HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Xương cốt trên người hắn kêu răng rắc.

Sức mạnh toàn thân hắn tăng vọt theo mỗi bước chân.

"Ha ha! Ông đây bây giờ đã ăn uống no nê, cảm giác trong người tràn đầy sức mạnh".

Cam Hưng Bá "bịch bịch" bước về phía Lý Phong.

Hắn mạnh mẽ như hổ xuống núi.

Giọng nói như tiếng hổ gầm vang: "Trong hai thằng chúng mày thằng nào là Lý Phong?"

Lúc này Vương Tiểu Thất nhổ ra một cục đờm, rút hai con dao giắt sau lưng ra chuẩn bị lao lên.

Lý Phong bỗng nhiên đặt tay lên vai ngăn cậu ta lại: "Cậu đánh không lại hắn, để tôi lên".

Giọng Lý Phong đều đều, vừa nói anh vừa bước lên trước hai bước đợi Cam Hưng Bá bước đến trước mặt.

"Thằng nhóc, mày đánh nhau giỏi lắm à. Tao nghe bọn chúng nói Lữ Mãnh là do mày giết, có đúng vậy không?"

"Tao giết nhiều người lắm rồi, không nhớ hết tên của bọn chúng".

"Thằng nhóc mày cũng ngông cuồng lắm đấy. Không ngờ lại gặp được người ngông cuồng hơn cả tao, thú vị thật. Nếu thế thì đỡ một đòn của tao đi".

Vừa dứt lời Cam Hưng Bá đã lao lên, không để người khác kịp chuẩn bị.

Cú đấm của hắn vừa nhanh vừa mạnh, lao về phía Lý Phong.

"Rầm!"

Một đòn mạnh mẽ!

Dữ dội như sóng, rung chuyển xung quanh.

Dáng người Cam Hưng Bá cao lớn, chặn mất tầm nhìn của bọn côn đồ sau lưng.

Vì thế chúng không biết một đòn này của Cam Hưng Bá đánh gãy tay Lý Phong hay đánh vỡ đầu anh.

Cười khẩy.

Cả đám du côn sướng run người, khinh thường cười nhạo anh.

Đồ ngu!

Từ nơi xa xôi dẫn xác đến Phú Châu chịu chết.

Nhưng bọn chúng không nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của Lý Phong.

Giọng Lý Phong vang vọng cả nhà kho: "Mày dùng hết sức rồi à?"

Đợi đến khi đám du côn chạy đến nhìn, cả đám mới trố mắt sợ hãi.

Đỡ được!

Lý Phong chỉ dùng tay trái đã dễ dàng đỡ được cú đấm vừa nhanh vừa mạnh của Cam Hưng Bá.

Mà nhìn anh vẫn còn dư sức chán.

"Thằng ranh đừng có mà ngông cuồng".

Hắn tức giận gầm lên.

Khí thế trên người Cam Hưng Bá bừng bừng tăng vọt.

Đột nhiên hắn vung hai tay đánh liên tiếp vào Lý Phong.

"Bịch!"

"Bịch!"

"Bịch!"

"Bịch!"

Tiếng đánh đấm không ngừng vang vọng cả nhà kho.

Sóng âm rung động.

Vọng vào tai phát đau.

Tất cả những người đứng gần đó đau đớn che tai lại.

Thậm chí âm thanh này còn vọng đến trần nhà kho làm không ít rỉ sắt vụn và bui bặm rơi xuống.

Trần nhà trên đầu rung lắc.

Dưới chân mặt đất rung chuyển.

Cam Hưng Bá như một chiếc máy đóng cọc không ngừng ra đòn đánh Lý Phong.

Nhưng Lý Phong vẫn đứng im một chỗ.

Hai chân anh vẫn đứng vững trên đất, chẳng hề hấn gì.

Nhưng nền nhà trong vòng bán kính hai mét xung quanh anh đã nứt vỡ nghiêm trọng.

"A a a, không thể nào! Sao mày lại không sao chứ?"

Cam Hưng Bá tức điên người hét lên.

Cơ bắp trên người hắn nhanh chóng căng lên.

Làm người hắn so với lúc đầu càng to lớn hơn.

Hắn ra đòn ngày càng mạnh.

Tốc độ đánh ngày càng nhanh.

Nhưng dù đòn của hắn có nhanh bao nhiêu, mạnh bao nhiêu đi chăng nữa.

Lý Phong chỉ cần dùng tay trái.

Nhanh như chớp.

Nhẹ như gió.

Đỡ được các đòn của Cam Hưng Bá.

"Có gì đặc sắc hơn không, nếu không còn thì đến lượt tao nhé".

Anh vừa nói xong thì tiếng đánh đấm cũng dừng lại.

Lúc này tay trái anh đã bắt được tay phải Cam Hưng Bá, anh hơi bóp chặt.

"Răng rắc!"

Xương cốt tay phải của Cam Hưng Bá vỡ nát.

"Mày mau chết đi!"

Rống lên một tiếng.

Đòn lần này nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy.

Cũng mạnh kinh người.

Không khí cuồn cuộn như sóng thổi bay khói bụi.

"Vút!"

"Rầm!"

Văng ra!

Thân thể to con của Cam Hưng Bá giống như một chiếc xe tải lớn đang lao nhanh thì bị hất đổ.

Hắn xoay tròn văng ra ngoài.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Liên tục đụng gẫy mấy cái cột sắt trong nhà kho, cả người hăn đập trúng bức tường rồi rơi xuống.

"A A A!"

Cam Hưng Bá vừa ngã xuống thì bò dậy ngay lập tức.

Hắn gầm một tiếng.

Đầy giận dữ.

"Tao sẽ không thua, tao sẽ không thua".

Hắn như một con thú điên với sức mạnh kinh người.

Hắn nhặt một cái cột sắt mà mình vừa làm gãy.

"Vút!"

Hắn vung cột sắt, tiếng gậy vụt vào không khí nghe rất chói tai.

Đến gần rồi!

Dù ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng có thể tượng tượng ra cảnh thảm hại của Lý Phong nếu bị cái cột sắt này đập trúng.

Cái cột sắt đập mạnh vào tay Lý Phong.

Lý Phong dư sức đỡ được nó, hơi nắm chặt tay.

"Răng rắc!"

Cái cột sắt rắn chắc như thế mà cũng bị Lý Phong bóp nát vụn.

Giờ thì cuối cùng Lý Phong cũng di chuyển.

Anh vừa bước một bước, chỉ còn thấy bóng người lấp lóe.

Trong nháy mắt anh đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Cam Hưng Bá đang lao tới vội dừng lại.

Lúc hắn dáo dác nhìn xung quanh tìm Lý Phong.

Thì bỗng thấy sống lưng lạnh ngắt.

Cam Hưng Bá vừa quay đầu lại nhìn đã thấy tay Lý Phong đặt trên vai mình.

"Bịch!"

Hắn lập tức ngã xuống.

Nền bê tông cứng rắn bị đập vỡ thành một cái hố trũng.

Cam Hưng Bá thua rồi!

Cam Hưng Bá, người được mệnh danh là "cao thủ nặng kí chỉ dưới tông sư của thành Phú Châu" lại bị một đòn của Lý Phong đánh bại.

Hắn nằm trên đất như hình chữ "đại".

Cam Hưng Bá cố gắng đứng dậy.

Không biết vì sao có một sức mạnh vô hình đè chặt hắn dưới hố.

Khiến hắn không thể động đậy.

Bình luận

Truyện đang đọc