“Khi anh ta còn trẻ, cột sống lưng của anh ta đã bị thương”.
“Khi đi bộ có hơi nghiêng người”.
Hắc Hổ kinh hãi nhìn Lý Phong.
Chỉ nghe thấy Lý Phong lạnh nhạt phun ra hai từ: “Cúi đầu”.
Dường như chỉ trong khoảnh khắc.
Một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm bao trùm cả cơ thể Hắc Hổ.
“Bụp!”
Thời khắc mấu chốt, Hắc Hổ vội vàng cúi đầu!
Thanh mã tấu của Lưu Tĩnh Tây lướt qua đầu Hắc Hổ.
Thanh mã tấu này rất sắc bén.
Một nhúm tóc trên đỉnh đầu của Hắc Hổ rơi xuống.
Lúc này, giọng nói của Lý Phong vang lên.
“Chân phải bước lên trước”.
“Buông tay trái ra”.
“Tay phải cầm dao từ từ nâng lên!”
Có kinh nghiệm thành công lần đầu tiên.
Lần thứ hai, Hắc Hổ hiển nhiên hợp tác hơn rất nhiều.
Chỉ thấy ánh dao vụt qua.
“Choang!”
Con dao này chém nhiều nhát vào thanh mã tấu trên tay Lưu Tĩnh Tây.
Đúng lúc này, Lưu Tĩnh Tây đang tấn công Hắc Hổ đột nhiên dừng lại.
“Đừng dừng lại!”
“Chiêu thứ hai của Ngũ Hổ Đoạn Môn!”
Ngay khi Lý Phong lên tiếng, Hắc Hổ lập tức dùng hai tay chộp lấy thanh mã tấu, đồng thời nhảy lên cao.
Lại là một chiêu ‘Lực Phách Hoa Sơn’!
Khoảnh khắc Hắc Hổ nhảy lên.
Trong ánh mắt của Lưu Tĩnh Tây đột nhiên lóe lên một tia cực kỳ sắc bén!
Thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên thu về.
Như một phát súng, đâm thẳng vào tim của Hắc Hổ.
“Đá chân ra!”
Hắc Hổ gần như theo bản năng làm theo lời Lý Phong nói, đá chân phải ra ngoài.
Cú đá này khiến cho Lưu Tĩnh Tây phòng bị không kịp.
Cú đá nhanh như chớp.
Cú đá này đạp mạnh vào mặt của mặt Lưu Tĩnh Tây!
“Bụp!”
Lưu Tĩnh Tây bị giáng một đòn nặng nề vào mặt, nhanh chóng che mặt, vội vàng lùi lại.
Và khi hắn đang lùi lại, thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên lóe lên một đường trong không khí!
Thanh mã tấu dài hai mét chém vào người của Hắc Hổ bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Nếu như trúng đòn này, thì đầu của Hắc Hổ sẽ lìa khỏi cổ!
“Xoẹt!”
Đột nhiên, có một bóng đen rất nhỏ bay tới từ phía sau Hắc Hổ.
Sượt qua eo Hắc Hổ.
“Choang!”
Vật nhỏ đó đập mạnh vào lưỡi dao của Lưu Tĩnh Tây.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Lưu Tĩnh Tây lùi lại.
Lùi rồi lại lùi.
Sau khi hắn liên tục lùi lại hơn chục bước mới có thể đứng vững được.
“Bụp!”
Lại một bóng đen khác bay đến.
Nhưng lần này, Lưu Tĩnh Tây thậm chí không có thời gian để né tránh.
“Choang!”
Mũ bảo hiểm màu đen ngay lập tức vỡ tan!
Vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt của Lưu Tĩnh Tây.
Cuối cùng cũng lộ ra trước mặt mọi người.
Lưu Tĩnh Tây cúi gằm đầu nhìn xuống chân.
Lúc này hắn mới phát hiện ra vật đen vừa rồi đập vỡ mũ bảo hiểm của hắn chỉ là một hạt dưa!
Một tia sáng lóe lên trong ánh mắt của Lưu Tĩnh Tây!
Hắc Hổ cầm thanh mã tấu, vội vàng lùi lại!
Hắn ta khiếp sợ!
Lòng bàn tay lạnh buốt!
Mồ hôi lạnh túa ra!
Cho đến giờ phút này, Hắc Hổ cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi!
Bởi vì lúc này, dáng vẻ của Lưu Tĩnh Tây giống như dã thú vừa được đánh thức.
Hắc Hổ đứng trước mặt hắn giống như một con cừu non đang chờ bị giết thịt!
Khí thế!
Luồng khí thế mạnh mẽ lập tức bao trùm.
Hắc Hổ không ngừng lùi về phía sau.
Khi hắn đứng bên cạnh Lý Phong, trên trán đã lấm tấm giọt mồ hôi.
“Không được, tên này mạnh quá”.
“Thì ra từ lúc bắt đầu, hắn vẫn luôn không thể hiện hết sức lực của mình”.
“Người anh em, đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh, anh mau chóng đi đi!”
“Tôi cám ơn anh!”
“Có thể đến được giờ phút này, dù tôi có chết cũng không hối hận”.
“Ít nhất cũng giết được trưởng tộc nhà họ Hậu rồi, ha ha ha, đủ rồi!”
Vừa dứt lời, con ngươi trong mắt Lưu Tĩnh Tây lập tức giãn ra!
Lưu Tĩnh Tây bước chân phải lên.
Ánh dao lóe sáng!
Ánh sáng lạnh lẽo!
