Nhân viên phục vụ Châu Đình Na bước tới bên quầy rượu, mở nắp lưu trữ, bên trong là một thiên sứ nhỏ vô cùng tinh xảo, xoay chuyển thiên sứ nhỏ, tấm gỗ bật ra, để lộ một bàn phím số màu đen, cô thành thạo nhấn số, chả mấy chốc tấm bảo vệ trên đường máy bay bay qua tự động hạ xuống, bên trong còn có một tủ lưu trữ bí mật nữa, súng lục, thiết bị giảm thanh và một số trang bị đặc biệt được cất ở bên trong.
“Vẫn là máy bay tư nhân tốt, nếu không chúng ta sẽ còn cần nghĩ cách tìm kiếm trang bị tại chỗ.” Mã Bưu nói.
“Chúc mọi người thuận lợi!” Châu Đình Na nói với hành khách của mình, cô và người lái sẽ không rời khỏi đường băng, nói nghiêm túc là họ vẫn chưa đặt chân lên đất Pháp.
Vu Minh Na và Mã Bưu bước xuống máy bay, đi về phía cửa ra không lớn ở sân bay, chiếc xe du lịch Ford màu xanh đã đợi sẵn ở đó.
Họ vừa xuống máy bay, tổ bay liền bắt đầu kiểm tra máy bay, chuẩn bị để xuất phát tiếp, có lẽ sẽ rất nhanh, Challenger sẽ lại tiếp tục xuất phát.
Trong xe Ford có hai người, tuổi đều chừng 35-40, mặc trang phục thể thao, người đàn ông đợi ở bên cạnh xe đội một chiếc mũ màu xanh lam, nhìn thấy Mã Bưu, anh ta liền mỉm cười vẫy tay.
“Người anh em, chào mừng tới Paris.”
Mã Bưu chỉ cười, nói với Vu Minh Na.
“Đây là Tiểu Đinh, chúng tôi đều gọi anh ta là Đinh Đinh, tài xế họ Sử, biệt hiệu “Đại Tiện”, họ đều là nhân viên ngoại cần lần hành động này, rất am hiểu về châu Âu, vô cùng lão luyện.”
Người đàn ông mỉm cười, chủ động giúp Vu Minh Na xách hành lý, dùng ngữ khí rất trịnh trọng nói.
“Chào mừng cô, chúng tôi có thể phục vụ bất cứ lúc nào.”
Trong bầu không khí vui vẻ, nhẹ nhàng, xe Ford chạy khỏi sân bay Charles de Gaulle, chạy thẳng về phía Tây.
Lộ trình dài hơn Vu Minh Na tưởng tượng rất nhiều, cô ngủ gật một lúc, mở mắt ra, xe vẫn còn đang chạy trên một con đường có vẻ khá hẻo lánh, cây cối hai bên có chút thưa thớt, xe cũng không nhiều.
“Chúng ta tới Chandler, đó là nơi bên ngoài Paris, nhân khẩu ít, chủ yếu là dân di cư Bắc Phi, tổ hành động có một nhà an toàn ở đó, đang có một cuộc họp.” Mã Bưu nói.
Lại qua nửa tiếng đồng hồ nữa, xe Ford dừng lại ở một tòa nhà riêng hai tầng, Đinh Đinh mở cửa xe, giúp họ lấy hành lý, Mã Bưu đi đằng trước, rất quen thuộc với đường xá.
Vu Minh Na chú ý thấy đây là một tòa nhà nhỏ có tường rào bao quanh và có đường xe đi riêng, cách đường lớn gần nhất chừng 30m, xung quanh là bãi cỏ rộng lớn, họ đi vào sảnh trước, men theo sảnh trước không mấy sáng sủa để lên tầng hai, trong phòng khách kiểu cũ, hai người đàn ông đang ngồi xem ti vi.
“Tới đây, họ đều là đồng nghiệp, đây là Tiểu Vương, kia là Đại Vương!” Mã Bưu giới thiệu với cô.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, sáu người ngồi vây quanh một chiếc bàn ăn dài, vị trí của Mã Bưu đối diện với cửa sổ kính sát đất, từ đó có thể nhìn thấy tình hình trên đường.
“Bảo gác cửa theo dõi sát sao!” Mã Bưu nói với Đại Vương, người đàn ông tên là Đại Vương đứng dậy rời đi một lát, chả mấy chốc liền mang nước uống quay lại.
Người gác cửa thông thường không tham gia hành động, họ phụ trách quét dọn nhà an toàn, chăm sóc cung cấp đồ ăn cho nhóm hành động, có lúc cũng phụ trách sự cố bất ngờ như xử lý gấp bệnh tật thương tích, khi tổ hành động tập trung, họ giám sát động tĩnh xung quanh, đảm nhiệm vai trò canh gác.
Nội dung họp cũng rất đơn giản, các nhân viên ngoại cần không thích lãng phí thời gian, “Đại Tiện” cầm một món đồ giống tai nghe bluetooth, anh ta là chuyên gia vô tuyến điện trong nhóm.
