HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Cùng lúc đó, tại biệt thự của gia tộc họ Vũ.

Vũ Thế Huân, tộc trưởng của gia tộc họ Vũ, đang ngồi cùng một số trưởng lão và con cháu trong gia tộc.

Mọi người đều vui vẻ nói về những lợi ích kinh tế to lớn do cuộc hôn nhân của gia tộc Vũ-Hậu mang lại.

Vũ Thạc ăn mặc đẹp đẽ và tuấn tú cường tráng, đang ngồi cạnh Vũ Thế Huân.

Hắn hào hứng nói: "Hậu Thư Hạo là thiên tài hiếm có trăm năm có một”.

"Tôi nghe nói rằng IQ của anh ấy là 250. Chị năm và anh ấy đúng là xứng đôi vừa lứa”.

Khi nghe Vũ Thạc nói như vậy, các trưởng lão ở bên liên tục gật đầu.

Hắn liên tục nói những điều tốt đẹp về Hậu Thư Hạo.

Rõ ràng, bọn họ rất hài lòng với Hậu Thư Hạo.

Vũ Thạc lại nói: "Tôi có một vài người bạn tốt ở Thành Hải”.

"Theo những gì họ nói, tập đoàn Đương Quy do chị năm thành lập đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở Thành Hải”.

"Một khi hai nhà thông gia, với khối óc của Hậu Thư Hạo và thực lực của chị năm, thì có thể bắt đầu từ Thành Hải, nhanh chóng chiếm được toàn bộ phía Nam thôi!"

"Khi đó, gia tộc chúng ta…”

"Ầm!"

Vũ Thạc chưa kịp nói xong, thì cửa phòng khách đột nhiên bị đá tung ra.

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn sang, phát hiện Vũ Khuynh Mặc cùng với một đoàn tùy tùng xinh đẹp từ ngoài cửa phòng khách đi vào.

"Chị năm đã về!"

Advertisement

Vũ Thạc nhanh chóng đứng dậy, tươi cười đi tới.

Vũ Thạc vừa đến gần, một người tùy tùng bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đã tát Vũ Thạc một cái.

"Bốp!"

Cả phòng khách vang lên tiếng bạt tai giòn giã.

"Đồ chó, cô dám đánh tôi à!"

Vũ Thạc hét vào mặt người tùy tùng của Vũ Khuynh Mặc.

"Người đâu! Lôi con bé láo toét này ra ngoài cho tao, đợi lúc nữa tao sẽ dạy cho nó biết thế nào là lễ độ!"

"Bốp!"

Một cái tát nữa!

Cả hai bên mặt của Vũ Thạc đều bị người tùy tùng của Vũ Khuynh Mặc đánh sưng vù hết cả lên.

Vũ Thế Huân vội vàng cười đi tới giải hòa: "Tiểu Mặc, đều là người nhà cả, con đừng phá không khí hòa thuận thế chứ”.

"Khi ông cần tôi, thì ông nói rằng tôi là người nhà của ông sau đó sử dụng tôi như một công cụ”.

Advertisement

"Khi không cần nữa, thì coi tôi chả khác nào một chậu cây trong vườn”.

Mặt Vũ Khuynh Mặc không chút biểu cảm, toàn thân cô ta tỏa ra sự lạnh lùng làm người ta phải ớn lạnh.

Vũ Thế Huân nhanh chóng giải thích: "Bố nên thảo luận vấn đề này với con trước, là lỗi của bố”.

"Tuy nhiên, tất cả những gì chúng ta làm đều là vì tốt cho con thôi!"

"Hậu Thư Hạo và con là một cặp trời sinh”.

"Mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta trước giờ vẫn rất tốt”.

"Sau khi kết hôn…”

“Ai nói tôi muốn kết hôn?”, giọng nói lạnh lùng của Vũ Khuynh Mặc chặn lời của Vũ Thế Huân.

Vào lúc này, đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm của Vũ Khuynh Mặc quét qua tất cả mọi người có mặt tại đó.

Đột nhiên, nhiệt độ trong cả căn phòng dường như giảm xuống không độ!

Thế lực kinh hoàng lan ra ngay lập tức!

Trong số mấy trưởng lão của gia tộc họ Vũ, có ba người là cao thủ ở cấp bậc tông sư.

Nhưng đứng trước Vũ Khuynh Mặc, họ thậm chí còn không có sức để nhúc nhích một ngón chân!

Thật là một khí tức khủng khiếp!

Họ không biết rằng Vũ Khuynh Mặc lại có một sức mạnh đáng sợ như vậy!

Giọng của Vũ Khuynh Mặc giống như một cơn gió lạnh thổi ra từ động băng vạn năm.

Từng lời từng chữ lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.

"Từ khi nào các người được quyền quyết định cuộc sống của tôi thế?"

"Các người xứng chắc?"

Nói xong, Vũ Khuynh Mặc nhìn thẳng vào Vũ Thế Huân.

"Láo toét!"

Với tư cách là chủ gia tộc, Vũ Thế Huân vội vàng hét lên.

"Tao là bố của mày, các vị trưởng lão ở đây đều là chú bác của mày. Mày thái độ thế là như nào?"

"Đây là thái độ của con gái nhà họ Vũ đấy à?"

Vũ Thế Huân có vẻ rất cứng rắn, ông ta phô ra phong thái của chủ gia tộc và cha ruột của Vũ Khuynh Mặc.

"Tao nói cho mày biết, chuyện kết hôn đã được hai nhà bàn bạc xong xuôi hết rồi”.

"Không ai có thể thay đổi được!"

Cứng cỏi!

Không có chỗ cho việc thương lượng!

Đôi mày lá liễu mảnh mai và xinh đẹp của Vũ Khuynh Mặc khẽ động.

Cô ta chợt bật cười.

Nụ cười của Vũ Khuynh Mặc đầy quyến rũ.

Ngay cả những người có mặt với thân phận là người nhà cũng không khỏi sững sờ.

Nhưng trong nụ cười khiến người ta si mê này của Vũ Khuynh Mặc lại mang theo sự nghiêm nghị!

"Tôi ở đây không phải để thương lượng với các người”.

"Mà là muốn cảnh cáo các người lần cuối”.

"Đừng cố chọc tức tôi nữa”.

"Nếu không, tất cả mọi người trong gia tộc các người sẽ phải đối mặt với những hậu quả không lường trước được đâu”.

Vũ Khuynh Mặc lạnh lùng để lại một câu rồi quay người rời đi.

Đối với cái nhà này.

Căn phòng này.

Và cả gia tộc này.

Cô ta chả quyến luyến chút nào hết.

Thế giới rộng lớn này, người có thể khiến cô ta hoài niệm.

Chỉ có mỗi Lý Phong.

"Choang!"

Vũ Khuynh Mặc vừa rời đi.

Thì Vũ Thế Huân vớ lấy một chiếc bình sứ trắng xanh trị giá vài triệu, đập nó xuống đất.

Vũ Thế Huân nói với mấy vị trưởng lão: "Con hư tại cha, đây là lỗi của tôi, để tôi giải quyết!"

Vũ Thạc đang đứng bên cạnh, khẽ đảo mắt.

Hắn bước nhanh đến và thì thầm với Vũ Thế Huân.

"Cháu nói cái gì!?"

"Thằng oắt mà Lý Tấn và con chó đẻ đó sinh ra vẫn chưa chết sao!?"

Nghe được tin này, sắc mặt của Vũ Thế Huân thay đổi rõ rệt!

Đồng thời, trong mắt hiện lên vẻ tức giận không kiềm chế được.

"Thì ra là thế! Thảo nào! Phản ứng của nó lại mạnh mẽ như vậy!"

Vũ Thạc nói với Vũ Thế Huân rằng Lý Phong hiện đang ở Thiên Môn.

Trong mắt Vũ Thế Huân, liên tục lóe lên ánh sáng sắc bén.

"Vũ Thạc”.

“Có cháu”, Vũ Thạc vẫy đuôi như một con chó pug.

"Bác có nhiệm vụ cho cháu đây, cháu lập tức dẫn người đi giết thằng Lý Phong đó cho bác!"

Vũ Thạc bên cạnh vội vàng bổ sung một câu, nói: "Bác, cháu không rõ lắm về thân phận thật sự của Lý Phong, chỉ là phỏng đoán thôi”.

"Bác không quan tâm nó là thật hay giả”.

"Lý Phong này nhất định phải chết!"

Vũ Thạc nhanh chóng nói: "Nếu Lý Phong này là giả, thì giết người ta có phải giết người vô tội không?"

Vũ Thế Huân đột nhiên phá lên cười.

Những gia tộc lớn như bọn họ phải giải quyết mấy thứ vụn vặt mỗi năm.

Lý Phong là một trong những thứ vụn vặt đó mà thôi.

Theo quan điểm của Vũ Thế Huân, cuộc sống của những người bình thường không khác gì những con chó!

Ông ta muốn giết thì giết thôi!

Vũ Thế Huân nhìn Vũ Thạc và nói: "Hãy nhớ rằng, trong một gia tộc lớn, mọi thứ đều phải lấy lợi ích của gia tộc làm chính”.

"Chỉ cần có người xen vào lợi ích gia tộc chúng ta”.

Giọng nói của Vũ Thế Huân đột nhiên dừng lại, trong mắt ông ta toát ra một tia sát khí.

"Giết!"

"Vâng!"

Vũ Thạc cúi đầu.

Cười nham hiểm!

Tàn nhẫn!

...

Vũ Thạc không vội trở về Thiên Môn mà lái xe đến nhà Hậu Thư Hạo.

Thư ký đưa Vũ Thạc đến phòng làm việc.

Vào lúc này, Hậu Thư Hạo vừa đóng một tài liệu lại.

Nhìn thấy Vũ Thạc bước vào, Hậu Thư Hạo nở một nụ cười tự tin.

Vũ Thạc bước đến chỗ Hậu Thư Hạo và định nói gì đó.

Thì Hậu Thư Hạo đột nhiên đưa tay ra và nói.

"Đừng nói gì, để tôi đoán cậu tới đây làm gì nhé”.

Trong khi nói, Hậu Thư Hạo đưa hai tay ra sau lưng, bày ra một phong thái trầm tư.

Hắn chầm chậm đi quanh Vũ Thạc.

Rồi lại đứng trước mặt Vũ Thạc và đưa ba ngón tay ra.

"Cậu tới nhà tôi là có ba mục đích”.

Vũ Thạc cười nói: "Cậu Hậu, lần này anh đoán sai rồi. Tôi đến nhà anh nhiều nhất cũng chỉ có hai mục đích thôi”.

Hậu Thư Hạo hơi ngẩng đầu lên và nói: "Cậu chắc chứ?"

Vũ Thạc gật đầu: "Tôi đến nhà anh bàn chuyện, tôi còn không biết sao?"

Lúc này Hậu Thư Hạo chợt vỗ tay một cái.

Sau đó, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra từ bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc