ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

Propertius Antonius ngồi trên chiếc ghế sofa cổ điển, vừa hút thuốc, vừa lật đọc tạp chí không rõ thương hiệu, người Italy này là người duy nhất được hưởng đặc quyền hút thuốc trong giới tổng thống, nghe nói ni-cô-tin có thể kích thích hiệu quả hệ thống thần kinh vốn lâm vào trạng thái căng thẳng của vị cố vấn riêng tổng thống về an ninh quốc gia này.

Bản thân tổng thống luôn ngồi trên bàn múa bút thành văn, ông ta đang viết một bức thư, một bức thư được chính tay ông hồi âm cho vị lính già trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai của Trân Châu Cảng, nghe thấy âm thanh cao vang đặc trưng của cục trưởng Carter, tổng thống McGee đặt bút trong tay xuống, sau khi tiếp nhận lượng lớn thông tin về tình báo, mở miệng bảo rằng:

“Xem ra dạo gần đây anh rất bận rộn, anh Carter, xin anh nói cho phàm phu tục tử như chúng tôi nghe về lời dự đoán của quả cầu thủy tinh bí ẩn của anh đi.”

“Thưa ngài tổng thống, đơn giản mà nói nước ta đang đối mặt một lần hoặc vài lần về sự tập kích của vũ khí hạt nhân, không phải loại “pháo dởm” thông thường, mà là loại hạt nhân thật sự.” Carter vừa nói vừa đặt bản báo cáo mình mang theo ra trước mắt người Mỹ có quyền thế nhất.

Nhân lúc tổng thống đang cúi đầu xem báo cáo, Carter tiếp tục lấy ra vài bản báo cáo tóm tắt ngắn gọn đưa cho vị cố vấn an ninh và ngoại trưởng.

“Điều này thật kinh khủng, Hawaii, trong đại hội hòa bình thế giới, một đầu đạn hạt nhân uy lực lớn mạnh gây nổ Trân Châu Cảng.” Tổng thống lật báo cáo nói.

“Đúng vậy, nếu âm mưu thành công, các nhà lãnh đạo chính trị của phương tây sẽ bị tiêu diệt hết.” Cục trưởng bổ sung.

“Bọn chúng muốn thông qua đường biển, đây có ý gì? Sử dụng các loại hỏa tiễn phát xạ trên mặt biển, hay thông qua vận tải biển đến bến cảng gây phát nổ?” Propertius Antonius dập tắt điếu thuốc trong tay, mở miệng dò hỏi.

“Chuyên gia nhận định rằng tại xung quanh cửa biển sẽ dàn dựng một vụ phát nổ tự sát.” Carter đáp.

“Xung quanh cửa biển? Vậy quả bom đó có hiệu quả không?”

“Tôi nghĩ có khả năng, uy lực của chúng tương đương với thuốc nổ chừng 300-400 vạn tấn.”

“Thưa ngài Carter, kiến nghị của anh là gì? Sửa địa điểm diễn ra cuộc hội nghị? Hay dứt khoát hơn là hủy bỏ nó?” July Anders mở miệng, Carter chú ý đến khuôn mặt trang điểm hôm nay của cô ta rất đậm, điều này chứng tỏ rằng sinh hoạt về khuya gần đây của người đàn bà này rất dồn dập.

“Ơ, không phải, sửa địa điểm cũng chẳng có tác dụng gì, những phần tử thánh chiến vẫn có thể xây dựng kế hoạch mới, hủy bỏ hội nghị cũng thế thôi, bọn chúng sẽ tạo ra các âm mưu mới, vấn đề là hiện giờ chúng ta nắm bắt được tình báo, nếu bọn chúng thay đổi chiến lược, có lẽ chúng ta không gặp được vận may nữa đâu.” Carter cảm thấy nên giải thích rõ ràng với bọn họ.

“Sửa đổi hội nghị sẽ gây áp lực lớn về chính trị, điều này đồng nghĩa với sự an toàn của người lãnh đạo Mỹ cấp cao nhất cũng chẳng được bảo đảm, như vậy không ổn, năm tới sẽ bắt đầu cuộc bầu cử tranh phiếu, chúng ta không thể lộ ra bất kì điểm yếu nào cả.” July nói với tổng thống McGee.

“Có phương pháp đối phó gì về mặt quân sự không?” Tổng thống hỏi cố vấn an ninh quốc gia của mình.

“Anh McGee, tìm được chiếc tàu này, tại khu vực biển vắng vẻ không người thuộc Thái Bình Dương tiêu hủy nó, nhưng điều này cần sự trợ giúp chính xác của tình báo.” Người Italy đều là cao thủ bóng đá, anh ta đá vấn đề này cho người cung cấp tình báo.

“Chuyện tình báo chúng tôi luôn đang tìm cách, tôi nắm chắc sẽ tìm được chiếc tàu này, nhưng mà, tôi cần được giao quyền nhiều hơn nữa.” Carter nói với tổng thống.

“Rốt cuộc thì anh cần gì? Carter, tốt nhất chúng ta nên thẳng thắn một lời.” Tổng thống McGee nói với người bạn già của mình.

“Tôi cần sự giao quyền của ngài, triển khai hành động ngày phán quyết.” Carter nói.

“Hành động ngày phán quyết” là việc vượt mặt quân sự được chuyên chế ứng phó với khủng bố tập kích nghiêm trọng sau sự kiện 911, các bộ phận ngoại giao, tình báo, được một ủy viên độc lập phụ trách, có thể điều động toàn bộ tài nguyên của “Kế hoạch ngày tận thế”.”

“Cần phải vậy sao?” Tổng thống hơi do dự.

“McGee, không cần do dự, không nên yếu đuối, chúng ta có năng lực này.” July lớn tiếng nói, thật ra điều được người đàn bà này quan tâm nhất là gia nhập vào hội ủy viên độc lập sở hữu quyền lợi cực đại này.

“Tốt nhất không nên như vậy.” Tổng thống McGee. Johnson lắc đầu, ông ta biết rằng một khi tổ hợp thành công hội viên này sẽ đoạt được quyền lợi vô biên, sẽ chịu sự chất vấn, thậm chí gây khó dễ của các thượng nghị sĩ quốc hội,, khiến việc tái bổ nhiệm về sau trở nên cực kỳ khó khăn.

Carter cảm thấy mình cần đưa đẩy một phen, ông đứng thẳng người, hạ quyết tâm lớn lao.

“Người Israel có nguồn tình báo, tuy họ không thừa nhận, tình báo của chúng ta được cung cấp từ nguồn đó.”

“Ồ, còn có chuyện của Israel sao?” Tổng thống tỏ vẻ không vui cho lắm.

“Đúng vậy, nguồn tình báo này có một lời dự đoán, nó nói rằng vùng đất Đài Loan không lâu sau sẽ gặp nguy cơ bùng nổ quân sự, và rằng, là ngòi châm lửa đầu tiên của toàn bộ sự việc.” Carter nói.

“Ý của anh là, chúng ta có thể theo dõi Đài Loan, nếu xảy ra chuyện phát nổ, vậy cho thấy tình báo là chính xác?” Cố vấn an ninh tiếp tục châm một điếu thuốc.

Cục trưởng tình báo gật đầu, nhìn mọi người.

“Mở to mắt, dõi xem Đài Loan, chúng ta sẽ ra quyết định sau.” Tổng thống McGee lại cúi người viết thư.



Hôm qua Doãn Hồng Yến mới đáp chân đến thành phố ven biển, vị quan đón tiếp cô ở sân bay trông thật trẻ trung, đại khái do rèn luyện thường xuyên, bộ quân phục của thượng úy không quân làm tôn dáng vóc xinh đẹp xen lẫn hơi thở oai hùng.

Bên tai Doãn Hồng Yến không ngừng gợi nhớ 48 tiếng trước Quan Thành Quân gọi điện cho cô từ biên giới phía Tây.

“Cô chuẩn bị một phen, ngay lập tức có người sắp xếp cô đến doanh trại không quân chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, bây giờ đừng hỏi gì cả, cũng đừng nghe ngóng, đến doanh trại sẽ bàn giao rõ ràng với cô.”

Nhanh chóng thu dọn hành trang, chẳng cáo biệt với bất kì ai, thậm chí kể cả Vu Minh Na cùng phục vụ hành động “mạng che mặt” cũng chẳng báo lại một tiếng, cô liền theo sự chỉ dẫn của một dãy số lạ đáp lên chuyến bay, dùng tốc độ nhanh nhất đến thành thị tràn ngập mùi tanh của biển.

“May thay đứa trẻ được đưa đến chỗ cha mẹ.” Doãn Hồng Yến âm thầm vui mừng, cô rất quan tâm đến cô “con gái nuôi” của mình, đây là việc duy nhất cô có thể làm cho mối tình đầu đang cố sức chiến đấu ở nơi đất khách quê người.

Buổi tối hôm đó, Doãn Hồng Yến mang theo vài phần thấp thỏm lo lắng, nằm trên giường của phòng tiếp đãi trong doanh trại trằn trọc khó ngủ. Sáng hôm sau, vị thượng úy kia lại đến, cô ta dắt Doãn Hồng Yến đến phòng làm việc của doanh trại tham dự hội nghị.

Doanh trại không quân nơi đây sở hữu quy mô rất lớn, từng lều máy cứng rắn được sơn màu lính sắp gọn gàng bên cạnh đường băng, nhưng điều kì lạ là trong lều máy đều trống trơn, đường băng ngoại trừ vài chiếc xe thưa thớt và hàng bảo vệ tu sửa xe, cả sân bay chẳng thấy bóng dáng của chiếc máy bay nào cả.

Đại khái bắt gặp sự khó hiểu hiện trên gương mặt của Doãn Hồng Yến, thượng úy ít nói chủ động mở lời giải thích.

“Máy bay đều nằm trong lô-cốt dưới lòng đất, hiện tại cả doanh trại đều ở trong trạng thái nghênh chiến!”

Bình luận

Truyện đang đọc