ĐIỆP VIÊN KỲ QUÁI

"Ba, con ít học, ba đừng lừa con!” Lý Hương Quân đứng dậy nhìn Lý Tứ Hải, dáng vẻ ba đừng đùa giỡn với con.

“Học đâu ra kiểu ăn nói vậy?” Lý Tứ Hải trừng mắt nhìn Lý Hương Quân: “Ba là ba ruột của con, việc lớn như thế này sao phải gạt con chứ?”

Lý Hương Quân tròn mắt nhìn Lý Tứ Hải không chớp mắt, muốn nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt ba mình, nhưng một lát sau cô mới sực tỉnh, sao lại quên mất ba mình làm nghề gì, cho dù Lý Tứ Hải thực sự đang lừa cô thì sao có thể để cô phát hiện ra được chứ?

Lý Hương Quân thầm giật mình, nghĩ tới một khả năng, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.

“Trước đây ba không nói, tại sao bây giờ lại muốn nói cho con biết?” Lý Hương Quân hỏi, sắc mặt có phần nhợt nhạt.

Lý Tứ Hải bình tĩnh nhìn Lý Hương Quân, một hồi lâu sau cũng không nói gì, Lý Hương Quân không chịu yếu thế, nhìn vào mắt ba mình, hai má phồng lên, gương mặt xinh đẹp giống như một chiếc bánh bao.

Sau một hồi lâu, Lý Tứ Hải mới thở dài, khẽ nói: “Cùng một lý do, sợ con làm cậu ta kích động!”

“Con không tin!” Lý Hương Quân kiên quyết nói một câu.

Lý Hương Quân cố gắng lặp lại một câu trong tận đáy lòng: Ba đang lừa mình.

“Ba chỉ đang nói sự thật với con mà thôi!” Lý Tứ Hải có chút rầu rĩ bóp thái dương. Trước đây cũng chỉ là nghi ngờ, nhưng bây giờ đã gần như chắc chắn, vì phản ứng của Lý Hương Quân quá kịch liệt.

Lý Hương Quân cười nhạt một tiếng, không hề tỏ ra yếu thế nói: “Vậy ba hãy nói rõ cho con biết, mối quan hệ này từ đâu mà ra?”

Lý Tứ Hải định thần lại, kiên nhẫn hỏi: “Dì của con họ gì?”

Lý Hương Quân ngây người, sau đó lại dùng ánh mắt dường như rất nực cười nhìn Lý Tứ Hải nói: “Dì con đương nhiên cùng họ với mẹ con, họ Phan, sao vậy?”

Lý Tứ Hải không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lý Hương Quân, có điều thần sắc trên mặt tỏ ra đáng thương, không phải thương cho mình mà là thương cho Lý Hương Quân.

Căn phòng rất yên tĩnh, Lý Hương Quân thậm chí còn nghe thấy được tiếng hơi thở có phần nặng nề của mình, cô nhìn mặt ba mình, thấy thần sắc thương cảm của ba dành cho mình, nghĩ tới người mẹ đã mất sớm của mình, nghĩ tới việc sau khi mẹ qua đời, dì liền đi theo ba không cần danh phận, vì mình mà không sinh con riêng, trong đầu Lý Hương Quân giống như có một dòng điện vụt lóe qua, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Người cô bất giác lảo đảo, Lý Hương Quân chống tay xuống bàn, cố gắng giữ vững người, mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, trong đầu dần dần khắc họa hình ảnh mẹ mình trước lúc lâm chung.

Thời gian đã rất lâu rồi, lâu tới mức Lý Hương Quân đã không còn nhớ rõ lắm, vì khi đó cô còn rất bé, chắc mới qua giai đoạn mặc quần thủng đũng.

Nhưng hình ảnh trước khi mẹ lâm chung vẫn rõ mồn một, giống như mình vẫn đang đứng ở đầu giường, nhìn ánh mắt không nỡ rời xa của mẹ, nhìn thấy nước mắt mẹ lăn xuống khi nhìn mình.

Dì không phải em ruột của mẹ mà là được nhận nuôi sau cuộc vận động, đây là điều mẹ nói với mình trước khi lâm chung, vì mẹ của Lý Hương Quân cho rằng, bất luận là vì người chồng mà mình yêu sâu sắc hay là đứa con gái bé bỏng mình cưng chiều, sau này đều cần gửi gắm cho em gái mình, đều nên để con gái biết được việc này, mặc dù con gái vẫn còn rất bé.

Sau này mình lớn thêm vài tuổi, bầu không khí chính trị trong nước có phần lới lỏng hơn, hình như người thân của dì cũng tới nhà thăm hỏi, nghe nó còn ở nước ngoài nhưng dì từ chối không gặp, sau đó hình như không tới thăm nữa.

Bây giờ Lý Hương Quân thậm chí còn nhớ ra, khi đó mẹ mình từng nói dì vốn mang họ Tống.

Lý Hương Quân hiện giờ đương nhiên cũng biết ý mà ba muốn nói với mình: Dì họ Tống, Tống trong Tống Trường Sinh, Tống trong Tống Triều Dương!

Nhìn sắc mặt đau khổ của Lý Hương Quân, trong lòng Lý Tứ Hải có chút không nhẫn tâm, nhưng nghĩ kĩ lại ông vẫn cố nghiến răng, kiên quyết cứng rắn tới cùng.

“Việc của Tống Triều Dương sau này, ba sẽ sắp xếp người xử lý!” Lý Tứ Hải thầm thở dài, khẽ nói.

“Không!”

Lý Hương Quân gần như nghiến răng nói ra từ này, răng cắn chặt lên môi, cảm giác đau đớn trên môi khiến cô có phần tỉnh táo.

“Việc của cậu ấy hãy cứ để con xử lý!” Lý Hương Quân ngẩng đầu lên nhìn ba mình nói, thái độ khẩn cầu trong ánh mắt rất rõ rệt và cũng rất kiên quyết.

Tại sao ba lại muốn làm vậy?

Có lẽ là vì đã nhìn thấu tâm ý của mình đối với Tống Triều Dương?

Không, không phải có lẽ mà là chắc chắn!

Ba không phải là người xem trọng môn đăng hộ đối, cũng không quan tâm tới ánh mắt người đời, nếu không ba cũng không làm theo di nguyện của mẹ trước khi lâm chung, sau này chung sống cùng dì, cho dù dì có yêu thương cô tới thế nào đi nữa!

Vậy thì tại sao chứ?

Một tia sáng vụt lóe lên trong đầu Lý Hương Quân, cô bất giác nghĩ tới một khả năng.

Tống Triều Dương có thể sẽ gặp nguy hiểm!

Hoặc là vì Tống Triều Dương sẽ liên lụy tới mình, khiến mình cũng rơi vào vòng nguy hiểm, hoặc là cho rằng hai người căn bản không có kết quả, hại mình bị tổn thương, vì thế ba mới muốn cắt đứt tâm ý của mình khi mới còn đang nhen nhóm.

Hoặc là nói rằng lẽ nào ba muốn lợi dụng Tống Triều Dương để làm việc gì đó?

Trong đầu bất ngờ xuất hiện suy nghĩ này, Lý Hương Quân lập tức giật mình, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.

“Con biết cậu ta chắc là rất quan trọng với ba, nhưng mong ba… đừng làm hại cậu ta!”

Dừng lại một lát, Lý Hương Quân vẫn cắn răng nói ra mấy từ sau cùng. Lý Tứ Hải nửa đời người làm công tác tình báo và an ninh, Lý Hương Quân tuy không trực tiếp tiếp xúc nhưng cũng nghe nhiều thấy nhiều, có một số việc cô vô cùng nhạy cảm, thông qua chút ít vết tích liền suy đoán ra được một số sự sắp xếp của ba dành cho Tống Triều Dương, không chỉ vì Tống Triều Dương là cháu họ của mình.

Lý Tứ Hải lập tức nổi giận, không phải vì Lý Hương Quân mà vì Tống Triều Dương.

Mẹ qua đời từ sớm, con gái từ nhỏ đã hiểu chuyện, từ trước tới giờ chưa từng nói như vậy với mình, Lý Tứ Hải cảm thấy Lý Hương Quân đang đứng trước mặt mình rất xa lạ, vì ông cảm nhận được giữa mình và con gái đã có khoảng cách.

Nguyên nhân gây ra cảm giác xa lạ đó chính là Tống Triều Dương.

Lý Tứ Hải rất muốn lớn tiếng chất vấn con gái mình: Chỉ tiếp xúc với tên nhóc đó mấy lần, tại sao lại có thể nghi ngờ người cha luôn rất mực yêu thương con?

Không, không phải là nghi ngờ, điều này giống với chất vấn hơn.

Nhưng Lý Tứ Hải bỗng nhiên giống như một quả bóng bay bị hết hơi, ngả người ngồi xuống ghế, như thể bỗng chốc già đi mấy tuổi.

Bình luận

Truyện đang đọc