"Chúng ta nhảy dù ở vị trí nào?” Mạnh Thiên, người trẻ nhất trong số bốn người hỏi, anh là chuyên gia vô tuyến điện, phụ trách thông tin liên lạc.
“Ở đây.” Lý tham mưu bước lên chỉ vào bản đồ trải trên mặt bàn nói.
“Không gần hơn được sao? Chỗ này cách mục tiêu ít nhất cũng trên 70km, phải đi qua mấy ngọn núi.” Một đội viên nói.
“Không được, trận địa ra-đa ngoài 50km là có trận địa cảnh giới và tên lửa phòng không, gần quá các anh sẽ bị phát hiện.” Lý tham mưu nói.
“Đêm chúng ta sẽ xuống, nếu gió không quá lớn, điểm nhảy dù sẽ không quá xa vị trí dự định.” Lao Chấn Quốc nói.
“Phải đi hai ngày, lại không được gặp sự cố.” Một quân sỹ lớn tuổi nhất, biệt hiệu “Trâu Già” nói.
“Trận địa ra-đa được ngụy trang rất tốt, muốn tìm ra vị trí yếu nhất không hề dễ.” Mạnh Thiên tinh thông trang bị điện tử, anh chớp chớp mắt nói.
“Vận thì cần phải xem vận khí của chúng ta, phải tin rằng chúng ta sẽ có may mắn như vậy.” Lao Chấn Quốc cười nói.
“Trình độ của người vận chuyển nhảy dù và người quản lý nhảy dù của chúng ta thế nào?” Câu hỏi của “Trâu Già” có phần không lễ độ.
“Quân sỹ trưởng cao thủ hàng đầu, kinh nghiệm phong phú, bay máy bay vận chuyển IL-76 hơn mười năm rồi, có kinh nghiệm hơn mười lần tổ chức nhảy dù trên không.” Lý tham mưu không lấy làm lạ, ông biết tính tình của quân nhân thực sự.
“Mai chuẩn bị trang bị, 6h tối ngày mốt xuất phát!” Lao Chấn Quốc nói với đội viên, mấy cánh tay bắt chặt lấy nhau.
Cảnh mặt trời mọc ở sa mạc Tây Bắc kỳ ảo và mỹ lệ, cả thế giới giống như đang ngập chìm trong màu vàng, trong căn cứ không quân biệt hiệu “Đỉnh Tinh”, trong lán dừng máy bay được tô màu sắc sa mạc, máy bay chiến đấu “Phi Báo” uy nghiêm được ánh mặt trời nạm một lớp viền vàng.
Các kỹ sư vây quanh máy bay chiến đấu bận rộn, thân máy bay Phi Báo rõ ràng có chút nặng nề treo khoang treo màu trắng bạc, vỏ ngoài là sự hòa trộn đặc biệt của hình chữ nhật và hình trụ, một chiếc laptop được đặt trên mặt đất, được kết nối với cửa sổ khoang treo phía sau ghi chữ “kiểm tra” thông qua một sợi cáp điện. Đó là khoang treo áp chế điện tử và trinh sát tín hiệu biệt danh “người mê hoặc”, phần đầu có lắp sáu ăng-ten hình vòng tròn và hơn mười bảng có tấm sứ cách điện là trang bị đặc biệt của trung đội “người thu hút”, nó có thể tiếp nhận được toàn bộ sóng điện từ ngoài băng tần VHF, và tìm ra từ Hawk tới Thiên Khung trong tín hiệu như hoa tuyết, lại tới tín hiệu tần phổ vô tuyến điện của ra-đa điều khiển hoặc tìm kiếm mà hệ thống Patriot sử dụng, và sẽ thu hẹp phạm vi vào trong hình nón chật hẹp một mét vuông, thông qua cáp điện kết nối với thân máy bay Phi Báo, dữ liệu tọa độ truyền tới hệ thống máy tính tác chiến, sỹ quan điều khiển hỏa lực ngồi ở khoang phía sau có thể nhìn thấy tín hiệu vô tuyến điện định vị trên màn hình hiển thị tinh thể lỏng của mình. Lúc này chỉ cần sỹ quan điều khiển hỏa lực nhấn nút phóng trên màn hình bắn, bom phản bức xạ “YJ-9E treo dưới cánh máy bay sẽ căn cứ theo phương vị mục tiêu đã khóa sẵn bắn về phía khu vực một mét vuông đã khóa sẵn với khí thế mạnh mẽ gấp hai lần tốc độ âm thanh. Cách mục tiêu chừng 20-30m, bộ phận tiếp nhận với độ nhạy bén cao ở phần đầu YJ-9E sẽ được máy tính trên tên lửa kích hoạt, và tiếp tục thử khóa tần phổ điện từ khả nghi, nếu như ra-đa liều mạng tiếp tục mở máy, vậy thì không cần tới 10s, hỗn hợp TNT và RDX nặng gần 500kg sẽ gây ra áp lực cao và nhiệt độ cao xuống mọi vật thể trong phạm vi bán kính 200m quanh mục tiêu trong 0.1s, không có bất cứ vật thể nào có thể chống chịu được sự tấn công này.
Mỗi chiếc máy bay Phi Báo đều có thể mang theo 2 tên lửa phòng bức xạ, ngoại hình to lớn của nó có thể khiến phi công dùng loại “sát thủ ra-đa” ở cách xa 100km, ngoài thứ này ra, mỗi chiếc máy bay “người thu hút” còn có thể mang theo 2 tên lửa phòng bức xạ tầm trung cải tiến từ “PL-11”, đầu dẫn đạn của loại tên lửa này thậm chí cho phép sỹ quan kiểm soát hỏa lực thay đổi trình tự đột xuất, từ đó có được tính thích ứng chiến trường tốt hơn, 2 quả bom Thunderbolt nặng 250kg là bổ sung cuối cùng, theo như tín hiệu tọa độ địa lý do hệ thống vệ tinh “Bắc Đẩu” trong không gian cung cấp, thông qua cánh khí động linh hoạt, mức độ bắn chuẩn xác của loại vũ khí truyền thống này không vượt quá 2m, thậm chí 1m.
“Người thu hút” không mang theo bất cứ tên lửa tự vệ nào cả, vì như vậy sẽ giảm lượng dầu vận tải nội bộ, hơn nữa Phi Báo không có tính năng bơm dầu trên không, nhưng mọi người không cần quá lo lắng, tên lửa phòng không tầm xa bố trí ở ven bi*n đ*ng Nam có tầm bắn trên 400km, đủ để bảo vệ “người thu hút” không bị phi cơ chiến đấu của địch ngăn lại.
Trung đội trưởng Trương Chí Quân là người trẻ tuổi trầm mặc, yên tĩnh, trước đây là kỹ thuật thực tập bay có biểu hiện xuất sắc trong nhiều lần diễn tập chiến cơ được không quân lựa chọn tới Nga học tập, sau mấy tháng học tập gian khổ ở học viện phi công Rukowski, anh được người hướng dẫn bay là anh hùng không quân Nga – Tướng quân Lelyushenko tiến cử lớp bồi dưỡng chiến thuật đặc chủng của học viện, điều này khiến rất nhiều bạn cùng học ngạc nhiên, vì lớp bồi dưỡng này chưa từng mở cửa cho người nước ngoài, thậm chí ở thời kỳ Liên Xô, cũng không phá lệ đối với đồng minh Đông Đức, là điều gì khiến Lelyushenko - vị tướng quân Nga kì quái không bao giờ uống rượu này xem trọng anh tới vậy, điều này đã trở thành câu chuyện truyền kỳ của học viện.
Chỉ có Trương Chí Quân biết sơ qua nguyên nhân, đó là trầm mặc, yên lặng, có thể chịu đựng sự cô độc trong thời gian dài, nhưng mỗi chuyến bay đều có sáng tạo mới khác biệt, tướng quân cho rằng đây là “người thu hút”, người Mỹ gọi là phẩm chất đặc biệt “Wild Weasel” cần có. Sau khi về nước, khi Trương Chí Quân nhận lệnh xây dựng trung đội “Wild Weasel” của không quân, ông cũng tuân thủ theo tiêu chuẩn này để lựa chọn đội viên.
Trong phòng kế hoạch bay, 16 phi công ngồi trên mấy chiếc ghế tựa da nhân tạo không mấy thoải mái, Trương Chí Quân đứng trước màn hình máy chiếu, giảng giải cho mọi người nghe về kế hoạch nhiệm vụ đã đặt ra, anh hi vọng rằng mọi người chủ động nêu ý kiến, càng nhiều càng tốt, càng sắc bén càng tốt, nếu như có người đưa ra ý kiến có tính lật đổ, vậy thì bản thân trung đội trưởng nhất định sẽ mỉm cười với anh ta.
“Sếp, theo kế hoạch, chúng ta sẽ không có bất cứ sự giúp đỡ nào của “Gánh Xiếc” sao?” Một phi công hỏi.
Trong tác chiến chống phòng không Wild Weasel, Y-9 có lắp đặt thiết bị gây nhiễu điện tử tính năng cực mạnh hoặc máy áp chế không trung cỡ lớn do máy bay chở khách Tu-214 của Nga, vì vậy toàn bộ thân máy lắp đầy các loại dây ăng-ten, được các phi công gọi đùa là “Gánh Xiếc”, thiết bị trên các máy bay này có thể gây nhiễu ra-đa giám sát tầm xa, thậm chí ngụy tạo ra biên đội máy bay không tồn tại trên màn hình ra-đa, và gây nhiễu tầm ngắm đối với các hệ thống phòng không lớn như tên lửa tầm xa, nhỏ như ra-đa kiểm soát báo cháy. Theo như nguyên tắc tác chiến của “Wild Weasel”, những “Gánh Xiếc” này sẽ gây nhiễu, tránh xa uy hiếp của địch, cung cấp màng bảo vệ điện từ cho “người thu hút”.