HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Thời gian gần đây, Liễu Kình Tùng rất thuận buồm xuôi gió.

Từ khi Liễu Bạch trở thành người sắp xếp trật tự cho thế giới ngầm ở Thành Hải.

Địa vị của gia tộc Liễu Thị trong giới ngày càng ổn định.

Giờ đây, công việc kinh doanh của gia tộc họ ngày càng lớn mạnh.

Hơn nữa, vì có giao dịch kinh doanh với tập đoàn Lăng Tiêu.

Giúp cho công việc kinh doanh của nhà bọn họ vô cùng thuận lợi.

Từng người trong thế hệ trẻ của gia tộc đều đang chăm chỉ học hành, phấn đấu vươn lên.

Để xây dựng gia tộc của mình thành gia tộc lớn hàng đầu ở phía Đông.

Mặc dù Liễu Kình Tùng bước đi vội vàng, nhưng trên khuôn mặt ông ta vẫn nở nụ cười.

Ông ta cầm trên tay một tập tài liệu, cười lớn chạy đến trước mặt Lý Phong nói: “Anh Lý, anh Lý!”

“Anh quả nhiên là liệu sự như thần!”

“Tôi vừa mới nhận được tin báo rằng, Thành Hải của chúng ta sắp phát triển mở rộng thêm một khu mới”.

Trong khi nói chuyện, Liễu Kình Tùng đặt một tấm bản đồ trước mặt Liễu Bạch và Lý Phong.

Trên bản đồ này, vị trí của Thành Hải và vị trí của Đông Hải giống như hai điểm trên mặt trăng.

Giữa hai điểm này toàn bộ đều là đại dương.

Lúc này, Lý Phong vươn tay chỉ về phía đại dương ở giữa, nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu đã trúng thầu dự án đầu tiên trong khu mở rộng này, lấp biển!”

Liễu Kình Tùng ngây người ra, hỏi: “Không phải là xây cầu vượt biển sao?”

Advertisement

Lý Phong khẽ cười, nói: “Không, chính là lấp biển”.

“Nhưng trên văn bản viết dự án là xây cầu vượt biển mà?”

Lý Phong chỉ cười không nói gì.

Xây cầu vượt biển?

Chỉ là một quân bài.

Để che mắt thiên hạ mà thôi.

……

Cùng lúc đó, trong biệt thự của gia tộc Hậu Thị ở phía Bắc.

Hậu Thư Hạo cũng nhận được tin Thành Hải sắp thành lập một khu phát mở rộng mới ở phía Nam.

Hơn nữa, Hậu Tinh Vũ cũng gửi tin nhắn đến.

Tập đoàn Lăng Tiêu đã trúng thầu dự án cầu vượt biển nối Đông Hải với Thành Hải.

Khi dự án này được hoàn thành, Đông Hải và Thành Hải sẽ được tích hợp thành một khối thống nhất.

Advertisement

Như vậy thì vị thế của Đông Hải chắc chắn sẽ được tăng lên.

Nó sẽ không còn là một thành phố nhỏ hạng ba nữa.

Mà vị thế sẽ có một bước nhảy vọt.

Trực tiếp trở thành thành phố lớn trong nước.

Như vậy thì tập đoàn Lăng Tiêu sẽ chính thức trở thành một gã khổng lồ ở phía Đông.

Hậu Thư Hạo ném đống tài liệu trên tay xuống bàn, hắn cười lạnh.

“Muốn thông qua cây cầu này để nối Đông Hải với Thành Hải sao?”

“Mơ mộng hão huyền”.

“Có tao ở đây, sao lại có thể để cho lũ tép riu chúng mày có cơ hội bật nhảy lung tung chứ!?”

Hậu Thư Hạo móc ngón tay.

Ngay lập tức bên cạnh hắn, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trang điểm kỹ càng đi tới.

“Cậu lập tức nói với em trai tôi”.

“Tôi sẽ khiến tập đoàn Lăng Tiêu không thể mua được bất cứ vật liệu xây cầu nào ở trong nước”.

“Vậy thì chúng nhất định phải mua từ nước ngoài”.

“Đến lúc đó sẽ là cơ hội cho Chu Minh Thiệu ra tay hành động”.

Bởi vì tập đoàn Đương Quy đã dồn phần lớn tâm sức vào khu mở rộng Hải Đông.

Điều này cũng khiến cho nhiều dự án bị bỏ trống tại khu mở rộng mới ở phía Nam.

Nhưng điều kỳ lạ là tập đoàn Lăng Tiêu chỉ trúng thầu một dự án cầu vượt biển.

Các dự án khác có vẻ sinh lời nhiều hơn nhưng lại bị bọn họ bỏ qua.

Các dự án này cũng là thông qua tập đoàn Lăng Tiêu giới thiệu cho các công ty khác.

Những công ty thuộc các tập đoàn này luôn có các hoạt động giao dịch kinh doanh với tập đoàn Lăng Tiêu, nhưng có công ty còn chưa từng gặp mặt.

Hành động này của Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình đã nhận được rất nhiều lời tán thưởng trong ngành.

Rất nhiều khách hàng mới và cũ đã đề nghị hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.

Nhưng chỉ duy nhất về vấn đề vật liệu xây dựng, tập đoàn Lăng Tiêu không thể đặt mua của bất kỳ nhà cung cấp nào.

Do thời gian gấp rút, tập đoàn Lăng Tiêu chỉ có thể đặt hàng từ nước ngoài.

Tổng giá trị lô hàng này lên đến năm tỷ nhân dân tệ.

Ba tàu chở hàng đi từ biển phía Nam đến Thành Hải.

Sau chi ba thuyền chở hàng hóa cập cảng, Âu Dương Diểu Diểu đích thân đưa người đi kiểm tra.

Tuy nhiên, sau khi mở thùng ra, Âu Dương Diểu Diểu và các nhân viên ngạc nhiên đến mức hai mắt mở trừng trừng.

“Không thể nào! Làm sao có thể như vậy được!?”

Cùng lúc này, ở phương Bắc.

Hậu Thư Hạo đang ngồi trên xe Rolls-Royce.

Hắn đang trên đường đến trụ sở của tập đoàn Đương Quy.

Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên hắn gặp Vũ Khuynh Mặc.

Từ trước đến nay hắn và Vũ Khuynh Mặc đều sinh sống ở nước Mễ.

Tuy nhiên rất ít khi gặp mặt.

Mỗi lần hắn đề nghị được gặp mặt.

Vũ Khuynh Mặc chỉ đáp lại đúng một từ.

Cút.

Nhưng không ngờ sau khi trở về nước, hắn mới đề nghị gặp mặt lần đầu tiên mà cô ta lại đồng ý luôn.

Vui mừng khôn xiết!

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hắn muốn tiếp cận Vũ Khuynh Mặc đều bị cô ta từ chối.

Từ chối đã trở thành thói quen rồi.

Hắn thậm chí còn muốn ngày nào cũng sẽ đến tìm Vũ Khuynh Mặc để trải nghiệm cảm giác được vấp phải trắc trở.

Muốn gây ấn tượng với cô ta bằng sự kiên trì và tính nhẫn nại của mình.

Nhưng không ngờ hạnh phúc lại đến bất chợt như vậy!

Hậu Thư Hào ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce, lúc này hắn đang cảm thấy vô cùng phấn khích.

Hắn nói với hai thư ký bên cạnh: “Tôi đã nói với hai người từ lâu lắm rồi”.

“Làm người ấy mà, nhất định phải kiên trì, nước chảy thì đá mòn!”

“Một nữ hoàng cao ngạo như cô ấy cuối cùng cũng bị tôi làm cảm động rồi!”

“Trước đây, cô ấy luôn bị cảm xúc của tuổi thơ làm cho mù quáng”.

“Không hề nhận ra sự ưu tú xuất sắc của tôi”.

“Nhưng bây giờ, chỉ cần cô ấy tiếp xúc với tôi một chút là đã có thể nhận ra rằng tôi mới chính là người phù hợp nhất với cô ấy”.

“Khi tôi và cô ấy ở bên nhau, chúng tôi sẽ tạo ra một thế giới hoàn toàn mới!”

Hậu Thư Hạo càng nói càng hưng phấn, hắn nắm chặt hai tay khiên mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.

Hồi hộp.

Hưng phấn.

Nghĩ đến cảnh sắp được gặp Vũ Khuynh Mặc.

Trong lòng hắn vui như nở hoa.

Khi Hậu Thư Hạo đến trụ sở của tập đoàn Đương Quy, nhưng hắn không nhìn thấy Vũ Khuynh Mặc.

Vũ Khuynh Mặc lúc này đang ngồi trong chiếc Hummer Limousine.

Hậu Thư Hạo rất muốn xuống xe nói vài câu với Vũ Khuynh Mặc.

Tuy nhiên, Vũ Khuynh Mặc không hề có ý định muốn nói chuyện với hắn.

Thất vọng.

Nhưng sau khi thất vọng, hắn lại lóe lên một tia hi vọng mãnh liệt mới.

Hậu Thư Hạo biết rằng, tới đây hắn phải xóa bỏ hoàn toàn những suy nghĩ của Vũ Khuynh Mặc về hắn trước đây.

Hắn muốn Vũ Khuynh Mặc nhìn thấy khía cạnh tốt nhất của hắn.

Hắn muốn Vũ Khuynh Mặc biết rằng hai người bọn họ chính là một cặp trời sinh!

Vũ Khuynh mặc chính là nữ thần của hắn!

Hơn nữa hắn chính là người phù hợp nhất với Vũ Khuynh Mặc!

Đây là định mệnh!

Người hầu của Vũ Khuynh Mặc và thư ký của Hậu Thư Hạo trao đổi ngắn gọn vài câu.

Hai chiếc xe nhanh chóng lái đến Thiên Môn - một thành phố cảng phía Nam thủ đô.

Hai chiếc xe dừng lại ở một bến tàu mà nhà họ Hậu thuê để sử dụng.

Lúc này, có nhiều thùng lớn được đặt sẵn trên mặt đất, chúng được xếp cao ngất như một quả đồi.

Hậu Thư Hạo xuống xe trước.

Bước từng bước lớn.

Với tâm trạng phấn khích.

Đứng bên ngoài chiếc Hummer Limousine.

Chiếc Hummer Limousine này là xe của Vũ Khuynh Mặc.

Tất cả những chiếc xe của cô ta đều là loại này.

Dù ở quốc gia nào trên thế giới, cô ta cũng sẽ không sử dụng dòng xe khác.

Cô người hầu xinh đẹp mở cửa xe.

Vũ Khuynh Mặc mặc một bộ đồ bó sát màu oải hương bước ra khỏi xe.

Khoảnh khắc nhìn thấy Vũ Khuynh Mặc, Hậu Thư Hạo cảm thấy trái tim mình như tan chảy.

Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, hắn đều ngắm hình của Vũ Khuynh Mặc.

Việc này đã trở thành thói quen của hắn.

Hắn không biết thời gian đã bao nhiêu ngày, bao nhiều giờ trôi qua rồi mà hắn chưa được gặp Vũ Khuynh Mặc.

Bây giờ khi được nhìn thấy người thật, đột nhiên hắn cảm thấy cả người nhẹ như lông hồng.

Phiêu diêu bay bổng.

Đây chính là tình yêu!

Đây là tình yêu hắn đã giấu kín trong lòng suốt hơn hai mươi năm.

Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

Hậu Thư Hạo đang định nói, Vũ Khuynh Mặc đã đi lướt qua hắn như một cơn gió.

Cô ta bước đến chỗ những chiếc thùng khổng lồ trước mặt, lạnh nhạt hỏi: “Đây là cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc