"Vì thế chúng tôi biết được trong phòng có người hay không?” Mã Bưu tiếp lời giải thích.
“Có thể nghe được cuộc trò chuyện không?” Vu Minh Na biết sự tồn tại của thứ đồ này từ trước kia, nhưng không rõ hiệu quả cụ thể ra sao.
“Không được, âm thanh mơ hồ lắm, nghe không rõ, chỉ có thể biết được bên trong có người hay không thôi.” Đại Tiện lắc đầu.
“Hai người Nhật Bản kia cùng hai tên tùy tùng ở căn phòng lớn tầng 5 của khách sạn Four Seasons, chính là căn phòng có tia laze ngắm chuẩn.” Mã Bưu nói.
“Bọn chúng biết đã lọt vào tầm ngắm không?” Vu Minh Na tò mò hỏi.
“Không, có lẽ không.” Mã Bưu lắc đầu.
“Ngày mai cô đi uống cà phê, xem thử rốt cuộc hắn ta định làm gì, xem ra tên này đích thực có ý giao lưu với chúng ta, thật thú vị.” Mã Bưu lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh, vừa uống vừa nói.
“Ê, tín hiệu tệ quá, hình như bị quấy nhiễu.” Đại Tiễn gỡ tai nghe, lắc đầu bảo.
“Ý gì?” Mã Bưu hỏi.
“Hình như còn một phe tín hiệu đang nghe trộm.”
Mã Bưu trầm tư suy nghĩ tiếp tục uống thêm vài ngụm nước khoáng.
“Con mẹ nó, đây là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.”
Vào lúc tất cả mọi người đều im lặng, chuông cửa vang lên lần nữa, là Đinh Đinh luôn theo sát yểm hộ phía sau.
Sắc mặt của anh hơi lo sợ, điều này đối với một nhân viên ngoại cần giàu kinh nghiệm mà nói, thật tình có chút khác thường.
“Sao vậy?” Mã Bưu hỏi.
“Toi rồi, tôi bắt gặp người của Quân Cứu Thế.” Giọng nói của Đinh Đinh xen lẫn vẻ kinh hoàng khó che giấu.
“Cậu chắc chứ?” Âm thanh của Mã Bưu vẫn rất bình tĩnh.
“Tôi nhìn thấy Dao Cạo Ounier.”
Mã Bưu trầm mặc, cơ thịt trên gương mặt bắt đầu co giật, dường như trong thoáng chốc anh ta quay trở về thập niên 80 của thế kỉ trước, khi đó, “Quân Cứu Thế Nhân Ái” là đội quân có số lượng ít nhất, nhưng cũng là đội nổi tiếng nhất trong mấy trăm đội vũ trang độc lập ở Bắc Ireland, bọn chúng hành sự cực kì hung hãn tàn nhẫn, từ chối mọi sự thỏa hiệp và đàm phán, năm 1979 chuyên gia bộc phá của tổ chức này đánh bom giết chết Huân tước Mountbatten, Tổng đốc Bắc Ireland, đại sứ đặc mệnh của Nữ hoàng Anh; năm 1985 bọn chúng đột kích một doanh trại đặc nhiệm không quân gần Belfast, làm cho 26 binh sĩ tử vong; năm 1988 tay xạ kích của tổ chức này đã bắn chết lãnh tụ đảng Sinn Féin khi có ý định tiếp nhận cuộc đàm phán chính trị để giải quyết vấn đề Bắc Ireland vào phút cuối; năm 1990, bọn chúng định nhân dịp nữ hoàng Elizabeth có chuyến công du nước ngoài bắt cóc bà ở Tunisia thuộc Bắc Phi, cuối cùng vì Nữ hoàng tiếp nhận kiến nghị của cục tình báo bí mật Anh Quốc, tạm thời thay đổi hành trình nên kế hoạch không thành công.
Thuận theo hướng giải quyết hòa bình về vấn đề Bắc Ireland, Quân Cứu Thế mất đi mảnh đất sinh tồn, bọn chúng chia tách thành ba bộ phận, một vài người đón nhận sự ân xá của nữ vương, trở thành người dân thông thường, một số người gia nhập chính phủ tự trị Bắc Ireland, trở thành chính khách mặc âu phục, còn lại là phần tử cực đoan, trở thành “kẻ lưu vong” chỉ sống đơn thuần vì tiền, bọn chúng từng phục vụ cho tổ chức “Bàn tay đen” của nước Nga, cũng hỗ trợ kẻ buôn chất cấm Nam Mỹ vận chuyển lượng chất cấm lớn, thậm chí có hình bóng của Quân Cứu Thế xuất hiện tại khu vực Tam Giác Vàng.
Sự tiếp xúc giữa Mã Bưu và Đinh Đinh cùng bọn chúng là vào đầu những năm 90 ở nước Nga, Quân Cứu Thế từng tổ chức bắt cóc người trên diện rộng, đòi tiền chuộc, thậm chí cấu kết với một vài phần tử tội phạm trong nước, công khai nổ súng giết hại thương nhân, khi đó Mã Bưu và Đinh Đinh còn là người mới, được cấp trên phái đến nước Nga để phá án, trong một lần hành động, Mã Bưu bị một tên sát thủ của Quân Cứu Thế đâm một nhát, Đinh Đinh cùng nhóm cũng chịu một phát súng, tên hiệu của kẻ hành hung chính là “Dao Cạo Ounier” - tiểu đội trưởng của Quân Cứu Thế.
“Cậu không nhìn lầm chứ.” Mã Bưu tiếp tục mở lời.
“Không, khuôn mặt của gã đó chẳng thay đổi gì nhiều, thậm chí chẳng béo lên chút nào.” Đinh Đinh uống một ngụm nước.
“Bọn chúng mấy người, có thấy chỗ dừng chân của bọn chúng không?”
“Đại khái bốn người, có thể nhiều hơn, bọn chúng ở trong khách sạn này.”
Tin tức này đủ khiến người ta cảm thấy nhức đầu, người của Quân Cứu Thế vào ở khách sạn xa hoa sang trọng nhất Paris, chỉ có thể là đang chấp hành nhiệm vụ, sẽ không có bất kì tình huống nào khác.
“Đại Tiện, cậu đi trinh thám thử, bọn chúng không quen biết cậu.” Mã Bưu nói.
Đại Tiện gật đầu, rút một món đồ từ trong túi đặt vào túi áo, lấy tiếp một cây súng, đặt lên giường, quay đầu đi ra khỏi phòng.
Đại Tiện đáp thang máy xuống chung với mấy bà lão đến từ Bắc Âu cùng nhau rời khỏi đại sảnh, vừa trở người, chuyển đến chỗ gọi điện thoại công cộng ở bên cạnh, anh ta lấy một quyển sổ điện thoại vừa to vừa dày từ giá chứa điện thoại, giả vờ đang dò tìm, mượn sự yểm hộ của quyển sổ, tay phải lấy một món vật trông rất giống la bàn bỏ túi từ trong túi áo ra, giơ nó lên, đặt ngang bằng với mắt phải.
Đây là “thiết bị quan sát tia hồng ngoại”, thông qua màn hình cảm quang được xử lý bằng tia tử ngoại, có thể nhìn thấy được tia hồng ngoại khó phân biệt bằng mắt thường, anh nhìn thấy hai đường trên dưới chiếu thẳng đến một bức tường kính trên tầng năm của khách sạn Four Seasons George V, trong đó có một đường xuất phát từ tầng 3, trong phòng của bọn họ, còn có một đường, anh đổi hướng, đối chiếu vị trí một cách tỉ mỉ.
“Mã Bưu, tắt tia laze đi, người của Quân Cứu Thế ở ngay trên chỗ của chúng ta, phòng 522 tầng 5.”
Vài phút sau, tổ hành động quyết định mở cuộc hội nghị khẩn cấp.
“Đám người xuất hiện đột ngột chắc chắn nhắm thẳng vào mấy người Nhật Bản.” Đại Vương vừa chăm chú quan sát ô cửa sổ ngoài kia, vừa phát biểu ý kiến của mình.
“Ẩn danh gọi điện báo cảnh sát.” Đại Tiện nói.
“Không được.” Mã Bưu lắc đầu.
“Cảnh sát có thể sẽ hoàn toàn không tin bản báo án này, không xử lý đâu, hoặc chuyển báo án đến Tổng cục tình báo quốc nội ở Toulon của nước Pháp, bọn họ sẽ truy tìm được tung tích của tổ hành động.”
“Vậy chúng ta cứ nhắm chặt, chờ người của Quân Cứu Thế đến khách sạn Four Seasons, rồi chúng ta báo cảnh sát, chẳng phải là được rồi sao.” Tiểu Vương nói.
“Cảnh sát nước Pháp chắc chắn sẽ chết, bọn họ không phải là đối thủ của Quân Cứu Thế, chờ đến khi tuần cảnh gọi tiểu đội SWAT đến hiện trường, ít nhất tốn 15 phút, khi đó có thể thiệt mạng không ít dân thường, mạng của người Nhật Bản cũng không giữ được.” Đinh Đinh nói.
“Chúng ta tự xử lý, hôm nay quan sát kĩ khách sạn Four Seasons, Quân Cứu Thế vừa hành động, chúng ta liền hành động theo, chơi khô máu với lũ đó, ngày mai gặp mặt xong mới bàn tính kế hoạch tiếp theo.” Mã Bưu nói.
“Mọi người đồng ý không, đây là ý kiến của riêng tôi, không nằm trong phạm vi nhiệm vụ.” Mã Bưu nói tiếp.
Bầu không khí tĩnh lặng đóng băng trong vài chục giây, Tiểu Vương là người đầu tiên cười nói.
“Lâu lắm rồi tôi chưa nổ súng với ai, cơ hội này không tệ.”
“Ha ha, tôi cũng theo.” Đại Tiện tiếp lời.
“Tôi đồng ý.” Là Đại Vương.
“Đồng ý.” Đinh Đinh giơ tay.
Mã Bưu cười ha hả, quay đầu nói với Đinh Đinh.
“Kho hàng của chúng ta còn sử dụng được không? Toàn súng ngắn là tự tìm chỗ chết đấy!”
“Chắc được, tôi đi kiểm tra ngay, còn xe hơi, phải đổi chiếc khác.” Đinh Đinh vừa nói, vừa mặc quần áo, rời khỏi căn phòng.