“Đây là thiết bị quét tín hiệu điện thoại, bất luận là điện thoại gì cũng đều có thể thông qua ghép đôi nhanh bluetooth, cô có thể dùng làm tài nghe, có điều nó có thể kiểm tra ra được phạm vi, khoảng cách trò chuyện của điện thoại, và gửi tới server, căn cứ những dữ liệu này, chúng tôi có thể xác định vị trí của người trò chuyện với cô!”
“Không phải là gặp mặt sao? Tại sao còn cần những cái này?” Vu Minh Na nét mặt mơ hồ, không hiểu.
“Chỉ là chuẩn bị, cô đeo vào là được, có trời mới biết đối phương định làm gì!” Mã Bưu nói.
“Vẫn còn một thiết bị phát định vị nữa, cô cài lên người, trong vòng một kilomet, chúng tôi có thể biết kinh độ, vĩ độ của thiết bị tín hiệu.” “Đại Tiện” lại lấy ra một hộp thuốc lá tinh xảo dành cho nữ giới.
“Chỉ là biện pháp dự phòng, nếu như cô cảm thấy không ổn, hãy vứt thiết bị tín hiệu đi là được, đừng mạo hiểm.” Mã Bưu dặn dò cô.
Tiếp đó còn có một thiết bị nghe lén giống như kim băng, và những thiết bị giống như trong phim điện ảnh, chỉ là không có dây dẫn điện, họ thông qua vô tuyến để truyền tín hiệu.
“Tiểu Vương là mắt, một khi người Nhật Bản kia xuất hiện, anh ta sẽ theo dõi hắn, Đại Vương phối hợp, là mắt kính!”
“Đinh Đinh là chân, tôi cơ động tăng viện, “Đại Tiện” phụ trách vô tuyến điện, mọi người chuẩn bị sẵn sàng vũ khí, nhưng không tới vạn bất đắc dĩ thì không được nổ súng, quy tắc mọi người đều hiểu cả.” Mã Bưu sắp xếp.
Đinh Đinh gật đầu, làm chân là lái xe, nhiệm vụ này rất nặng nề, không những kĩ thuật lái xe phải tốt, còn cần quen biết với đường lớn ngõ nhỏ của Paris, biết làm thế nào rút lui nhanh.
“Tôi nói lại một lần nữa, nhiệm vụ cần bảo mật, tuyệt đối không được kinh động tới người của tổng cục tình báo Pháp, càng không được phép nổ súng với người Pháp, hiểu chứ?”
Mọi người đều gật đầu, tiếp đó họ liền mở một tấm bản đồ xung quanh đường Sedan, bắt đầu nghiên cứu kĩ lưỡng vị trí của mỗi người, bố trí lộ tuyến rút lui tạm thời, trao đổi địa điểm tập trung khẩn cấp.
Nhà an toàn hành động Pháp.
Gần một ngày, mọi người đều chuẩn bị căng thẳng, ngoài quảng trường Sedan ra còn chọn hai địa điểm không nổi bật nhưng dễ tìm được dùng làm điểm rút lui khẩn cấp, nếu như gặp phải tình hình đột xuất gián đoạn liên lạc, có thể tới hai địa điểm đó tập trung, mọi người đều không được tự về nhà an toàn một mình, một khi xảy ra tình trạng đột xuất, người gác cửa của hai tòa nhà cách Paris 50km này sẽ xử lý hết mọi vết tích trong vòng 10 phút, sau đó tự rút lui, không liên hệ với bất cứ người nào nữa, trở thành “người ngủ say”.
Vu Minh Na ăn vận rất lịch sự, lão luyện, Glock 19 đã lắp đạn được nhét vào bao da ở một bên đùi, giày đế bằng màu đen thuận tiện di chuyển nhanh chóng, trang phục công sở màu trắng cho dù ở trong bóng tối cũng dễ dàng nhìn ra, khi sắp xuất phát, Mã Bưu đưa cho cô một hộp nhỏ, bên trong có mấy mảnh đồ giống bùn màu da, Vu Minh Na có chút ngạc nhiên.
“Nếu như cần, lấy ra bôi lên mặt, thứ đồ này sẽ khiến khuôn mặt của cô biển đổi, mặc dù không khiến cô biến thành người mà người nhà cũng không nhận ra, nhưng đối với người mới gặp gỡ lần đầu và một số trang thiết bị định dạng khuôn mặt thì tuyệt đối có tác dụng.
Nói xong, anh lấy ra một chiếc kính có gọng, nhìn có chút già dặn.
“Kính mắt phẳng, đeo nó lên, nếu cần thì vứt đi, sau đó bôi bùn, cô sẽ có thể cắt đuôi theo dõi.”
Vu Minh Na cầm lấy đồ, cất vào túi đeo vai Chanel trên người.
Mọi người đều cắm tai nghe vào điện thoại của mình, cài chế độ trò chuyện, sau khi kiểm tra vài lần, cho tới khi tín hiệu nhận tốt.
“Đại Tiện” bước tới, nói với Vu Minh Na.