HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY


"Pence là một cậu ấm đích thực".

"Nhìn bề ngoài có vẻ lịch sự, lễ phép".

"Thực tế, anh ta chính là một con sói đội lốt cừu".

"Người này không có năng lực gì, vệ sĩ bên cạnh cũng chỉ ở mức trung bình".

"Chủ nhân cố gắng xúi giục anh ta đi tìm Hứa Mộc Tình là có ý gì".

"Nữ vệ sĩ bên cạnh Hứa Mộc Tình có thể dễ dàng đối phó bọn họ".

"Hahahahaha!"
Tiếng cười có một không hai của Hứa Thiên Tứ vang lên khắp phòng tổng thống.

"Kotaro, cậu có biết tại sao tôi là chủ, còn cậu là người hầu không?"
"Chủ nhân nhìn xa trông rộng! Là người thông minh nhất thế giới".

"Ừm, được lắm, khéo mồm đấy".

Hứa Thiên Tứ rung chân: "Tôi nói cho cậu biết, Pence chỉ là một tên nhãi nhép, đương nhiên không phải vì anh ta mà tôi tốn nhiều công sức như vậy".

"Mà là bởi vì còn có một người phụ nữ đứng sau Pence, một người phụ nữ rất đáng sợ".

"Người phụ nữ này hầu như không có khuyết điểm.

Khuyết điểm duy nhất của cô ta chính là em trai".

"Trước kia có người nói năng thô lỗ với em trai cô ta, gia tộc tên đó đã biến mất trong một đêm".


"Cậu nói nếu em trai cô ta bị đánh hoặc thậm chí bị giết ở Ninh Châu, người phụ nữ này sẽ làm gì?"
!
Trong bữa tiệc hôm nay, Hứa Mộc Tình đã gặp mấy nhà đầu tư khá quen thân.

Mấy người đang ngồi cùng nhau, vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm.

Trước khi kịp nhận ra, thì đã hơn tám giờ tối rồi.

Hứa Mộc Tình có một thói quen là dù gặp nhà đầu tư hay bạn bè kinh doanh nào, cô cũng sẽ kết thúc cuộc trò chuyện trước chín giờ tối.

Hứa Mộc Tình coi tất cả những gì cô đang làm hiện nay hoàn toàn là công việc.

Cảm giác này không khác mấy so với những người bình thường làm việc trong công ty.

Chỉ khác là người bình thường không có cảm giác thân thuộc khi đi làm thôi.

Giờ đây, toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu thuộc về gia đình Hứa Mộc Tình.

Không thiếu tiền, tất cả những gì Hứa Mộc Tình làm bây giờ là thay đổi cuộc sống của chính cô và mọi người xung quanh.

Tuy nhiên, khi Hứa Mộc Tình thực sự bước vào giới này, sau khi leo lên đến đỉnh.

Cô nhận ra rằng thực ra rất khó thay đổi.

Nhiều khi, chỉ thay đổi quan niệm sống của mọi người đã là rất khó rồi.

Chứ đừng nói đến đi làm mấy việc tốn kém tiền bạc, thời gian và sức lực.

Hứa Mộc Tình bước ra khỏi sảnh tiệc, theo thói quen hỏi Trần Quả bên cạnh: "Mấy giờ rồi?"
Trần Quả thậm chí không cần nghĩ nói: "Đã tám rưỡi rồi".


"Đã muộn như vậy rồi cơ à, chúng ta mau trở về thôi".

Hứa Mộc Tình và Trần Quả đi thang máy đến nhà để xe dưới tầng hầm của khách sạn.

Họ bước ra khỏi thang máy, đến chỗ đậu xe, nhưng họ vẫn chưa lên xe.

Trần Quả và Hứa Mộc Tình bất giác cau mày.

Vì họ phát hiện ra rằng lốp xe đã bị xẹp.

Rõ ràng đây là có người cố ý.

Ngay khi Trần Quả lấy điện thoại di động ra để gọi điện.

Một chiếc Rolls-Royce đã phóng tới, dừng lại chính xác bên cạnh họ.

Cửa kính xe được hạ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai của Pence.

Pence cười nhẹ với Hứa Mộc Tình, làm một cử chỉ lịch sự, hỏi Hứa Mộc Tình.

"Cô Hứa, tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Trong bữa tiệc, Hứa Mộc Tình làm gì cũng sẽ giữ chút thể diện cho người khác.

Xét cho cùng, bản thân cô cũng là người của công chúng, bên cạnh có rất nhiều máy quay, máy quay lén chụp ảnh cô.

Chỉ cần Hứa Mộc Tình làm một chuyện hơi thô lỗ thôi, các phương tiện truyền thông này sẽ đưa tin rầm rộ.

Mà bây giờ Hứa Mộc Tình biết chắc chắn rằng không có phóng viên tin tức trong toàn bộ nhà để xe dưới hầm.

Bởi vì toàn bộ tầng hầm đều trống không, thậm chí còn chả có ai.

Rõ ràng, chuyện này là có người làm.

Đối với loại người này, Hứa Mộc Tình đã gặp nhiều rồi.

Cô nói một cách vô cảm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc