HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

"Đồng thời, tôi được anh Lý giao phó".

"Vài ngày trước, thông qua một chút quan hệ, tôi đã đăng ký công thức cao cấp có nguồn gốc từ Hoa Hạ với các cơ quan chức năng trên toàn thế giới".

“Xin anh và gia tộc từ nay đừng lấy công thức này đi giả danh lừa bịp nữa”.

"Nếu không, các nhà hàng trên thế giới của gia tộc anh sẽ đứng trước nguy cơ đánh mất sự tín nhiệm".

"Nhà hàng ba sao Michelin của gia tộc anh ở Anh cũng sẽ bị điều tra về việc này".

"Cuối cùng cũng sẽ bị đóng cửa thôi".

Uy hiếp!

Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn!

William choáng váng.

Cho tới nay tất cả mọi người đều cho rằng, George Polo là một người rất dễ nói chuyện.

Ông ấy không bao giờ gây hấn với người ngoài.

Đừng nói đến việc đối đãi với những người quý tộc như William.

Nhưng bây giờ George Polo đã thể hiện rất rõ quan điểm của mình.

Ông ấy đứng về phía con khỉ da vàng mà William luôn coi thường!

William lườm George Polo.

"Tại sao? Tại sao ông lại giúp những con khỉ da vàng xấu tính này!?"

"Tôi là quý tộc!"

"Ông nên phục vụ cho tôi chứ!"

George Polo nghiêm mặt.

"Anh William Nicholas, cổ ngữ Hoa Hạ có câu, Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh?"

"Mấy trăm năm trước, gia tộc anh chỉ là nô lệ chăm ngựa của người khác".

"Cái gì mà quý tộc?"

"Một nhà quý tộc thực sự là người chân thành và lịch sự, đối xử công bằng với mọi thứ".

"Thật tiếc là trong gia tộc Nicholas các anh không hề có nhân vật nào cao quý như vậy".

William giận dữ nhìn Lý Phong.

"Được, được lắm!"

"Mày đợi đấy!"

"Tao sẽ không tha cho mày, nhất định không tha cho mày đâu!"

Khi William đang buông những lời đe dọa với Lý Phong, thì Tống Đại Giang hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào.

Hắn vội vã nói với William.

"Anh William, không thấy Lilith đâu nữa!"

Đồng tử William giãn ra, nhìn chằm chằm vào Tống Đại Giang.

"Cái gì!?"

"Lilith là một bảo vật mà Nữ hoàng ban tặng cho gia tộc tao, sao mày có thể đánh mất nó được!?"

"Mau phái người đi tìm đi. Nếu Lilith rụng một sợi lông thôi, thì tao sẽ lột s@ch da của mày ra đấy!"

Tuy nhiên, lúc này Hứa Hạo Nhiên mỉm cười mang con lợn sữa quay chỉ còn lại bộ khung xương đến cho William.

"Gì đấy?"

"Mày không phải tìm đâu, con lợn suốt ngày đánh rắm ở đây này".

William lúc đầu không phản ứng kịp.

Khi hắn hiểu lời Hứa Hạo Nhiên nói, mắt hắn đã trợn ngược, trắng dã ra.

Sau đó sùi bọt mép rồi ngã phịch xuống!

"Anh William, anh William!?"

George Polo là giám khảo đặc biệt của cuộc thi này.

Trước sự chứng kiến của mọi người, ông ấy đã đích thân trao cúp vô địch và các chứng chỉ liên quan vào tay Liễu Ngọc Phân.

Sau đó, George Polo đã trò chuyện với Liễu Ngọc Phân trước nhiều phương tiện truyền thông.

"Thưa bà Liễu, thay mặt cho Hiệp hội Đầu bếp Quốc tế, tôi mời bà tham gia Cuộc thi nấu ăn quốc tế sẽ được tổ chức tại Hawaii vào tháng tới".

"Với kỹ năng nấu nướng của mình, chắc chắn bà sẽ có được thành tích xuất sắc trong cuộc thi".

"Lúc đó, bà có thể mở một nhà hàng của riêng mình".

Khi Liễu Ngọc Phân nghe những lời cuối cùng của George Polo, mắt bà ấy sáng lên.

Và tia sáng này đã bị Lý Phong bắt gặp.

Ngay khi Liễu Ngọc Phân đang do dự không biết có nên đồng ý hay không, Lý Phong đã nói thẳng.

"Ông yên tâm, chúng tôi sẽ tham gia đúng hẹn vào tháng sau".

Lý Phong vừa dứt lời, Liễu Ngọc Phân đã vội vàng ngăn cản.

"Không, không, mọi người trong gia đình chúng tôi bây giờ rất bận".

"Hiện tại tập đoàn đang trên đà phát triển, có rất nhiều việc phải làm".

"Không thể vì tôi mà làm xáo trộn kế hoạch của mọi người được".

Lý Phong cười nhạt: "Mẹ, những việc mẹ làn bây giờ cũng là một trong chiến lược của tập đoàn".

"Chúng con hiện đã có các công ty mỹ phẩm giàu kinh nghiệm, tiếp theo chúng con sẽ lấn sân sang ngành ẩm thực".

"Và mẹ là người tiên phong trong chiến lược của chúng con!"

...

Buổi tối, Liễu Ngọc Phân, người đã giành chức vô địch, ở nhà hăng hái vào bếp, nấu liên tiếp nhiều món ngon.

Hứa Mộc Tình, bận rộn cả ngày, ăn nhiều đến mức đũa của cô không ngừng lại nổi.

Sở dĩ không có cơ hội dừng lại là vì Lý Phong luôn gắp thức ăn cho cô.

Khi Lý Phong gắp một miếng thịt đông béo ngậy khác vào bát của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Phong.

Lý Phong sững sờ.

Có một tia nghi ngờ ánh lên trong mắt Hứa Mộc Tình.

Mang theo một sự dò xét.

Hứa Mộc Tình hé mở hai cánh môi đỏ mọng gợi cảm có chút dầu.

"Chồng, em đã xem video thi đấu trên điện thoại rồi".

"Ngay cả George Polo cũng mời mẹ đến Hawai".

"Em thấy rằng George Polo khi nói chuyện với anh có một thái độ rất khác".

"Anh có quan hệ gì với ông ấy?"

"George Polo này, có phải anh mời từ nước ngoài về không?"

Khi Hứa Mộc Tình nói vậy, Liễu Ngọc Phân đem một bát canh vịt tới, cũng nhìn thẳng vào Lý Phong.

Lý Phong vội nói.

"Để anh giải thích, George Polo thực sự đã được anh mời tới".

"Nhưng thế thì sao? George Polo là một người rất công bằng và nghiêm khắc".

"Ông ấy sẽ không bao giờ trao chức vô địch cho mẹ chỉ vì có mối quan hệ với anh".

Hứa Mộc Tình nói: "Em biết rằng mẹ là quán quân là rất xứng đáng".

"Điều em muốn biết là, tại sao ánh mắt ông ấy nhìn anh lại khác thế?"

"Mối quan hệ giữa hai người là gì?"

"Tại sao ông ấy lại đến Thiên Môn xa xôi chỉ vì một cuộc gọi từ anh?"

"Em nghe mọi người nói rằng George Polo này có địa vị rất cao trên thế giới".

"Cho dù là người có tiền hay có quyền, bình thường gặp được ông ấy đã khó rồi".

"Chứ đừng nói là gọi điện thoại mời ông ấy tới".

Trên thực tế, Hứa Mộc Tình luôn rất tò mò về thân thế thực sự của Lý Phong.

Cô luôn muốn biết Lý Phong đã đi đâu sau khi anh rời Ninh Châu. Anh đã làm gì?

Nhưng mỗi lần cô hỏi, Lý Phong đều đánh trống lảng.

Hôm nay cuối cùng cô cũng nắm bắt được cơ hội này, nhất định phải hỏi cho ra!

Trong mắt Hứa Mộc Tình chứa đầy sự nghi hoặc.

Lý Phong khẽ ho.

"Khụ!"

"Khụ!"

"Chà, George Polo này. Bọn anh đã từng …"

Khi Lý Phong vừa mới mở miệng nói, Hứa Mộc Tình đã chặn họng anh.

"George Polo xuất thân từ một gia đình đứng đắn và chưa bao giờ ăn xin".

Trong quá khứ, Lý Phong luôn lợi dụng người ăn mày để lươn lẹo với Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình đã tìm ra một phương pháp để đối phó với Lý Phong.

Cô đặt tay lên eo và hơi ngẩng đầu lên.

Bày ra tư thế “nếu hôm nay không nói sự thật thì đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi bàn”.

Lý Phong nói: "Ông ấy chưa bao giờ ăn xin, nhưng anh thì có".

"Khi anh còn là một người ăn xin ở nước ngoài, một ngày nọ, anh đói đến nỗi anh đã giết một con gà, bọc nó trong đất sét và đốt nó dưới lòng đất".

"George Polo lúc đó tình cờ đi ngang qua. Ông ấy chưa từng thấy phương pháp nấu ăn này bao giờ nên rất tò mò".

"Khi ông ấy ăn con gà do anh làm, ông ấy đã khen ngợi hết lời".

"Sau đó bọn anh đã trở thành bạn tốt của nhau như vậy đấy".

Hứa Mộc Tình trợn tròn mắt.

"Anh nói dối!"

"Chả có câu nào là thành thật cả".

Lý Phong ngẩng cổ, nghiêm nghị nhìn Hứa Mộc Tình.

"Ai bảo thế?"

"Câu anh yêu em rõ ràng là thật!"

Bình luận

Truyện đang đọc