HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

"Không phải chỉ có mình cô, mà tất cả mọi người làm việc trong gia tộc đều cần tiền”.

"Cho dù là con chó nuôi trước nhà, cô cũng phải cho nó ăn hai bữa một ngày đúng không?"

"Tiền lương hàng tháng của người họ hàng cô là bao nhiêu?"

Thang Chiêu Đệ cúi đầu, không dám nhìn Mã Hoành.

Cô ấy đến từ nông thôn.

Từ khi còn nhỏ, bố mẹ và những người lớn tuổi đã dặn cô ấy.

Khi gặp những người có chức sắc, con phải kính nể.

Không được nói to, càng không được nhìn vào mắt đối phương.

Phải tôn trọng họ.

Thang Chiêu Đệ nói nhỏ: "Người anh em của tôi làm vệ sĩ trong nhà máy do cậu chủ làm chủ, lương tháng là 2500”.

"Lương tháng của hắn chỉ có 2500”.

"Bây giờ cô mở mồm ra đòi tôi 200.000”.

"Sau đó hắn coi như nhịn ăn nhịn uống đi thì khi nào mới trả được?"

Thang Chiêu Đệ cúi đầu: "Cậu chủ, tôi không đi học, tôi không biết tính”.

Mã Hoành sững sờ.

Trước đó, anh ta nhìn thấy vẻ ngoài giỏi đánh đấm của đám người Thang Chiêu Đệ mà thu nhận họ về làm thuộc hạ cho mình.

Chỉ nghĩ đám này vừa quê vừa gà, sẽ rất dễ kiểm soát.

Không ngờ họ còn "ngu" hơn anh ta tưởng.

"Cô không biết tính thì để tôi tính cho cô nghe”.

"Lương của hắn là ba mươi nghìn một năm”.

"Bây giờ muốn một phát 200.000 tệ, thì sẽ bằng hắn làm việc hơn sáu năm không ăn không uống!"

Thang Chiêu Đệ càng ngày càng cong lưng xuống, đầu càng cúi thấp hơn.

Cô ấy thì thầm: “Vậy thêm tiền lương của tôi thì được bao nhiêu?"

"Lương của cô có bao nhiêu? 2500, hay 3500?”.

"Ba, ba ngàn”.

"Hai người cộng lại, không ăn không uống thì sẽ phải làm việc cho tôi ba năm!"

Lúc này, Thang Chiêu Đệ như sắp khóc đến nơi rồi.

"Nhưng, nhưng tính mạng của mẹ anh tôi không thể không cứu được!"

"Về phần tôi, trước giờ tôi vẫn luôn là một người lương thiện, không thể thấy chết mà không cứu được”.

Nghe vậy, Thang Chiêu Đệ nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Hai tay chắp trước ngực, cô ấy gần như quỳ xuống lạy Mã Hoành: "Cậu chủ, cảm ơn, cảm ơn anh!"

"Đừng cảm ơn tôi bây giờ vội”.

"Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng”.

"Mặc dù gia tộc chúng tôi làm ăn lớn, nhưng không gì là miễn phí cả”.

"Tôi cần cô giúp tôi một việc”.

"Bây giờ có một người đàn ông rất rất tồi tệ đã cướp đi người phụ nữ mà tôi để mắt đến”.

"Nếu cô có thể dạy cho hắn một bài học, tôi sẽ cho cô vay hai 200.000”.

"Sau này hai người trả dần dần cũng được, thế nào?"

Thấy Thang Chiêu Đệ do dự.

Mã Hoành liền lạnh lùng nói.

"Không muốn thì tìm người khác đi”.

"200.000 không phải là một số tiền nhỏ”.

"Nhìn cả cái Thiên Môn này, không có ai tốt bằng tôi đâu”.

Thư ký lúc này cũng ở gần đó nhanh chóng thuyết phục: "Người đàn ông cô đánh rất rất xấu, chuyên đi lừa tiền của phụ nữ đấy".

"Hơn nữa ca phẫu thuật không thể trì hoãn. Nếu chậm trễ, mẹ của anh trai cô sẽ chết đấy!"

Sau khi Thang Chiêu Đệ im lặng một lúc, mới gật đầu: "Được, tôi sẽ làm!"

Thư ký đưa Thang Chiêu Đệ đi.

Không lâu sau, toàn thân Mã Hoành đột nhiên run lên, sau đó anh ta nhũn người ngồi xuống ghế.

Người phụ nữ quyến rũ lau miệng sạch sẽ và mỉm cười đứng lên.

"Cậu chủ, em đi mua túi nhé”.

"Đi đi, tối nay đến phòng anh, ngày mai anh sẽ mua cho em một chiếc xe thể thao ba triệu”.

"Vâng, tối nay em sẽ gọi thêm một cô em nữa đến, đảm bảo cậu chủ sẽ phê tận nóc!"

Nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ xoay người rời đi, khuôn mặt Mã Hoành đầy mãn nguyện.

Phải biết rằng nửa tháng trước, người phụ nữ này vẫn còn lớn tiếng “đừng đừng” trước mặt anh ta.

Nhưng chỉ sau vài ngày như vậy, cô ta đã đổi giọng điệu và hét lên "đừng dừng lại".

Mã Hoành giờ đây tràn đầy tự tin rằng anh ta chắc chắn có thể huấn luyện Hứa Mộc Tình như cách anh ta đã làm với người phụ nữ quyến rũ này.

Khi đó gia tộc họ sẽ chính thức tiến vào phía Nam!

Trời ngày càng tối.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã chơi cả một ngày, họ cũng muốn về khách sạn rồi.

Bắt đầu từ ngày mai, cô và nhóm của mình sẽ chính thức tiến vào thành Thiên Môn!

Bây giờ Hứa Mộc Tình có thể bình tĩnh ngay cả khi bị hàng trăm người vây quanh.

Việc rèn luyện lòng dũng cảm này có ý nghĩa rất lớn đối với Hứa Mộc Tình.

Vừa rồi Vương Tiểu Thất đang đánh nhau với một đám rất đông người, Hứa Mộc Tình thậm chí còn vung nắm đấm bé nhỏ của mình lên định tiến lên giúp đỡ.

Lý Phong lúc đó như nhìn thấy một cây gậy nhỏ đang quơ quơ vậy.

Mặc váy hoa.

Buộc tóc hai bên.

Cái bóng của cô gái nhỏ.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình rời phố đi bộ.

Khi chuẩn bị lên xe, thì một bóng đen đột ngột lao ra từ con hẻm bên cạnh.

Nhanh quá!

Bóng đen lao đến rất nhanh.

Nắm đấm lao đi theo gió.

Đánh thẳng vào mặt Lý Phong!

Đúng lúc này, Hứa Mộc Tình đã làm một động tác mà Lý Phong không ngờ tới.

Hứa Mộc Tình, người rõ ràng là không biết võ thuật, không rõ đó là người hay thứ gì khác.

Lúc này.

Cô đã giang hai tay đứng trước mặt Lý Phong.

"Bùm!"

Cú đấm đánh mạnh vào lòng bàn tay của Lý Phong.

Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đứng yên tại chỗ.

Tuy nhiên, con đường đá dưới chân anh bất ngờ bị lún xuống hơn chục phân.

Phiến đá giống như một cái mạng nhện, nhanh chóng nứt ra.

"Hừm?"

Lý Phong không ngờ người phụ nữ có vẻ ngoài bình thường trước mặt này lại có một quả đấm nặng như vậy!

Để tránh cho Hứa Mộc Tình bị thương, tay phải của Lý Phong hơi xoay.

"Bùm!"

Một âm thanh nặng hơn lúc trước vang lên.

Người phụ nữ tấn công Lý Phong bị bay ngược trở lại, đụng phải một bức tường cách đó không xa.

Một nửa bức tường sụp đổ ngay lập tức!

Người phụ nữ đứng lên khỏi đống gạch vỡ.

Đó không phải là ai khác.

Chính là Thang Chiêu Đệ, người bị Mã Hoành xúi giục.

Ngay khi Thang Chiêu Đệ đứng lên, Vương Tiểu Thất đã đứng trước mặt cô ấy.

Thang Chiêu Đệ khẽ phát ra một tiếng, cô ấy và Vương Tiểu Thất vật lộn trên mặt đất.

Nắm đấm của Thang Chiêu Đệ rất nặng.

Tốc độ đấm cũng rất nhanh.

Nhưng Vương Tiểu Thất còn nhanh hơn Thang Chiêu Đệ.

Lần nào cô ấy cũng đấm hụt.

Hai người đang chiến đấu rất kịch liệt.

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.

"Reng reng reng…”

Thang Chiêu Đệ nhanh chóng lùi lại, lấy ra một chiếc điện thoại di động rẻ tiền và nghe máy.

"Alo, đợi thêm chút nữa nhé, em sắp lấy được tiền rồi... sao!?"

Vẻ mặt của Thang Chiêu Đệ trông rất căng thẳng.

"Giờ bệnh viện bảo cần tiền luôn sao?"

"Vậy, phải làm sao đây?"

Thang Chiêu Đệ cuống lên!

"Em, em sẽ gọi cho cậu hai!"

Thang Chiêu Đệ vội vàng gọi cho Mã Hoành: "Cậu hai, bệnh viện nói giờ cần 200.000 tệ luôn!"

"Anh có thể đưa tôi trước được không?"

"Tôi tìm được Lý Phong rồi, tôi sắp đánh bại được hắn rồi!"

Trên điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Mã Hoành truyền đến: "Thang Chiêu Đệ, tôi rất thất vọng về cô”.

"Nãy trong thư phòng chúng ta đã thỏa thuận xong rồi cơ mà, cô cũng đồng ý rồi, sao bây giờ lại lật lọng như vậy?"

"Nếu tất cả mọi người trên thế giới này đều không giữ chữ tín, thì thế giới này sẽ loạn mất”.

Thang Chiêu Đệ cuống lên: "Nhưng không có 200.000 này, bệnh viện sẽ không mổ! Không thể chậm trễ hơn nữa! Nếu còn chậm trễ, bà ấy sẽ chết mất!"

Giọng Mã Hoành thờ ơ và lạnh lùng.

"Dưới trướng tôi có hàng trăm nhân viên. Nếu ai cũng như cô, thì tôi phải làm sao đây?"

Bình luận

Truyện đang đọc