HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Diêu Nhược Nam chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy từ một người đàn ông.

Anh yêu người phụ nữ này đến mức nào.

Người phụ nữ này là vợ của anh sao?

Không biết vì sao, Diêu Nhược Nam cảm thấy trong lòng mình như bị nhét một cục bông vào vậy, rất là khó chịu.

Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Điền Minh Cường dẫn theo hai tay sai của Diêu Nhược Nam vội vàng xông vào phòng.

“Nhược Nam, cháu không sao chứ!?”

Lúc này Diêu Nhược Nam đang ngơ ngác nhìn Lý Phong, đủ loại cảm xúc hiện lên trong lòng cô ta, cô ta cũng không trả lời câu hỏi của Điền Minh Cường.

Điền Minh Cường thấy thái độ của Diêu Nhược Nam thì vô cùng sốt ruột.

Gã quát to một tiếng, xông về phía Lý Phong: “Cái tên cầm thú này! Tôi gi3t chết cậu!”

Điền Minh Cường tức giận vung tới một quyền, bị Lý Phong nhẹ nhàng đón lấy.

Lý Phong quay đầu lạnh lùng nhìn gã: “Trước khi ông ra tay có thể động não một chút không?”

“Cậu nói cái gì!?”

Điền Minh Cường giãy dụa muốn rụt tay mình về.

Nhưng năm ngón tay của Lý Phong vẫn đang nắm chặt lấy tay gã, khiến gã không thể làm gì được.

“Câm miệng, nếu ông đánh thức vợ tôi, tôi không ngại bẻ gãy luôn cánh tay còn lại của ông đâu”.

Lúc này, Vương Tiểu Thất vội chạy vào từ ngoài cửa.

“Nè, sao ông không biết điều vậy hả? Là đại ca của tôi cứu cô chủ của các người đó!”

“Nếu không nhờ đại ca tôi, bây giờ cảnh náo nhiệt trong sóng trực tiếp đã là cô chủ của ông và Miêu Lạc rồi!”

Vương Tiểu Thất nói rõ ràng mọi chuyện.

Lúc này Điền Minh Cường và Diêu Nhược Nam mới biết thì ra ngay từ đầu Lý Phong đã biết kế hoạch của Miêu Lạc rồi.

Nữ phục vụ rót rượu cho Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình là người Vương Tiểu Thất cố ý sắp xếp.

Viên thuốc màu đỏ của Tô Phương Hoa bị Vương Tiểu Thất đánh tráo.

Thật ra cái Hứa Mộc Tình uống chỉ là một viên sủi vitamin C bình thường thôi.

Viên thuốc thật sự đã bị Miêu Lạc uống rồi.

Lý do Hứa Mộc Tình ngất là vì uống quá nhiều rượu với người khác, uống rượu có tác dụng chậm, say quá mới ngất.

Còn nước thuốc của Miêu Lạc cũng nhỏ vào trong rượu mà Tô Phương Hoa uống.

Nghe nói thế, Diêu Nhược Nam vội cảm ơn Lý Phong.

Lý Phong hờ hững đáp: “Không cần cảm ơn, cứu cô chỉ là tiện tay thôi”.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Phong, Diêu Nhược Nam thầm tự hỏi.

Tôi, thật sự kém cỏi đến thế sao?



Sau khi về tỉnh, Diêu Nhược Nam cũng không ra tay đối phó với Miêu Lạc.

Bây giờ Miêu Lạc và Tô Phương Hoa đã trở thành trò cười lớn nhất tỉnh.

Sáng nay Diêu Nhược Nam cũng không luyện võ.

Cô ta đã mất hồn mất vía ngồi ba ngày trước gương, nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

Lúc này, một người đàn ông trung niên tóc muối tiêu bước vào.

Ông ấy là trợ thủ đắc lực của Đao Gia, có biệt danh là “Rắn Độc”.

Ở thế giới ngầm, ông ấy nổi tiếng là quỷ kế đa đoan, xảo trá hay thay đổi.

Rắn Độc nhìn Diêu Nhược Nam từ nhỏ đến lớn, luôn coi cô ta như con gái ruột của mình.

Ông ấy đi đến bên cạnh Diêu Nhược Nam, cười nói: “Sao gần đây không thấy cháu luyện võ vậy?”

Diêu Nhược Nam quay đầu nhìn Rắn Độc: “Chú hai, có phải cháu xấu lắm không?”

Một câu hỏi bất thình lình khiến Rắn Độc ngơ ngác.

Từ nhỏ đến lớn Diêu Nhược Nam đều chưa từng chú trọng ngoại hình của mình.

Cô cắt tóc ngắn không phải vì thời thượng.

Mà để tránh khi đánh nhau bị đối phương túm tóc.

Rắn Độc nhận ra điều gì đó?

Ông ấy lấy ghế ngồi xuống bên cạnh Diêu Nhược Nam.

“Sao đấy, thích ai rồi à?”

Với chuyện này, Diêu Nhược Nam cũng không lảng tránh.

Cô ta gật đầu: “Nhưng anh ấy không thích cháu”.

Rắn Độc chớp mắt: “Chú nghe mọi người nói cháu bị người ta đánh bại ở Đông Hải, bây giờ trong lòng cháu đang nghĩ đến người đó đúng không?”

Diêu Nhược Nam cất lời: “Anh ấy tên Lý Phong, đã có vợ rồi, vả lại anh ấy còn ở rể nhà người ta nữa”.

“Cháu thật sự thích cậu ta sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc