng ánh mắt hoàn toàn vô tội nhìn Lý Tương Tư, trong lòng Lý Tương Tư lập tức dấy lên một ngọn lửa giận vô danh.

Lý Tương Tư nghiến chặt răng, kiềm chế cơ thể khẽ run lên, cố gắng không để mình bộc phát, chỉ dùng giọng nói lạnh lùng hỏi: “Dựa vào đâu chứ?”

“Không dựa vào đâu cả!” Mấy từ này giống như được rít ra từ kẽ răng, nói xong, Lý Hương Quân liền nghiến chặt răng, kiềm chế cảm xúc của mình.

Lý Tương Tư cười nhạt một tiếng, kỳ lạ là không lên tiếng phản bác. Vì cô cho rằng Lý Hương Quân không có quyền can thiệp vào việc của mình. Lý Hương Quân suy cho cùng vẫn là người bề trên, mình hà tất phải tranh cao thấp trong lời nói với cô ấy?

“Đừng làm hại mình, cũng đừng làm hại cậu ấy!” Lý Hương Quân lại nói với giọng điệu lạnh lùng.

Đạo lý và ý nghĩa cũng tương tự với câu nói trước đó, nhưng Lý Tương Tư căn bản không định nghe, cô cố gắng nín nhịn không phản bác, chỉ lạnh lùng hừm một tiếng.

Lý Hương Quân bước chân xuống lầu, Đội trưởng Tiết nhìn theo bóng Lý Hương Quân bằng ánh mắt kì lạ, sau đó lại quay đầu nhìn Lý Tương Tư, sau đó mới nhìn Tống Triều Dương suốt mấy giây, chỉ thiếu không lên tiếng hỏi điều gì đó, ông mấp máy môi, cuối cùng vẫn kìm chế không lên tiếng, chỉ thở dài một tiếng rồi theo Lý Hương Quân xuống lầu.

Nhìn Lý Hương Quân tỏ vẻ cương quyết và tủi thân, Tống Triều Dương mấp máy môi nhưng không biết nên an ủi ra sao, tới cậu cũng không rõ, Lý Hương Quân hôm nay làm sao nữa.

“Về lớp trước đi, mai mình sẽ đi học bình thường!” Tống Triều Dương khẽ nói một câu.

Lý Tương Tư không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tống Triều Dương, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh.

“Đi!”

Quát lên một tiếng, Lý Hương Quân đã bước xuống bậc thang phía dưới, cúi đầu, nhìn không thấy cảm xúc trên mặt, nhưng có thể nghe ra được sự tức giận kìm nén trong lời nói.

Lý Tương Tư đã hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa, tính tình của cô vốn dĩ nóng nảy, hôm nay có thể nhịn không tranh cãi với Lý Hương Quân một là vì Lý Hương Quân suy cho cùng vẫn là bề trên của cô, hai là vì Tống Triều Dương có mặt ở đây. Nhưng khi cô nhìn thấy Lý Hương Quân lớn tiếng sai bảo Tống Triều Dương, cô đã hoàn toàn bộc phát.

Cô muốn hỏi Lý Hương Quân, dựa vào đâu bắt cô tránh xa Tống Triều Dương? Dựa vào đâu nói rằng cô sẽ hại Tống Triều Dương?

Vẫn chưa đợi cô lên tiếng, môi bất giác cảm thấy ấm áp, một ngón tay nhanh chóng chạm nhẹ.

Suýt chút nữa sao Hỏa lao vào trái đất, Tống Triều Dương lo lắng giống như có một con mèo đang không ngừng cào trong tim, nếu như Lý Hương Quân tiếp tục lên tiếng, cậu chắc chắn sẽ lấy tay bịt chặt lại.

“Nghe lời, về trước đi, mai mình sẽ giải thích!” Tống Triều Dương giống như đang dỗ dành một đứa bé.

Nhưng không ngờ chỉ một câu nói đơn giản, lọt vào tai Lý Tương Tư lại giống như một thau nước đá dội lên mồi lửa của ngọn nến nhỏ bé, lửa giận trong lòng Lý Tương Tư lập tức bị dập tắt toàn bộ.

“Mai sẽ tính sổ với cậu!” Lý Tương Tư dùng tay hất mạnh ngón tay của Tống Triều Dương ra, lạnh lùng trừng mắt lườm cậu.

Tống Triều Dương liên tục gật đầu, sau khi dỗ dành xong Lý Tương Tư liền vội vàng đuổi theo Lý Hương Quân.

Xuống lầu, Lý Hương Quân và Đội trưởng Tiết đang bắt tay tạm biệt Hiệu phó Hà, sau khi nhìn thấy Tống Triều Dương chạy xuống theo, Lý Hương Quân liền quay mặt, đi về phía cổng trường.

“Tạm biệt thầy Hiệu phó!” Tống Triều Dương chào Hiệu phó Hà, đang định cất bước đuổi theo thì không ngờ bị Hiệu phó Hà ngăn lại.

Tống Triều Dương nhìn Hiệu phó Hà với sắc mặt nghi hoặc, nhưng không ngờ Hiệu phó Hà còn dùng ánh mắt kì quái hơn nhìn mình.

Đang lúc Tống Triều Dương không hiểu chuyện gì và có chút hốt hoảng thì Hiệu phó Hà thở dài một tiếng: “Mặc dù cậu không cần vất vả vật lộn tìm đường ra như các học sinh nghèo, nhưng nói chung vẫn là học sinh, hơn nữa lại sắp đối mặt với kỳ thi đại học, tốt nhất vẫn nên coi việc học là quan trọng nhất!”

Hiệu phó Hà vốn là con cháu gia đình có chức có quyền, muốn tìm hiểu thân phận hiện giờ của Tống Triều Dương là không mấy khó khăn. Ông đương nhiên cũng biết tới Tống Trường Sinh uy danh lẫy lừng, vì thế mới nói những lời như vậy.

Tống Triều Dương giống như ăn phải ruồi, mở miệng định phản bác nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, chỉ nói một câu: “Cám ơn thầy Hiệu phó, em biết rồi!”

Hiệu phó Hà không nghi ngờ việc Tống Triều Dương có nghe lời hay không, là thầy giáo, ông cũng chỉ cần nói những điều cần nói, nói rõ ràng là được.

“Đi đi!”

Hiệu phó Hà gật đầu, quay người về lại tòa nhà văn phòng.

Nhớ lại cảnh ở trên lầu vừa rồi, Lý Hương Quân và Lý Tương Tư như nước với lửa, Tống Triều Dương cảm thấy vô cùng đau đầu.

Mình không biết có phải đã trúng kiếp đào hoa hay không, hưởng phước có mỹ nữ quây quần từ trên trời rơi xuống, nhưng điều này không hề khiến cậu cảm thấy vui vẻ, trong lòng giống như ăn phải hoàng liên, đắng vô cùng.

Tống Triều Dương đầu óc rối bời bước ra khỏi cổng trường. Chiếc xe thể thao của Lý Hương Quân vẫn đậu ở chỗ cũ, Tống Triều Dương do dự một lát liền bước tới.

Biểu hiện của Lý Hương Quân hôm nay rất kì lạ, Tống Triều Dương tự cho rằng mình không hề làm sai điều gì. Nhưng cậu có thể cảm nhận được, nguyên nhân chắc chắn là vì mình.

Nhìn qua cửa sổ xe, thấp thoáng có thể nhìn thấy Lý Hương Quân đang ngồi ở vị trí lái, ghế lái phụ vẫn còn trống, có lẽ Đội trưởng Tiết đang ngồi ở ghế sau.

Lý Hương Quân hôm nay rất kì lạ, biểu hiện rất không lý trí, cũng rất mất bình tĩnh, hơn nữa còn đang cố tình giữ khoảng cách với mình, Tống Triều Dương không muốn vì mình khiến tâm trạng của Lý Hương Quân càng thêm tồi tệ, vì thế tạm thời không muốn đối mặt trực tiếp với Lý Hương Quân. Cậu vốn muốn vòng qua, ngồi xuống hàng ghế sau với Đội trưởng Tiết, nhưng khi cậu đi tới chỗ ghế lái phụ, cánh cửa xe liền mở ra.

Aizz!

Tống Triều Dương thầm thở dài một tiếng, ngồi vào ghế lái phụ.

Đội trưởng Tiết không ở trong xe, chắc là đã đi rồi. Bây giờ trong xe chỉ còn lại hai người cậu và và Lý Hương Quân. Lý Hương Quân phủ phục người xuống vô lăng, quay lưng lại với cậu, mặt nhìn về phía cửa sổ bên kia.

Khi đóng cửa lại, Lý Hương Quân bất ngờ quay đầu lại. Khi nhìn thấy gương mặt rầu rĩ của Lý Hương Quân, trái tim Tống Triều Dương bất ngờ run lên.

Trong đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn lệ, trên lông my vẫn còn đọng những giọt nước mắt trong veo, gương mặt xinh đẹp mơ màng và đau thương, dáng vẻ đau lòng và bi thương khiến Tống Triều Dương trong lòng cảm thấy xót xa, không kìm được muốn ôm cô vào lòng.

“Cậu hài lòng rồi chứ?” Lý Hương Quân đau đớn nói một câu, vừa dứt lời, nước mắt không kìm được liền tuôn rơi, lăn dài trên gò má, giống như hai dòng suối nhỏ trong veo trên cánh đồng tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc