Họ đi qua sân, Lưu Tiến Giang chú ý tới một gara cực lớn ở bên phải, xe họ lái tới và một chiếc xe Land Rover xếp dàn hàng ở đó.
Phía sau sân là một tòa nhà cao tầng xây bằng đá, thuận theo cầu thang dốc ngược, Sharif dẫn Lưu Tiến Giang lên tầng trên cùng, ở đó có một ban công, bên trên có đặt mấy chiếc giá ba chân, ống nhòm được đặt bên trên.
“Nhìn ở kia, hướng Tây Bắc.” Thuận theo tay Sharif chỉ, Lưu Tiến Giang nhìn thấy một thung lũng cách đó 3km, trong màn sương mờ thấp thoáng, như thể có làng mạc và các tòa nhà.
“Đó là doanh trại của Altair, trại huấn luyện của họ ở trong một hang động của thung lũng!”
“Các anh đi trinh sát rồi chứ?” Lưu Tiến Giang hỏi.
“Trinh sát, Jack, cậu đùa rồi, không ai có thể vào doanh trại đó, không ai có thể sống để lại gần phạm vi 1km.” Sharif cười ha ha.
“Ồ, vậy, tin tức của anh là gì?”
“Tôi đã nói với cậu rồi, chúng tôi bắt được một người liên lạc, hắn ta đã khai rồi.” Sharif vẫn mỉm cười, nhưng đã có chút bực tức.
Lưu Tiến Giang không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ mỉm cười, người bạn Pakistan không đồng ý công khai việc hợp tác giữa họ và người Mỹ, vậy thì đừng ép, có lúc giả vờ ngờ nghệch sẽ là một cách làm thông minh.
“Nơi này có thể nhìn thấy người và xe ra vào doanh trại!” Sharif nói.
“Không có đường ra nào khác?”
“Không có, bên trong là thung lũng, xung quanh là núi cao, trừ khi vượt núi cao, nhưng tôi nói cho cậu biết, những phần tử vũ trang bộ lạc đó không phải là người yêu thích leo núi, họ thích xe hơi.” Sharif cười.
“Chúng tôi cũng thích xe hơn!” Lưu Tiến Giang cũng cười.
Sau khi ăn tối với cơm, thịt dê và hỗn hợp bánh nướng kèm phomai sữa dê, Sharif để một thuộc hạ lấy một chiếc hộp dài màu xanh, mở hộp ra, Lưu Tiến Giang nhìn thấy một khẩu súng trường 81 và một chiếc áo ba lỗ chiến thuật tổng hợp do người Mỹ sản xuất, trong túi của áo ba lỗ có gài sẵn hai mảnh áo chống đạn Kevlar, ba băng đạn 30 viên dự phòng và 75 viên đạn lắp nhanh nhét nghiêng trong túi bổ sung đạn dược phía trước áo ba lỗ, bốn quả lựu đạn hình trứng của Mỹ treo ở dây đeo của áo ba lỗ.
Lưu Tiến Giang mất mấy phút để đeo trang bị, lại thử súng trường, anh phát hiện vũ khí đã được cải tiến, đèn điện chiến thuật lắp ở mép phải nòng súng, kính ngắm chuẩn AOCG 3.4 lần của Mỹ lắp ở hộp phía sau theo quỹ tích, báng súng có thể gấp lại dường như đã được gia cố, kiên cố hơn súng anh từng dùng trong quân đội, khi cần thiết có thể dùng làm vũ khí cận chiến.
Anh lấy đạn ra, cảm nhận tỉ mỉ cảm giác liên hồi của lò xo, sau đó tạch một tiếng lắp vào miệng lên đạn, rồi mới hài lòng hừ một tiếng.
“Khẩu súng này không tồi, kiên cố hơn của người Mỹ, rất bền, độ chính xác và hỏa lực cũng không tệ, tốt hơn nữa là đạn có thể kiếm được từ các cửa hàng súng ở đây, chúng tôi thích nó.” Sharif chỉ vào một người lính nói, anh ta cũng cầm một khẩu súng trường tương tự.
Màn đêm buông xuống trên các dãy núi của Miran Shah, ánh trăng sáng vằng vặc, thậm chí không cần dùng kính nhìn trong đêm, chỉ cần dùng ống nhòm bình thường cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc trong doanh trại huấn luyện cách 3km.
Lưu Tiến Giang, Sharif và hai người lính khác luân lưu trực ban, giám sát mọi điều ở thung lũng phía xa.
Cứ điểm giám sát mà nhóm người Lưu Tiến Giang ở không những có thể quan sát rõ ràng từng cử chỉ hành động trong doanh trại vũ trang của trại huấn luyện, còn có thể nhìn thấy con đường duy nhất nối với doanh trại vũ trang, đó là một con đường đơn giản rải đá vụn và đất cát, tốc độ xe hơi nhanh, khói và cát bụi mù mịt, cả ban ngày, họ chỉ có thể nhìn thấy mấy chiếc xe bus dài màu sắc rực rỡ đi qua, còn có mấy chiếc xe việt dã và một vài chiếc xe máy, đương nhiên hành khách trên xe đều gắn ống kính tele tiêu cự 600mm của Canon chụp vào chip cảm quang, hình gốc không qua xử lý cứ thế được lưu vào thẻ SD của máy ảnh, những file ảnh này sẽ được truyền cho phòng thông tin bộ tư lệnh quân khu Tây Bắc trong thành phố Miran Shah bằng thiết bị vô tuyến điện kĩ thuật số, sau đó truyền tới trung tâm ISI của Islamabad, Lưu Tiến Giang chọn mấy tấm hình mà anh cho rằng có giá trị trong số những bức hình này, thông qua thiết bị thông tin vệ tinh kích cỡ giống điện thoại Nokia kiểu cũ để truyền về nước, đây chính là bộ phận quan trọng của hợp tác tình báo trong thỏa thuận chống phần tử khủng bố cực đoan giữa hai nước.
Hoàng hôn của vùng núi đã buông xuống, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, ở nơi khắc nghiệt này, nhiệt độ ban ngày có thể đạt tới 50 độ C, ban đêm nhiệt độ có thể giảm xuống dưới 0 độ! Các chiến sỹ bắt đầu sửa soạn thiết bị, chuẩn bị dùng bữa tối, rồi sẽ ngủ một giấc thật ngon. Khi Lưu Tiến Giang chuẩn bị tắt nguồn máy ảnh, ánh mắt nhạy bén của anh đã bắt gặp trong doanh trại vũ trang có mấy người đi tản bộ ở bãi đất trống giống sân vận động, dựa vào trực giác và kinh nghiệm sinh sống ở biên cương nhiều năm của mình, anh cảm thấy tư thế đi của những người này có đôi chút khác biệt với người dân bản địa.
Anh chuyển động máy ảnh, chỉnh tiêu cự tới vị trí dài nhất, nín thở quan sát, sau một lát, nhịp tim Lưu Tiến Giang bắt đầu tăng nhanh, ngón tay bấm phím chụp cũng hơi run rẩy, vì anh nhìn thấy một người quen, người khiến anh ghi khắc trong tim.
Aykum Istanbul.
Người đàn ông vóc dáng cao ráo, gương mặt gầy gò, râu ria xồm xoàm, cả người bọc trong áo dài màu nâu rất khó đoán định tuổi tác, nhưng tướng mạo của ông ta có khác biệt hẳn với người bản địa, dường như rất giống với người Đông Á. Nếu như nói gương mặt này là một gương mặt xa lạ với cơ quan tình báo Pakistan, thì hắn ta là tội phạm truy nã hàng đầu của cơ quan tình báo an ninh và cục tình báo hải ngoại.
Aykum Istanbul, Tham mưu cao cấp của tổ chức phong trào Hồi giáo Đông Turkestan, sinh ra trong một gia đình tri thức ở thủ phủ Tây Cương, cha mẹ của hắn đều là giảng viên đại học có danh vọng, anh chị em cũng theo nghiệp giáo dục, chỉ có duy nhất người em trai út này, từ nhỏ thông minh hơn nữa, dưới sự dạy bảo của cha mẹ tiếp nhận nền giáo dục tiếng Hán, nhận được bằng nghiên cứu sinh văn hóa ngôn ngữ của đại học dân tộc, có thể nói tiếng phổ thông rất thành thạo, nhưng không như sự kì vọng của cha mẹ, hắn không vào đại học nghiên cứu học vấn, mà du học ở Thổ Nhĩ Kỳ. Ở Thổ Nhĩ Kỳ hắn không học được bất cứ kiến thức nào chính đáng, sau nửa năm, hắn từ Thổ Nhĩ Kỳ chạy tới Syria tham gia “Jihad”, sau khi trả giá bằng một cánh tay, người trẻ tuổi vốn đi trên con đường đúng đắn này liền được đưa tới trại huấn luyện quân sự của Afghanistan, sau đó hắn lẻn về nước, lập hàng loạt kế hoạch “Jihad” đẫm máu, dựa vào sự giảo hoạt hơn người, hắn thuận lợi trốn thoát khỏi vòng vây bắt, vượt biên giới, biến mất trong núi tuyết bao la.