HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Lúc này, trong mắt Vương Tiểu Thất, Quách Lâm không phải là người, mà là một quả táo!

Hít thở, lại hít thở.

Vương Tiểu Thất tiếp tục điều chỉnh nhịp thở của mình.

Cậu ta nhớ rõ từng lời Lý Phong nói với mình!

“Nhát gan thì suốt đời làm chuột, cậu cứ trốn tránh như vậy thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh thì tiếp một đòn của tôi đi!”

Quách Lâm lúc này cũng bị Vương Tiểu Thất chọc giận.

Cây gậy đen trong tay vụt bay trong gió!

Luồng khí cuồn cuộn thổi bay các vệ sĩ xung quanh khiến chúng thậm chí không thể đứng vững!

Lúc này, cơ thể Vương Tiểu Thất đột nhiên khẽ nhúc nhích.

“Đi chết đi!”

Quách Lâm gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt cây gậy, đập xuống.

“Keng!”

Thanh sắt rơi xuống, vụn đá bay tứ tung!

Giữa lúc luồng không khí cuồn cuộn trong không trung, Vương Tiểu Thất cuối cùng cũng ra tay.

Con dao lóe sáng.

Tia sáng cắt xuyên qua bóng tôi.

Một nhát!

Hai nhát!

Mười bảy nhát!

Mười bảy nhát dao lóe vụt qua người Quách Lâm.

Bóng Vương Tiểu Thất và Quách Lâm lướt qua nhau.

Cậu ta từ từ ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin.

Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất nhét hai con dao làm bếp vào chiếc túi da bò trên lưng.

“Leng keng!”

Thanh sắt màu đen rơi xuống đất.

Quách Lâm tiến về phía trước hai bước, cơ thể cường tráng ngã xuống đất.

Máu đỏ tươi chảy ra lênh láng từ mười bảy vết thương hằn sâu trên người hắn.

“Mày đừng có qua đây! Mày đừng có qua đây! Tao là người nhà họ Lương, mày dám động vào tao, tao sẽ....”

“Bốp!”

Vương Tiểu Thất tát Lương Hàn Thần một cái thật mạnh: “Bây giờ tao đã động vào mày rồi đấy, tiếp theo mày định thế nào?”

Vương Tiểu Thất dí dỏm pha trò chơi đùa Lương Hàn Thần.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian với những tên này, nhanh chóng làm việc đi”.

Vương Tiểu Thất đang chơi đùa vui vẻ, sau khi nghe thấy giọng nói lạnh buốt như gió của Lý Phong đằng sau, đột nhiên giật mình.

Cậu ta đổ hết số ma túy trong phòng vào miệng Lương Hàn Thần, Lại Tranh Hồng cùng những minh tinh lưu lượng khác.

Sau đó, đặt hơn mười mấy cái điện thoại ở xung quanh, tiến hành phát trực tiếp ở mọi hướng.

................

Sau khi Vương Tiểu Thất cứu bố mẹ của Phương Văn Văn, Cố Ngôn Hi theo lên xe.

Lúc rời đi, Cố Ngôn Hi cứ do dự muốn nói thêm với Lý Phong vài câu, nhưng không biết nên tìm chủ đề gì.

“Cốc cốc cốc”.

Lúc này, Lý Phong đột nhiên tiến đến, vươn tay gõ cửa kính.

Cố Ngôn Hi hạ cửa kính xe xuống, chớp chớp đôi mắt trong veo với hàng mi mảnh mai.

“Nếu như cô cảm thấy không vui khi làm việc ở công ty giải trí đó, ngày mai xin nghỉ việc đi”.

Nghe xong những lời này của Lý Phong, Cố Ngôn Hi cười khổ.

“Bọn chúng sẽ không đồng ý đâu. Theo hợp đồng, tôi còn phải làm việc cho bọn chúng thêm năm năm”.

“Trước khi đến đây, vợ tôi đã nói với tôi rằng, cô đã ký hợp đồng mười năm với công ty này”.

“Tất cả số tiền kiếm được trong mười năm đều phải giao cho công ty”.

“Cô chỉ nhận được một mức lương cố định ít ỏi, hơn nữa còn phải chia đều cho người đại diện”.

“Số tiền thu được sau khi trừ thuế không khác mấy so với những nhân viên văn phòng bình thường”.

Cố Ngôn Hi từ từ cúi đầu xuống.

Cô ta tuy bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất cô ta cũng không khác gì những nhân viên văn phòng bình thường.

Hơn nữa, cuộc sống đau khổ này sẽ tiếp tục trong năm năm tới.

Nhưng cô ta có thể làm gì đây?

Không cha không mẹ, không nơi nương tựa.

“Sáng mai đến công ty giải trí chấm dứt hợp đồng”.

“Nếu như bọn chúng không đồng ý, thì gọi điện cho tôi”.

“Tôi giúp cô”.

Lời của Lý Phong rất bình thản.

Nhưng lại khiến Cố Ngôn Hi vô cùng kinh ngạc.

Cô ta cúi đầu, mím môi nói: “Cám ơn anh! Ngày mai chúng tôi sẽ đi chấm dứt hợp đồng!”

“Cố lên! Cả nhà chúng tôi đều thích nghe cô hát, vợ tôi nói, cô ấy hi vọng cô có thể vui vẻ hát tiếp”.

“Ừm, tôi nhất định sẽ như vậy!”

Khóe mắt Cố Ngôn Hi đã ngấn lệ.

Cô ta cúi đầu, không muốn Lý Phong nhìn thấy những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt.

............

Trong vòng chưa đầy vài phút, toàn mạng internet đã bùng nổ.

Một số tiểu sinh lưu lượng đang hot.

Một ngôi sao tầm cỡ quốc tế.

Còn có một người đàn ông hèn mọn, gầy gò ốm yếu như một bộ xương.

Chơi thuốc cùng nhau trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy.

“Hey!”

“Ha!”

“Hey!”

“Ha!”

Âm thanh lúc trầm lúc bổng, không ngừng dội vào tai người hâm mộ, làm ô nhiễm mắt của họ.

“Trời ơi, tôi đã nhìn thấy những gì thế này!?”

“Chuyện này là thật sao? Bọn họ vì sao lại có thể làm ra những chuyện kinh tởm như vậy?”

“Quá bẩn thỉu, sao trên đời lại có những loại người bẩn thỉu như vậy, yêu cầu đuổi bọn chúng ra khỏi giới giải trí!”

Trên mạng, mọi người đồng loạt chửi mắng đám người Lương Hàn Thần.

Nhà họ Lương nhanh chóng lên đường!

Những chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau phi đến!

Những tên vệ sĩ cao thủ đều được trang bị vũ khí đầy đủ!

Người đứng đầu nhà họ Lương, Lương Thế Thành bước từ xe xuống.

Khi vừa mở cửa phòng container, ông ta lập tức đưa tay bịt mũi.

Một mùi hôi thối nồng nàn tỏa ra từ bên trong.

Cảnh tượng bên trong còn khó coi hơn cả trong livestream ở trên mạng.

Phẫn nộ!

Sự phẫn nộ không thể kìm nén!

“Ơ? Lại có bạn đến à, nào nào nào, chúng ta cùng nhau chơi”.

Một tên tiểu thịt tươi mê sảng dang rộng hai tay về phía Lương Thế Thành.

Lương Thế Thành nắm lấy con dao trong tay vệ sĩ bên cạnh!

Vung dao lên!

Máu bắn ra!

Đầu của tên tiểu thịt tươi rơi xuống đất như một quả bóng, lăn xuống chân của Lương Thế Thành.

Tên vệ sĩ đẩy Lương Hàn Thần ra khỏi cơ thể của ba tên tiểu thịt tươi.

Lương Thế Thành chỉ liếc Lương Hàn Thần một cái: “Nhốt nó lại cho tôi!”

“Em trai à! Là ai hại em thành ra như thế này!?”

Anh trai ruột ở Quách Lâm, Quách Sâm ôm chặt cơ thể của hắn ta phẫn nộ hét lớn.

Lương Thế Thành cau mày nhìn cơ thể Quách Lâm được người ta nhấc lên.

“Quách Lâm vẫn chưa chết, nhưng hắn ta đã bị tàn phế!”

Trên người bị đâm mười bảy nhát dao, mặc dù không một nhát nào đâm trúng chỗ hiểm trên cơ thể hắn, nhưng cả gân tay gân chân của Quách Lâm đều bị đứt hết!.

Những cao thủ như hắn ở gia tộc nhà họ Quách chỉ có sáu người.

Quách Lâm có thể đối đầu với với Hắc Hổ của gia tộc Tiền Thị.

Không ngờ lại thành ra như thế này!

Phẫn nộ!

Lửa giận bừng bừng cháy trong cơ thể, Lương Thế Thành bây giờ chỉ muốn giết người để trút giận!

Vệ sĩ bên cạnh hỏi: “Ông chủ, những người còn lại xử lý như thế nào?”

“Ném vào hố, đổ đầy xi măng vào”.

“Lấp lại!”

Trong số những người này chỉ còn Lại Tranh Hồng vẫn còn tỉnh táo.

Bình luận

Truyện đang đọc