Đổi tới bất cứ hoàn cảnh nào khác, Lao Chấn Quốc cũng sẽ đều cảm thấy cảm thông và bi thương trước sự bất hạnh mà đồng đội của mình gặp phải, nhưng hiện giờ không được, thời gian, địa điểm không thích hợp, hai đội viên khác cũng đồng ý với điểm này. Đau thương có thể biểu đạt sau khi họ sống sót về nhà.
“Tiểu Mạnh, thu thập trang bị của anh ấy, tìm sơn động cất giấu, gỡ súng của anh ấy, súng vứt đi, mang đạn theo.”
“Đa Trác, tới bên suối tìm một chỗ, đào một hố nông.” Lao Chân Quốc bình tĩnh ra lệnh.
Đội trưởng cúi người, tiêu hủy thẻ thân phận, súng trường tự động và mọi thứ có thể làm rõ lai lịch trên người “Trâu Già”, sau đó đi giúp Khúc Hữu Lương. Hai người dùng dao găm và hai tay đào một hố nông trên bãi cỏ mềm bên bờ suối, kích cỡ vừa đủ đặt thi thể. Họ đặt thi thể vào trong hố, lấp đất lên, sau đó lại tìm mấy tảng đá, cố tình để rời rạc và ngẫu nhiên, giống như hình thành tự nhiên. Họ quấn dù của mình và trang bị của người hi sinh lại, cất trong hang động bên chân núi, sau đó lấy đất, đá lấp hang động lại.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả, Lao Chấn Quốc thử dùng thiết bị chiến thuật “Bắc Đẩu” mang theo bên người để tiến hành định vị, và đánh dấu trên bản đồ, sau hơn mười phút, tuyến đường hành quân của tiểu đội này đã hoàn toàn xác định.
Họ không có quá nhiều thời gian, xử lý thi thể đã tốn gần hết yếu tố cơ động trong các kế hoạch, những thiết bị nhiệm vụ và thực phẩm dư thừa trong túi “Trâu Già” sẽ tăng thêm gánh nặng cho họ, điều này sẽ làm chậm tốc độ hành quân.
Khúc Hữu Lương thay thế “Trâu Già” đảm nhiệm người tiên phong của tiểu đội, mỗi lần vượt qua một ngọn núi, anh lại phủ phục người trên núi cao, dùng ống nhòm vi quang nhìn trong đêm để quan sát tình hình xung quanh, tránh xảy ra tình huống đột xuất.
Địa thế không ngừng dốc ngược lên, người đàn ông dân tộc Tạng này mang theo trang bị nặng hơn người khác năm ký, mặc dù bước chân có phần nặng nề, nhưng tốc độ vẫn không hề ảnh hưởng, vai trò lính tiên phong rất thích hợp với anh.
Mây trên trời không ngừng tụ tập, ánh sao càng lúc càng mờ dần, đây chính là điều tiểu đội cần, tầng mây có thể khiến ánh sáng ban mai chậm xuất hiện, trong bóng tối cũng sẽ không gặp phải những quấy nhiễu bên ngoài, hơn nữa về mặt thị lực, họ có ưu thế kính nhìn ban đêm.
Sau mấy giờ đồng hồ không ngừng hành quân, tiểu đội trèo qua mấy ngọn núi, leo qua hai ngọn đồi, đã đi hơn mười kilomet, hiện giờ họ cần tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Lao Chấn Quốc chọn một khe núi trên vách đá, bên trên có một vài bụi cỏ có thể làm tấm chắn yểm hộ, bên dưới là một dòng sông nhỏ, khi màn đêm bắt đầu lùi dần, bình minh sắp tới, ba người ăn xong mấy miếng lương khô, uống mấy chục ml chất bổ sung, đắp lên người mấy bó cỏ khô, bắt đầu nằm xuống nghỉ ngơi, một người nằm sấp ở chỗ cao, cảnh giác quan sát xung quanh, chốt an toàn của súng tiểu liên trong trạng thái mở, họ chia thành ba ca canh gác, Lao Chấn Quốc là ca đầu tiên.
Mười giờ sáng, anh gọi Mạnh Thiên dậy, bản thân mình thì đi ngủ. Năm giờ chiều, Khúc Hữu Lương lấy tay chọc nhẹ vào mạng sườn gọi anh dậy, sau khi đội trưởng tỉnh dậy hẳn, anh nhìn thấy người đàn ông dân tộc Tạng dùng ngón tay áp sát bên môi mình, Lao Chấn Quốc chăm chú lắng nghe, bên con sông nhỏ ở phía xa vọng lại tiếng trò chuyện rất lớn tiếng.
Mạnh Thiên cũng tỉnh giấc, bây giờ phải làm sao? Âm thanh mỗi lúc một gần, súng tiểu liên đã mở chốt an toàn, đương nhiên, không tới vạn bất đắc dĩ, không ai lại đi nổ súng cả.
Lao Chấn Quốc lại lắng nghe một lúc, anh nghe ra đó là mấy học sinh trung học ở quanh đây tới đây cắm trại, những người này không thuộc phạm vi sát thương nhưng rất có thể sẽ phát hiện ra tiểu đội của mình, từ đó nguy hại tới cả hành động, anh cảm thấy hai tay cầm dao găm của mình hơi ra mồ hôi, tim đập thình thịch không ngừng, tiếng bước chân và tiếng cười nói không ngừng tiếp cận, ba nam sinh, hai nữ sinh, nói tiếng Đài Loan có chút khẩu âm.
Đã có thể nghe thấy tiếng bước chân mau chóng của mấy thiếu niên Đài Loan, điều này cho thấy cự ly cách tiểu đội không quá 15 mét, gần như không có quá nhiều lựa chọn, dao găm của Lao Chấn Quốc lặng lẽ rút khỏi vỏ dao.
Một bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng anh, là Khúc Hữu Lương, anh ta giơ tay trái ra khẽ cử động, ra hiệu các đồng đội không được hành động, sau đó nhặt một cục đá ở bên cạnh, chụp lên đầu một đoạn thừng ngắn ngoại hình đặc biệt, ném mạnh mấy vọng giống như trẻ chăn trâu ở miền Tây trong phim điện ảnh.
“Phù” một tiếng gió thổi nặng nề, gấp gáp vang lên bên tai Lao Trấn Quốc, tiếp đó trên một vách núi cách xa chừng 30m vang lên tiếng đá vỡ rất lớn.
Mấy người thanh niên liền dừng bước, sau một hồi, họ liền chạy về hướng ngược lại, từ cuộc đối thoại to tiếng, đội viên tiểu đội đã nghe ra những học sinh cấp ba này tưởng rằng là xói mòn trên vách núi, đá núi có nguy cơ sạt lún trên diện rộng. Lại sau một hồi nữa, trong tiếng ồn ào, mấy thiếu niên muốn cắm trại ở đây liền thu dọn đồ đạc, chuyển tới một khe núi khác.
“Thật khó tin, anh rất lợi hại!” Lao Chấn Quốc đấm nhẹ người đàn ông dân tộc Tạng một cái, kỹ xảo ném đá “hoa mai” này do Khúc Hữu Lương mang từ quê nhà tới, ở đó gần như mỗi một cậu bé trai đều tinh thông kỹ xảo này.
Màn đêm bắt đầu chiếm cứ bầu trời, tiểu đội lại bắt đầu hành quân, họ đi được một đoạn rồi dùng thiết bị “dẫn đường chiến thuật Bắc Đẩu” tiến hành định vị một lần, cố gắng dựa vào kính nhìn ban đêm quan sát cảnh sắc, địa hình xung quanh, đồng thời đối chiếu với địa hình trên hình ảnh vệ tinh, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của kim chỉ nam để xác định tuyến đường. Tới nửa đêm, phương hướng và tiến độ đều đã khiến đội trưởng hài lòng, anh đoán định còn chừng 20km đường núi.
Khi huấn luyện ở vùng núi Tây Nam, Lao Chấn Quốc và đội viên của anh có thể duy trì tốc độ hành quân nhanh hơn thế này rất nhiều, nhưng đó là mặc trang phục nhẹ để di chuyển, ban ngày ánh sáng đầy đủ chứ không phải màn đêm. Pin của kính nhìn đêm có giới hạn, họ không có điện dự phòng quá nhiều, cho dù có, khi mắt người quan sát thế giới thông qua ống kính quá lâu, rất dễ dàng khiến thị giác mệt mỏi, vì thế các đội viện chỉ khi cần thiết mới kéo ống kính vi quang nhìn ban đêm đeo trên đầu xuống vị trí mắt. Điều quan trọng nhất là hiện giờ họ đang ở chiến khu, đang chấp hành nhiệm vụ xâm nhập lặng lẽ, điều này có nghĩa là ẩn nấp quan trọng hơn tốc độ. Họ đã gặp sự cố một lần, nếu thêm một lần nữa sẽ là quá nhiều.
Khi bình minh sắp tới, họ nhìn thấy một ngọn núi lớn, đó chính là địa điểm mục tiêu được khoanh trên hình vệ tinh đo lường. Thế là họ bắt đầu leo lên sườn núi bên phải, ở đó rất dễ dàng quan sát được cả ngọn núi và những đỉnh núi xung quanh, nếu như có ra-đa, bất luận ngụy trang thế nào đều không thể thoát khỏi đôi mắt của đội viên.
Sau một giờ đồng hồ, họ thở dốc lên tới đỉnh núi, phía Nam sườn núi có một vùng cỏ lớn, không giống cảnh sắc vùng nhiệt đới. Có chút giống bụi cây Bắc Mỹ ôn đới. Các đội viên cúi người phủ phục trong bụi cỏ, cảm nhận sự dễ chịu khắp toàn thân, điều này thật tốt.
Các chiến sỹ lấy lưới ngụy trang được phủ bằng thực vật ra, hiện giờ chỗ ẩn thân của họ càng thêm bí mật, ngoại trừ quan sát trong cự ly mấy mét ra, nếu không sẽ rất khó phát hiện tung tích.