“Xoẹt!”
Hắn và thanh mã tấu trong tay lập tức biến thành một cái bóng!
Gió lạnh thấu xương!
Sát khí bức người!
Hắc Hổ vẫn chưa kịp phản ứng, thanh mã tấu trong tay Lưu Tĩnh Tây đã lao về phía cổ hắn.
Né tránh?
Không thể nào!
Không kịp nữa rồi!
Cho dù mắt có thể cảm nhận được bóng đen đó nhưng cơ thể không thể nào phản ứng kịp được.
“Xoẹt!”
Hắc Hổ thậm chí còn không kịp nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ánh dao phản chiếu trong mắt!
Chỉ là lưỡi dao dài hai mét không thể tiến gần thêm nữa, dừng lại ở ngay trước mắt Hắc Hổ.
Hắc Hổ đột nhiên quay đầu.
Thấy hai ngón tay của Lý Phong đã ngăn lưỡi dao chết người này lại trong không trung.
Trong nháy mắt, một luồng khí mạnh mẽ toát ra.
“Bụp!”
Cơ thể của Lưu Tĩnh Tây giống như Hắc Hổ vừa nãy, như một quả bóng bị đá bay trong không trung!
“Bụp!”
Lần này, cả người của Lưu Tĩnh Tây trực tiếp đập vỡ cả bức tường.
Vô số viên gạch vỡ rơi xuống, bụi bay mù mịt trong không khí!
Nét mặt Lý Phong bình thản nhìn Lưu Tĩnh Tây đứng lên khỏi đống gạch, lạnh nhạt nói: “Bàn Sơn cước nên dùng như này".
Mũ bảo hiểm của Lưu Tĩnh Tây rơi xuống đất.
Ánh mắt của hắn sắc lẹm như dao.
Tuy nhiên, trong ánh mắt ấy ánh lên nét kinh ngạc và hoảng sợ.
“Rốt cuộc mày là ai?”
“Mày không phải Lý Phong?”
“Mày không thể là Lý Phong được”.
“Bao nhiêu năm qua, nhà Họ Lý chưa từng có người nào lợi hại như vậy!”
Lưu Tĩnh Tây nhìn vào mắt Lý Phong, lộ ra vẻ khó tin.
Nét mặt Lý Phong vẫn bình thản như cũ, anh lạnh nhạt nói.
“Phải hay không phải, có quan trọng không?”
“Dù sao hôm nay mày cũng không thể sóng sót ra khỏi đây được”.
“Mày và Hổ Báo Kỵ của mày, không ai có thể rời khỏi Thiên Môn này!”.
Sắc mặt Lưu Tĩnh Tây đột nhiên thay đổi.
Ngay lập tức bật cười lớn.
“Ha ha ha ha!”
“Chỉ dựa vào mày mà muốn diệt tận gốc Hổ Báo Kỵ bọn tao à”.
“Đừng có nằm mơ!!”
Lưu Tĩnh Tây cầm mã tấu bằng hai tay.
Khoảnh khắc này, khiến Hắc Hổ cảm thấy kinh hãi, con ngươi khẽ co giật!
Luồng khí tức chết chóc đột nhiên bao trùm!
Hai tay hắn nắm chặt thanh mã tấu, chém mạnh vào bức tường trước mắt.
Ngay lập tức, một nửa bức tường bị hắn đập vỡ tan!
“Đi chết đi!!”
Lưỡi dao đâm xuyên qua tường.
“Xoẹt!”
Trong không trung, một âm thanh chói tai vang lên.
Lúc này, bụi bay mù mịt.
Thân ảnh của Lưu Tĩnh Tây lóe lên, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Phong.
“Đi chết đi!”
Hai từ này giống như một quả bom, bùng nổ trong không trung!
“Bùm!”
Hắc Hổ và đám đàn em của hắn vội vàng bịt tai lại!
Tuy nhiên, khi Hắc Hổ bịt tai lại, lúc này hắn mới phát hiện ra, thanh mã tấu trong tay hắn đột nhiên không thấy đâu nữa.
Ánh dao!
Lóe sáng!
Với góc độ mà Hắc Hổ khá quen thuộc.
Nghiêng từ dưới lên trên!
“Choang!!”
Lưỡi dao dài hai mét vỡ tan!
Giống như được làm bằng thủy tinh.
Vỡ tan thành nhiều mảnh!
Lưu Tĩnh Tây ngẩn người, ngây ngốc đứng đó nhìn Lý Phong.
“Mày, mày..... rốt cuộc mày là, là....”
Lưu Tĩnh Tây chưa kịp nói xong thì máu trong lồ ng ngực đã bắn tung tóe ra ngoài!
Trải rộng trong không trung.
Nhuộm đỏ cả bức tường.
Lúc này, Lý Phong không buồn liếc nhìn Lưu Tĩnh Tây một cái, từng bước chân của anh ổn định, hướng về phía hành lang.
Hắc Hổ lau vết máu bị bắn lên trên mặt.
Hắn nhìn Lưu Tĩnh Tây chết ngắc ngoải ở dưới đất, vội vàng đuổi theo Lý Phong.
“Người anh em, à không, đại ca!”
“Chiêu vừa nãy của anh sử dụng như thế nào vậy?”
“Sao tôi nhìn không rõ gì cả, thật sự quá nhanh?”
Lý Phong nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn học?”
“Vâng!”
“Nếu như anh dạy tôi, tôi sẽ trở thành đàn em của anh!”
“Từ nay về sau, bang Hổ Đầu sẽ là người của anh!”