Hứa Mộc Tình nhếch mày nói: "Gần đây chúng ta đâu có chọc phải ai đâu, sao bọn họ phải làm vậy chứ?"
"Em không biết nữa! Mấy tin tức đó đều là xuyên tạc, bọn chúng muốn nhắm vào tập đoàn Lăng Tiêu của chúng ta".
"Bọn chúng bịa đặt rất nhiều thông tin về chúng ta".
"Nếu những thông tin đó lan truyền rộng rãi thì tập đoàn Lăng Tiêu của chúng ta sẽ thiệt hại nặng nề".
"Việc công ty chúng ta lên sàn chứng khoán sẽ bị ảnh hưởng".
Câu nói này của Trương Hiểu Bình đã đánh vào trọng điểm rồi.
Liễu Ngọc Phân sắp tới Thiên Môn rồi.
Chủ yếu là trong lúc Hứa Hiếu Dương đi đi về về giữa Đông Hải và Thành Hải.
Công ty lên sàn chứng khoán có rất nhiều chuyện phải hoàn thiện, không được có một chút sai sót.
Thành Hải là đô thị quốc tế.
Văn phòng xây theo kiến trúc vườn hoa của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thành Hải đã trở thành một kiến trúc tiêu biểu.
Hứa Hiếu Dương thường xuyên đón tiếp chủ tịch của các tập đoàn khác ở đây.
Còn có các lãnh đạo ở địa phương nữa.
Liễu Ngọc Phân không muốn ông ấy phải chạy đi chạy lại.
Nên muốn ông ấy ở chi nhánh Thành Hải trong một thời gian ngắn giải quyết mọi chuyện của tập đoàn.
Lúc Hứa Mộc Tình đang đau đầu vì chuyện này.
Lý Phong vốn đang ngồi vắt chéo chân bóc chuối ở bên cạnh cũng từ từ đứng dậy.
Anh bước đến cạnh Hứa Mộc Tình, đưa quả chuối đã được bóc vỏ sẵn cho cô.
Hứa Mộc Tình còn đang bàn bạc chuyện công ty với Trương Hiểu Bình.
Mà đang ngồi trước mặt Trương Hiểu Bình cô cũng ngại ăn.
Nên không cầm lấy.
Ai ngờ Lý Phong đút chuối đến tận miệng cho cô.
"Nào, há miệng ra".
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu nhìn Lý Phong, hết cách với anh.
Lý Phong còn cười hì hì nói: "Nếu như em ngoan ngoãn ăn chuối của anh".
"Anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này".
Một câu "chuối của anh" mà Lý Phong nói ra ý nghĩa quá sâu sa.
Làm Hứa Mộc Tình nghe thấy mà mặt đỏ tía tai.
Nhưng cô cũng không thể uốn nắn câu chữ của anh ngay trước mặt Trương Hiểu Bình được.
Nếu không với tính cách của anh, anh sẽ nói ra câu kinh người hơn nữa.
Chẳng còn cách nào khác, cô đành há đôi môi đỏ mọng.
Cắn một miếng nhỏ.
Ai ngờ Lý Húng lại hô lên:"Ôi, em đừng có cắn mỗi đầu thế, cắn sâu vào đi nào".
Hứa Mộc Tình bị sặc, mặt mũi đỏ bừng.
Trương Hiểu Bình ngồi cạnh vẫn che miệng cười trộm.
Một nữ doanh nhân mạnh mẽ, làm mưa làm gió trong giới kinh doanh như Hứa Mộc Tình.
Nhưng lúc nào đứng trước Lý Phong cô cũng bị anh bắt nạt.
Mà còn bị bắt nạt đến mức không thể phản kháng.
Có lẽ tất cả phụ nữ đều muốn bị người đàn ông tốt như Lý Phong bắt nạt.
Dưới sự giám sát của Lý Phong, Hứa Mộc Tình nhanh chóng ăn hết quả chuối.
Lúc này Lý Phong mới hài lòng gật đầu.
Anh nhìn Trương Hiểu Bình nói: "Cô nói có rất nhiều truyền thông đưa tin đúng không?"
"Đám truyền thông đó là từ phía chính phủ hay là từ phía We-Media".
We-Media là tài khoản công khai trên wechat trong di động.
Và một số tin quảng cáo công khai khác.
Chỉ cần ở đâu dùng được di động thì lúc nào cũng có.
Trương Hiểu bình trả lời là We-media.
Nghe thấy thế Lý Phong nhếch mép cười: "Thế thì đơn giản".
"Chuyện nhỏ, cứ giao cho tôi".
Nói xong anh quay người ra cửa.
Trương Hiểu Bình nhìn bóng dáng cao lớn của Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Chà chà, có anh rể ở đây tốt thật đấy".
"Trên đời này dường như chẳng có chuyện gì mà anh ấy không làm được".
Hứa Mộc Tình đang muốn trả lời, thì Lý Phong đã đi ra đến cửa bỗng xoay người lại nói với cô một câu.
"À đúng rồi, bên dưới anh còn một quả chuối, em có muốn ăn không?"
Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua, cửa văn phòng đóng "rầm" một cái.
Trong văn phòng, mặt Hứa Mộc Tình đỏ ửng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Cơn gió phiền phức".
Ra khỏi văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Lý Phong đến thang máy thì thấy Vương Tiểu Thất và Hứa Hạo Nhiên đang bàn nhau xem phải nịnh người yêu kiểu gì.
Giờ Vương Tiểu Thất và Phương Văn Văn đang yêu xa.
Tuy là tình cảm hai người rất sâu đậm, bền chắc.
Nhưng mỗi ngày chỉ có thể gọi điện thoại.
Thế cũng quá khổ rồi.
Hứa Hạo Nhiên là người từng trải, đang dạy cho Vương Tiểu Thất mấy chiêu.
Hai người thấy Lý Phong bước đến thì cười hì hì.
"Có chuyện phải làm à anh?"
Thấy Lý Phong từ văn phòng Hứa Mộc Tình đi ra, chắc chắn là có chuyện để làm rồi.
Giờ hai người đang rảnh rỗi, vậy thì có thể làm việc cùng anh.
Đúng là sướng rơn người.
Lý Phong nhếch miệng cười nói: "Đi thôi! Anh dẫn hai cậu đến chỗ này chơi vui lắm".
Khu phía Đông ở thành Thiên Môn.
Trong tòa nhà văn phòng đã xây hơn hai mươi năm.
Có một đám thanh niên đang lách cách gõ bàn phím.
Đa phần mấy người này hai mắt thâm quầng, díp lại.
Trên bàn làm việc để la liệt trà xanh đặc và cà phê.
Thậm chí vỏ lon bò húc cũng xếp thành một đống nhỏ rồi.
Bên cạnh bàn làm việc của bọn họ đều có mấy cái giường gấp nhỏ.
Có mấy người đang vùi đầu ngủ trên đấy.
Tiếng ngáy vang lên không ngừng.
Lúc này có một người phụ nữ trung niên cả người mặc hàng hiệu, trên người đeo đầy vàng bạc bước từ cửa vào.
Bà ta nhíu mày nhìn văn phòng lộn xộn.
Vẻ mặt bà ta khinh khỉnh nhìn mấy thanh niên đang miệt mài làm việc.
Sau đó vênh váo đi đến chỗ quản lí văn phòng.
Bà ta giơ tay đẩy cửa ra.
Lúc này trên sô pha.
Có một gã đàn ông trung niên mập mạp, đeo kính, tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp.
Ông ta là Giang Hữu Vi - giám đốc công ty truyền thông này.
Dáng ông ta không cao nhưng người thì rất béo.
Tuy là đã đeo một chiếc kính đen dày cộm nhưng vẫn không che đậy được d*c vọng của ông ta.
Mà trên khuôn mặt béo tròn của ông ta cũng chi chít vết rỗ.
Giống như đống bột mì rúm ró rắc đầy hạt vừng vậy.
Vừa ngán vừa khiến người ta buồn nôn.
Hai người trước mắt giống như hai con cá đang chu miệng hôn nhau.
Bàn tay béo mập của ông ta đang lần mò sau lớp quần áo của người phụ nữ.
Người đàn bà bỗng dưng xuất hiện làm ông ta sợ giật nảy mình.
Ông ta vội vàng đẩy người phụ nữ xinh đẹp trong lòng ra, vẻ mặt lấy lòng đứng lên.
Nói với bà ta.
"Bà Vương lại đến đấy à".
Giang Hữu Vi liếc mắt ra hiệu với người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
Cô ta vội đứng lên nói: "Để tôi đi pha cà phê".
Người đàn bà này tên Vương Hương Tú.
Là vợ của một doanh nhân bất động sản.
Lúc còn trẻ cũng coi như là một cô chiêu có chút tiếng tăm ở Thiên Môn.
Về sau thì chọn một người chồng ở rể.
Ban đầu quan hệ cả hai rất tốt.
Chồng bà ta cũng tu chí làm ăn, tuổi còn trẻ mà đã mở một công ty bất động sản rất lớn.
Nhưng càng về sau, nếm được mùi ngon ngọt.
Từ một người đàn ông thật thà chất phác trở thành một gã béo tròn xấu xa.
Dơ bẩn xảo trá.