HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Cùng là đàn em.

Nhưng giữa bọn họ lại có khoảng cách rất lớn.

Tuy nhiên, Lý Phong đã nói rồi, chỉ cần nỗ lực chăm chỉ, một ngày nào đó bọn họ nhất định sẽ thể đạt đến được trình độ đó.

“Rầm!”

“Rầm!”

Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa xe.

Ngay sau đó, nhìn thấy một đội quân bước những bước tiến lớn, nhanh chóng tiến lại gần.

Những người này mặc vest và đi giày da.

Tên cầm đầu là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt uy nghiêm.

Ở phía sau ông ta, Kỳ Tử Hạo cười một cách đắc ý.

Kỳ Tử Hạo chỉ vào Vương Tiểu Thất và nói: “Đây, chính là người này!”

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, quát: “Không biết trời cao đất dày!”

“Dám làm loạn ở đất Thành Hải, đưa tất cả bọn chúng đi!”

Đám người mà người đàn ông trung niên đó dắt theo, người nào cũng được huấn luyện bài bản.

Bước đi như gió, di chuyển như thỏ!

Hai bên chuẩn bị lao vào dành nhau.

“Dừng tay”.

Giọng của Cao Kiếm đột nhiên truyền tới.

Lúc này, gã đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn về phía người đàn ông trung niên.

“Tôi khuyên ông đừng có làm mấy chuyện vô vị ở đây nữa, trước khi mọi việc chưa trở nên nghiêm trọng, mau đưa người rời khỏi đây”.

Cao Kiếm trầm giọng, trong giọng điệu ẩn giấu nét ngang tàn ngạo nghễ.

Gã chỉ đứng ở đó cũng đem đến cho người khác cảm giác sừng sững như một ngọn núi, không cách nào có thể leo lên được!

Người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt: “Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu này”.

Trong số tám chiến tướng dưới trướng Lý Phong, Cao Kiếm là người có tính khí nóng nảy nhất!

Người đàn ông trung niên vừa nói xong, bóng Cao Kiếm đột nhiên lóe lên trong mắt ông ta, ngay lập tức có một luồng khí mạnh lao tới.

“Bốp!”

Cái tát kêu vang.

Người đàn ông trung niên ngã xuống đất.

“Mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không!”

Người đàn ông trung niên phẫn nộ hét lớn vào đám người bên cạnh: “Bọn mày mù hết rồi à?”

“Người này dám công kích tao, còn không mau hành quyết chúng nó ngay tại chỗ!”

Ánh mắt Cao Kiếm lướt qua.

“Kẻ nào dám động?”

Soạt!

Lúc này, đội quân được huấn luyện bài bản cảm thấy rợn hết sống lưng.

Tất cả bọn họ lập tức đứng thẳng!

Ánh mắt thật đáng sợ!

Hơn nữa, bọn chúng nhận ra trên người Cao Kiếm có một loại khí chất khiến chúng phải phục tùng và thậm chí là khâm phục!

Cao Kiếm cúi đầu nhìn người đàn ông trung niên.

Gã nhấc chân lên, giẫm mạnh lên ngực người đàn ông ta, cúi xuống nhìn chằm chằm vào ông ta: “Mày biết tao là ai không?”

“Tao không quan tâm mày là ai, mày dám làm loạn trên đất của tao, tao nói cho mày biết, hôm nay mày chết chắc rồi!”

Cao Kiếm đột nhiên phá lên cười.

“Ha ha ha! Tao đã chiến đấu trên chiến trường bao nhiêu năm như vậy rồi nhưng chưa từng có kẻ nào dám nói lời này với tao! Thú vị, rất thú vị, ha ha ha....”

Tiếng cười vang vọng khắp nơi.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên xuất hiện sau lưng Cao Kiếm và lạnh lùng đá cho gã một cái.

Tiếng cười của Cao Kiếm đột ngột dừng lại.

Gã quay đầu nhìn Lý Phong, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Lão đại, anh đá tôi làm gì?”

“Tôi đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nơi công cộng cấm tiếng ồn”

“Cái âm thanh to lớn của cậu, nhỡ dọa trẻ con, phụ nữ mang thai thì phải làm sao?”

“Nếu không dọa được bọn họ, thì cũng không được dọa cây dọa cỏ”.

“Ồ”.

Người đàn ông ban nãy vẫn còn uy phong lẫm liệt, lúc này, giống như một đứa em trai biết nghe lời, gãi đầu gãi tai, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, Cao Kiếm lấy ra tờ chứng nhận từ trong người mình, ném thẳng vào mặt người đàn ông trung niên!

Lúc người đàn ông đó mở chứng nhận ra xem.

Sấm sét giữa trời quang!

Mặt tái mét!

Đũng quần ông ta ướt hết rồi.

Trời ơi!

Ông trời ơi!

Là ai đã mời vị tướng hùng dũng này tới đất Thành Hải!?

Người đàn ông trung niên vội vàng bò dậy khỏi mặt đất!

Cúi đầu!

Gập người!

Khom lưng khụy gối!

“Tôi tôi tôi, tôi có mắt mà như mù! Cầu xin ngài tha thứ cho tôi!”

Khi nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông trung niên, Cao Kiếm không buồn ra tay.

Gã quay đầu về phía Lý Phong hỏi: “Lão đại, giải quyết thế nào?”

Lý Phong hỏi: “Kỳ Tử Hạo là người như thế nào?”

“Tôi, tôi và anh ta không có quan hệ gì”. Người đàn ông trung niên vội vàng gạt đi.

“Đánh gãy tay chân, ném hết xuống sông”.

Nói xong, Lý Phong và Cao Kiếm đi về phía con đường nhỏ hẻo lánh ở bên cạnh.

Vương Tiểu Thất cười nham hiểm lao về phía Kỳ Tử Hạo.

“Á á!”

Xương cốt gãy nát!

“Á á!

Tiếng kêu thảm thiết!

Không thể động.

Không dám động.

Khoảnh khắc này ai cũng không dám động.

Người đàn ông trung niên nhìn hai bóng người xa xăm với ánh mắt kinh hoàng.

Thân phận của Cao Kiếm đã khiến người đàn ông trung niên đó sợ hãi đến mức tè cả ra quần.

Còn người đàn ông bên cạnh gã, người ông ta chưa từng nhìn thấy trước đây là ai?

Một người đàn ông có thể khiến thiếu tướng năm sao gọi một tiếng đại ca!

Quá đáng sợ!

Từ lúc nào mà Thành Hải xuất hiện người đàn ông đáng sợ như vậy!

Lúc này, người đàn ông trung niên chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, lập tức về nhà!

Khoảng thời gian tiếp theo, từ chối tất cả những người đến thăm, không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào.

Thậm chí không thể tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài!

Thành thật làm người!

Chăm chỉ đi làm!

Thành Hải sau hơn mấy chục năm hỗn loạn, cuối cùng cũng thay đổi rồi!

Biệt thự ở lưng chừng núi của Lương Hàn Thần.

Lúc này, Lương Hàn Thần đang nằm trên giường, được một cô gái trẻ tận tình mát xa cho.

Lại Tranh Hồng hào hứng từ cửa đi vào.

“Anh à, kế sách của anh đã phát huy tác dụng rồi!”

“Ồ?” Lương Hàn Thần phấn khích, vội vàng ngẩng đầu, nhìn Lại Tranh Hồng: “Mau nói cho tôi biết”.

Lại Tranh Hồng kích động nói: “Tên Lý Phong này quả thật đã đánh gãy tay chân của nhị thế tổ Kỳ Tử Hạo, rồi vứt xuống sông!”

“Thật sao! Tên ngốc đó thật sự làm như vậy sao?”

“Đó là sự thật, người chúng ta phái đến, luôn theo dõi từ xa”.

“Ha ha ha, ha ha ha! Tốt lắm, lần này tên Lý Phong chết chắc rồi!”

“Người nhà họ Kỳ có phải là đã ra tay rồi không?” Lương Hàn Thần vội vàng hỏi.

“Kỳ Tử Hào vừa nãy mới được khiêng về nhà, tôi đoán một lúc nữa sẽ có tin tức thôi”.

“Tốt lắm, bây giờ tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh tên Lý Phong này bị người ta chém chết rồi!”

Tuy nhiên, một tiếng đồng hồ trôi qua.

Lương Hàn Thần đi qua đi lại trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.

“Chuyện gì vậy? Vì sao đến giờ vẫn chưa có tin tức của nhà họ Kỳ”.

“Anh à, xin đợi thêm chút nữa, tôi gọi điện thoại hỏi xem”.

Lại Tranh Hồng nhanh chóng gọi điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc