HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY


Mong ước của Cố Ngôn Hi rất nhanh đã thành hiện thực.

Đám người đó để ba người các cô ngồi trên một chiếc ô tô đi đến khu quân sự ở sâu trong rừng cây.

Mà Hứa Mộc Tình cảm thấy may mắn khi các cô không một mình đi sâu vào rừng cây này.

Vì trên đường đi cô nhìn thấy rất nhiều động vật nhìn bề ngoài thì bình thường.

Nhưng khi vừa đến gần thì bọn chúng trở nên rất hung dữ.

Chỉ có thể nói là vận may của ba người rất tốt.

Cả quãng đường ngoài con thỏ thì bọn họ chưa gặp phải động vật nào hung dữ hơn.

Sau khi đến khu quân sự, cả ba người bị dẫn đến một căn phòng.

Bên ngoài có hai tên người nước ngoài cầm súng trông coi, bọn chúng thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu.

Hứa Mộc Tình đứng sau cánh cửa nghe bọn chúng nói chuyện.

Cố Ngôn Hi đi tới hỏi: "Bọn chúng đang nói gì thế?"
Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hi: "Cậu nghe không hiểu à?"
Cố Ngôn Hi cười gượng nói: "Trình độ của tớ á, dù là trẻ con nói tiếng anh tớ cũng không hiểu, nói gì là bây giờ".

Hứa Mộc Tình giải thích: "Bọn chúng tò mò về chúng ta".

"Chính bọn chúng cũng không biết chúng ta là ai".

"Nhưng bọn chúng cũng chả phải thứ tốt đẹp gì".

Hứa Mộc Tình nói xong câu cuối, trong mắt lóe lên sự chán ghét tột cùng.

Chắc chắn hai gã ngoài cửa đang nói về con gái, mà còn nói rất chối tai.


So với vẻ nghiêm túc của Hứa Mộc Tình thì Cố Ngôn Hi thoải mới hơn.

Cô ấy ngồi lên ghế, nắm lấy bàn chân hơi sưng đỏ của mình.

"Ôi, mệt chết đi được".

"Giờ cuối cùng cũng không cần đi nữa, chúng ta ở đây chờ Lý Phong đến cứu đi".

Cố Ngôn Hi nói rất thoải mái, một chút cũng không cảm thấy nguy hiểm.

Trong suy nghĩ của cô ấy, Lý Phong sẽ nhanh chóng đến cứu bọn họ thôi.

Hứa Mộc Tình cười khổ nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Sao cậu biết anh ấy sẽ biết chúng ta ở đây chứ?"
Cố Ngôn Hi gãi đầu nói: "Chắc chắc anh ấy sẽ đến, không phải anh ấy là người toàn năng à?"
Hứa Mộc Tình cạn lời nhìn Cố Ngôn Hi.

"Cho dù anh ấy có toàn năng thì cũng không biết chúng ta rời khỏi bờ biển đi sâu vào rừng".

Cố Ngôn Hi vỗ tay nói: "Ừ nhỉ, sao tớ không nghĩ ra chứ?"
Cố Ngôn Hi vừa nãy vẫn ung dung thoải mái lắm giờ lập tức cuống lên.

Cô ấy nhìn Trần Quả hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Võ công của Trần Quả là do Lý Phong tự mình dạy.

Vừa nãy cô ấy có thể cắt rách tấm lưới dẫn một người chạy thoát.

Nhưng một mình cô ấy không thể đánh mới mười mấy tên vũ trang đầy đủ được.

Thế nên cô ấy chỉ có thể nhịn, sau đó bị nhốt vào đây.

Mà giờ chính cô ấy cũng hết đường xoay sở.

Cô ấy không giỏi nghĩ cách.

Còn Hứa Mộc Tình từ lúc vào trong nhà giam này đã luôn suy nghĩ.

Cô nhanh chóng nghĩ ra một cách.

Nhưng nghĩ đến cách này, hai má cô cũng hơi ửng đỏ.

Cô nhìn Cố Ngôn Hi nói: "Tớ có một cách nhưng tớ cần cậu giúp sức".

Nói xong, cô bước đến bên cạnh Cố Ngôn Hi, thì thầm vào tai cô ấy mấy câu.

Ban đầu Cố Ngôn Hi còn ngạc nhiên.

Nhưng sau đó cô ấy cũng giống như Hứa Mộc Tình, hai má đỏ ửng.

Cố Ngôn Hi hờn dỗi liếc nhìn Hứa Mộc Tình.

"Tớ chưa làm chuyện này bao giờ? Không biết có làm được không?"
Hứa Mộc Tình giơ tay vỗ vai cô ấy cười nói.

"Tớ thấy cậu làm được mà".

"Lúc trước chúng ta nói chuyện, cậu chả bảo định quay một bộ phim còn gì?"
"Giờ là lúc thử diễn xuất của cậu đến đâu rồi".


"Lên đi! Đây là lúc tốt nhất để cậu thể hiện khả năng diễn đấy".

Cố Ngôn Hi hờn dỗi nguýt Hứa Mộc Tình một cái.

"Sao tớ thấy giờ cậu toàn ý xấu thế nhỉ?"
Cố Ngôn Hi giơ tay vỗ má mình.

Một lát sau cô ấy đứng sau cánh cửa.

Cố Ngôn Hi bắt đầu dùng chất giọng mà bình thường lúc cô ấy ca hát có thể mê hoặc tất cả đàn ông.

Hứa Mộc Tình cũng chỉ định để cô ấy thử chút thôi.

Nhưng cô không ngờ lại hiệu quả như vậy.

Chưa nói đến đàn ông, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng không nhịn được giơ ngón cái lên với cô ấy.

Chất giọng này thật sự rất mê người.

Cố Ngôn Hi chỉ thốt lên những âm đơn, cũng không nói gì.

Sau mấy tiếng "ưm", "a", hai gã đang đứng ngoài cửa nói chuyện lập tức mở cửa xông vào.

Sau khi cửa mở ra, con ngươi của bọn chúng đỏ bừng.

Bọn chúng thở hổn hển như trâu, hơi thở nóng rực, giang tay lao về phía Cố Ngôn Hi.

"Hai người định làm gì, đừng đến đây".

Lúc này Cố Ngôn Hi như gái nhà lành bị trêu ghẹo.

Không ngừng giật lùi về phía sau.

Mà hai gã này không nhịn nổi nữa, bắt đầu cời quần áo của mình ra.

Trong mắt bọn chúng, ba ả đàn bà trước mặt như dê đợi làm thịt, bọn chúng muốn chơi thế nào thì chơi.

Trần Quả đợi sẵn bên cạnh, vừa thấy Hứa Mộc Tình ra hiệu thì nắm chặt tay vọt lên.

Sau hai tiếng "bịch bịch".

Hai gã to con này đã bị Trần Quả đánh ngất.


"Yeah!"
Cố Ngôn Hi phát huy toàn bộ khả năng diễn xuất.

Vẻ mặt vừa nãy còn sợ hãi, giờ đã nhảy nhót hoan hô rồi.

Cô ấy không ngờ mình làm tốt đến thế.

Cố Ngôn Hi đá vào gã da trắng bên chân.

Sau đó cầm lấy khẩu súng trên người gã.

"Uây, cái này nặng ghê".

Cố Ngôn Hi cầm khẩu súng đen xì trong tay hỏi Trần Quả: "Cô có biết dùng cái này không?"
Trần Quả lắc đầu.

Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trong tay Cố Ngôn Hi, thành thạo tháo băng đạn, mở chốt an toàn.

Động tác của cô nhanh gọn lẹ, mắt Cố Ngôn Hi sáng rực.

"Ngầu quá đi! Tình à, sao cậu biết dùng cái này thế?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc học đại học chúng ta phải học quân sự một tháng đúng không?"
"Khóa học của trường tớ học thêm mười năm ngày, mà còn học trong doanh trại quân đội nữa".

"Thế cậu bắn súng rồi à?"
Hứa Mộc Tình gật đầu, cô rút khẩu súng trong túi gã kia ra, sau khi chỉnh lại thì đưa nó cho Cố Ngôn Hi.

"Tay cậu nhỏ thì dùng cái này đi, nó đỡ giật".

Nói xong Hứa Mộc Tình cầm lấy khẩu súng trường tự nạp.

.


Bình luận

Truyện đang đọc