ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

"Thuyền trưởng, chúng ta có cần tránh sóng gió không?” Thuyền phó Kawano bị sóng gió giày vò khiến mặt tái nhợt hỏi thuyền trưởng.

Thuyền trưởng Kotokichi không ngồi trên ghế da đặc biệt của mình, mà vịn vào bục la bàn lớn, miễn cưỡng giữ vững sự uy nghiêm của thuyền trưởng.

“Tới Australia?” Thuyền trưởng hỏi thuyền phó của mình.

“Tới Fremantle!” Lái chính nêu ra ý kiến của mình.

Thuyền trưởng Kotokichi không lập tức trả lời, ông cần thời gian suy nghĩ về đề nghị này, theo thông tin dự báo khí tượng từ tổ chức hàng hải quốc tế, tuyến đường phía trước của mình lúc này đã không thể đi được, nhưng Australia nằm ở trên tuyến đường miền Nam dường như không có ảnh hưởng gì quá lớn, tàu hoàn toàn có thể né tạm ở đó mấy ngày, bổ sung một số vật phẩm tiêu hao, cũng để các thuyền viên của mình nghỉ ngơi thích đáng, Fremantle là một nơi rất ổn thỏa, trước đây họ cũng từng cập bến ở đó, là một cảng nước sâu không tồi.

“Chuyển phương hướng, thiết định lại lộ tuyến là Fremantle, đợi tín hiệu vô tuyến điện cho phép liền gửi thông báo tới trung tâm điều hành của công ty.”

Thuyền trưởng ra lệnh cho lái chính của mình.

Đã từ rất lâu rồi Kosen không cầu nguyện dưới sự kêu gọi của tháp Minaret QZS, nhân viên ngoại tuyến cục tình báo bí mật nước Anh trước đây, kẻ buôn lậu vũ khí nổi tiếng hiện giờ trở nên vô cùng thành kính, ông ta đã sống một thời gian trong ngôi đền với kiến trúc màu trắng nổi tiếng trong thành phố Peshawar, Pakistan này rồi, ông không định đi bất cứ nơi nào cả, cũng không dễ dàng gặp gỡ bất cứ ai, mọi kế hoạch đã được đặt ra và bắt đầu vận hành chính xác giống như kim đồng hồ, mọi trợ thủ đáng tin cậy của ông cũng đã được phái tới các địa điểm cần thiết theo sự sắp xếp của kế hoạch, những địa điểm đó phân bố ở mỗi ngóc ngách trên bản đồ thế giới.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ đa giác lên gương mặt tín đồ, tiếng hát ca tụng đức Thánh không ngừng vang lên bên tai họ, những đứa trẻ hơn mười tuổi tuy không biết thế giới mà chúng sống là một hình cầu khổng lồ, nhưng lòng thù hận đối với ác ma Satan thì đã ngấm sâu vào trong tâm linh bé nhỏ của chúng, gương mặt thuần khiết ngây thơ của chúng bộc lộ lòng khát khao nhiệt thành liều chết chung cùng kẻ địch.

Kosen rất hài lòng với tất cả mọi điều này, cuộc chiến đánh bại Satan sẽ kéo dài hàng nghìn năm, hàng trăm thế hệ, mỗi một thời đại đều sẽ xuất hiện những nhân vật anh hùng mà người đời sau ca tụng, Saladin nghìn năm trước đánh bại tín đồ Cơ Đốc đoạt lại Jerusalem là thần tượng của Kosen thời thơ ấu, bây giờ, không bao lâu sau, anh ta - Abdullah Mamodi Kosen sẽ trở thành Saladin của nghìn năm này, câu chuyện của anh sẽ trở thành truyền thuyết, bầu bạn cùng với sự trưởng thành của mỗi một cậu bé, nghĩ tới đây, gương mặt bao bọc trong áo dài lộ ra nụ cười thành kính.

Hôm qua, khi đồng minh phương Đông mặc trang phục truyền thống bản địa tới đền gặp gỡ anh, Kosen đã nảy sinh một loại cảm giác căm ghét khó nói, nhưng anh đã kìm nén được, vì hành động tiếp tới đây nhất định phải dựa vào sức mạnh của đồng minh, do sự giám sát nghiêm ngặt của đám ác ma phương Tây, tổ chức của mình và những người bạn cũng tin tưởng đức Allah gần như rất khó hành động, nếu muốn tiến hành chiến tranh, nhất định phải có được sức mạnh vĩ đại bất ngờ của người bạn Đảo Quốc.

“Mọi hành động đều đã sắp xếp ổn thỏa, mong ngài hãy đợi tin tức chiến thắng.” Người Đảo Quốc mang tên Takahashi cuối cùng cũng rất trịnh trọng hứa hẹn với Kosen.

“Hãy đợi đấy, sau khi Satan bị hủy diệt, sẽ tới lượt các ngươi, thế giới này không có nơi nào có thể thoát được.” Kosen mỉm cười, tự nhủ thầm trong lòng.

Mặt biển phẳng lặng hướng Tây Nam đối lập hoàn toàn với những con sóng khổng lồ cuồn cuộn ở miền Đông Ấn Độ Dương. Tàu chạy trên hải vực không hề nguy hiểm này, trái tim lo lắng của thuyền trưởng Kotokichi đã có thể nhanh chóng bình tĩnh, ông chỉ giao cho lái chính công việc chỉ huy, mình về khoang nghỉ ngơi.

Ông biết thiên nhiên bình lặng không có nghĩa là an toàn, ngược lại, vùng biển này là khu vực nguy hiểm mà giới vận tải đường biển quốc tế công nhận, không phải vì đá ngầm, cũng không phải là hải lưu hay san hô, càng không phải từ trường thần bí gì cả, mà là cướp biển, những tên cướp biển chuyên nghiệp có vũ trang.

Phía Tây tới eo biển Malacca, phía Đông bao gồm biển Ả Rập, hàng năm vùng hải vực này xảy ra 500-600 vụ cướp biển tấn công, trong đó phần lớn đều là đánh cướp đơn giản trên biển, một phần nhỏ là cướp cả tàu lẫn người, trường hợp thứ hai có rất ít thuyền viên có thể an toàn chuộc về, phần lớn đều bị giết hại sau đó vứt xác xuống biển, hàng hóa thì bị bán trong chợ đen.

Nếu như nói rằng thuyền trưởng Kotokichi không hề lo lắng thấp thỏm đối với hành trình tới Tây Úc, đó là vì ông không cho rằng trên tàu có thứ hàng hóa gì có giá trì, ô tô và linh kiện đều đã gỡ xuống hết ở Pakistan, trên boong tàu hoàn toàn trống trơn, cơ bản là một con tàu trống. Cướp biển rất có năng lực phân biệt giá trị hàng họa, chúng tuyệt đối sẽ không lãng phí nhiên liệu và nhân lực cho một con tàu trống trơn không có giá trị. Nhưng lần này thuyền trưởng Kotokichi đã sai, hơn nữa lại còn sai lầm nghiêm trọng.

Trạm đầu tiên của “Chiyomaru Kazuki” sau khi thay đổi lộ trình là phía Bắc, cách mục đích cuối cùng của họ rất xa, thuyền phó Kawano mất sáu giờ đồng hồ đi qua thành phố Dabankut đổ nát tan hoang, vòng qua mũi nhọn phía Đông Bắc Negeri Sabah và loạt đảo Borneo, sau đó chuyển hướng tới quần đảo phía Đông Nam.

Kawano định tới eo biển nước sâu giữa đảo Tawi và đảo Jolo để xuyên qua vùng đá ngầm san hô, ở phía Nam vùng đảo đó, từ biển Celebes đi xuống phía Nam cuối cùng sẽ tới Australia là một chặng đường bằng phẳng.

Khi tàu đi qua trạm hoa tiêu của thành phố Dabankut liền bị giám sát nghiêm ngặt thông qua ống nhòm, một cuộc điện thoại được gọi đi, nội dung là cuộc trò chuyện về một người cha qua tâm tới bệnh tình của con trai mình…

Còn 12 ngày nữa là người con có thể bình phục xuất viện, tức là sau 12 tiếng tàu có thể bị chặn lại.

Ở một con suối nhỏ của đảo Honoway, một người đang nghe thông tin cuộc gọi quốc tế, nếu như Sullivan ở London nghe được giọng nói này chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, vì một phía của cuộc gọi chính là Nanpi mà mình tiếp đón trong văn phòng, nhưng hiện giờ anh ta không cần ngụy trang thành người kinh doanh thương mại đường biển nữa.

Đêm ở vùng biển nhiệt đới với hơi nóng hầm hập, mười đội viên du kích dưới sự chỉ huy của Nanpi tiến hành cầu nguyện lần cuối. Những người này đều là những sát thủ lạnh lùng vô tình, họ thường bán mạng vì tiền, chỉ cần giá tiền hợp lý, họ sẽ liều chết phục tùng, trừ những hoạt động phạm tội ra, những người này còn là những phần tử cực đoan nguy hiểm, trên biển Sulu, nơi này cách Indonesia chỉ mấy trăm kilomet, phần tử vũ trang Abu Sayaff lấy vùng này làm đại bản doanh của mình. Đối với bọn họ, như vậy vừa có thể nhận được tiền thù lao vừa có thể phục tín ngưỡng, là một việc tốt tiện cả đôi đường, huống hồ tiền thù lao “Yoshimoto” thông qua Nanpi trả cho họ cao gấp mấy lần thu nhập bình thường của họ.

Đây chỉ là đội du kích trên biển đá hai chiếc ca-nô ra khơi vào rạng sáng, chiếm cứ vị trí giữa hai hòn đảo, lặc lẽ mai phục chờ đợi. Sau chừng một tiếng đồng hồ, đội viên du kích đảm nhiệm việc quan sát không cần dùng ống nhòm cũng có thể nhìn thấy “Chiyomaru Kazuki” đang tiến lại gần chỗ hẹp nhất của eo biển.

Bình luận

Truyện đang đọc