HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Ông ta biết rằng thực lực của Lý Phong rất mạnh, một phát mà đá bay được cả chiếc xe ô tô nặng cả tấn.

Điều này đã hoàn toàn vượt qua khả năng của người bình thường.

Tuy nhiên, những lời mà Lý Phong nói thật sự quá mức kinh ngạc.

Thấy Tiết Đại Bàn đứng do dự ở đó, Lý Phong thản nhiên nói.

“Cơ hội đang ở trước mắt ông”.

“Nếu như bỏ lỡ, thì đó là việc của ông, không liên quan gì đến tôi đâu ấy nhé”.

“Đương nhiên, nếu như ông không có gan đi làm chuyện này, vậy thì bỏ đi”.

“Ai nói tôi không, không, không có gan đi?”

Tiết Đại Bàn lấy hết dũng khí.

Ông ngẩng cao đầu, lập tức bước nhanh về phía Phương Trường Kim.

Phương Trường Kim là nhân vật qua trọng nhất của bữa tiệc từ thiện này.

Lúc này, các sếp lớn của những công ty hàng đầu đều đang vây quanh ông ấy.

Khi Tiết Đại Bàn bước tới, những người này bất giác cau mày.

Một trong số họ nhìn chằm chằm vào Tiết Đại Bàn, hỏi: “Ông là ai? Tới đây làm gì vậy?”

Khuôn mặt của Tiết Đại Bàn nhanh chóng thay đổi thành một nụ cười nịnh hót.

Ông ta vừa gật đầu cúi chào các sếp lớn, vừa tiến đến bên cạnh Phương Trường Kim.

Tiết Đại Bàn nói với Phương Trường Kim: “Chào chủ tịch Phương”.

“Tôi là Tiết Đại Bàn”.

Phương Trường Kim không bày ra bộ dạng ngạo mạn như những sếp lớn kia.

Ông ấy nở nụ cười dịu dàng nhìn Tiết Đại Bàn.

Ông ấy nói với Tiết Đại Bàn: “Chào cậu, có chuyện gì sao?”

“Là, là....”

Tiết Đại Bàn do dự một lúc.

Nhìn thấy Lý Phong vẫn đang cười, ông ta liền giơ tay vỗ vào đùi của mình một cái.

Ông ta hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Trường Kim.

“Chủ tịch Phương, là như vậy, tôi muốn hỏi ông vài câu”.

Phương Trường Kim gật đầu: “Cậu nói đi”.

“Câu thứ nhất là, ban đêm khi đi ngủ, có phải một chân của ông thường hay bị co giật nhẹ không?”

“Chân này là chân trái”.

Phương Trường Kim sững sờ trong giây lát.

Trong lòng Tiết Đại Bàn đang lo lắng cực độ, chính vì vậy không đợi Phương Trường Kim trả lời, ông ta trực tiếp nói hết những điều còn lại ra.

Sau khi nói xong, Tiết Đại Bàn vội vàng cúi đầu với Phương Trường Kim: “Chủ tịch Phương, nếu như trên người ông không có những triệu chứng mà tôi vừa nói”.

“Vậy ông cứ coi như là tôi kể một câu chuyện cười đi, tôi đi trước đây”.

Tiết Đại Bàn xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Nụ cười trên mặt Phương Trường Kim đã biến mất, bây giờ trông ông ấy vô cùng nghiêm túc.

Những nhà kinh doanh tài ba như Phương Trường Kim một khi trở nên nghiêm túc, trên người sẽ tỏa ra một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Tiết Đại Bàn đứng trước mặt Phương Trường Kim bắt đầu run rẩy.

Toang rồi, toang rồi, toang rồi.

Chết chắc rồi.

Tiết Đại Bàn cúi đầu, rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào Phương Trường Kim.

Lúc này, Phương Trường Kim hỏi Tiết Đại Bàn với giọng điệu hơi lo lắng: “Làm thế nào mà cậu biết những điều mà cậu vừa nói?

Mỗi một triệu chứng mà Tiết Đại Bàn nói, đều xảy ra trên người ông ấy.

Thậm chí tình trạng vẫn tiếp tục kéo dài như vậy cho đến bây giờ, hơn nữa còn càng ngàng càng nặng hơn.

Phương Trường Kim có thể nhìn ra Tiết Đại Bàn cho là một doanh nhân bình thường.

Những lời này nhất định không phải do ông ta nói.

Tiết Đại Bàn thấy Phương Trường Kim không tức giận, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên.

Ông ta nhìn thấy trong ánh mắt dò hỏi của Phương Trường Sinh hiện lên vẻ mong chờ.

Cho đến lúc này, Tiết Đại Bàn mới phản ứng lại, ông ta vội vàng nói: “Là đại ca của tôi”.

“Là đại ca của tôi nói cho tôi biết!”

“Vừa nãy anh ấy chỉ liếc nhìn ông ở phía xa mà anh ấy đã đoán ra được rồi”.

Hai mắt Phương Trường Kim sáng lên.

Ông ấy nhìn theo hướng ánh mắt của Tiết Đại Bàn, nhìn về phía Lý Phong.

Ngay sau đó, Phương Trường Kim tự mình bước đến chỗ Lý Phong.

“Chào cậu, tôi là Phương Trường Kim”.

“Tôi muốn hỏi, vì sao cậu lại biết những chuyện đó vậy?”

“Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh hơn có được không?”

“Được!”

Nói xong, Lý Phong và Phương Trường Kim lập tức đi về phía một căn phòng riêng bên cạnh sảnh tiệc.

Tiết Đại Bàn vội vàng đi theo sau Lý Phong.

Khi vào phòng riêng, hai người ngồi xuống.

Lý Phong nói với Phương Trường Kim: “Đưa tay của ông đây”.

Trên người có Lý Phong có một loại khí chất rất toàn vẹn.

Khi Phương Trường Kim ngồi đối diện với Lý Phong, ông ấy thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác.

Dường như người ông ấy đang đối mặt không phải là một hậu bối.

Mà là một nhân vật lớn đứng sừng sững trên đỉnh núi.

Ông ấy chỉ có thể ngước nhìn.

Lúc ông ấy vẫn còn là người đang học việc, khi nhìn các vị sếp tai to mặt lớn mới nảy sinh loại cảm giác này.

Nhưng từ khi công việc kinh doanh của ông ấy đi vào đúng quỹ đạo, ông ấy không còn cảm thấy như vậy nữa.

Mà bây giờ nhìn Lý Phong, cảm giác đó có thể nói là còn mạnh mẽ hơn cả khi ông ấy còn trẻ.

Ông ấy tràn đầy tò mò về Lý Phong, vừa tò mò nhưng trong lòng cũng dấy lên một nỗi sợ hãi.

Mỗi một câu mà Lý Phong nói mặc dù nghe có vẻ đơn giản.

Nhưng nó khiến cho người khác không thể nào từ chối được.

Phương Trường Kim lập tức đưa tay về phía Lý Phong.

Lý Phong duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên mạch của Phương Trường Kim.

Lý Phong không nói gì.

Trái tim của Phương Trường Kim càng lúc càng thắt chặt.

Sau đó, nghe thấy Lý Phong nói.

“Tình trạng của ông khá đặc biệt”.

“Ngay cả khi ông đến bất kỳ cơ sở y tế với các thiết bị tiên tiến nhất”.

“Bọn họ đều không có cách chuẩn đoán được bệnh tình của ông”.

“Bởi vì thể chất của ông rất tốt, trẻ hơn tuổi thật tầm mười tuổi”.

“Việc này có liên quan đến việc ông đang tập luyện Bái Quái Cửu Cung Bộ”.

Lúc này, Phương Trường Kim há hốc mồm miệng!

Ngạc nhiên!

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này lại còn biết rõ cả loại võ công mà ông ấy đang tập luyện!

“’Bát Quái Cửu Cung Bộ’ và ‘sáu mươi tư Bát’ bổ sung cho nhau”.

“Mỗi ngày ông đều đến công viên, bề ngoài là luyện thái cực quyền”.

“Nhưng thực tế, việc thực sự giúp ông có một sức khỏe tốt đó chính là vận nội lực từ bên trong”.

Phương Trường Kim liên tục gật đầu.

Bây giờ ông ấy đang ngạc nhiên đến mức không thể nói lên lời nữa.

Ông ấy nhìn chằm chằm vào Lý Phong, mong đợi những câu nói tiếp theo của Lý Phong.

“Bát Quái Cửu Cung Bộ cũng được coi là một cách sơ sấp để dưỡng sinh”.

Lý Phong vừa nói xong câu này, khuôn mặt Phương Trường Kim lộ ra vẻ khó tin.

“Cách sơ cấp để dưỡng sinh?”

“Anh chàng này, theo như lời cậu nói, còn có rất nhiều các cấp bậc cao hơn Bát Quái Cửu Cung Bộ?”

“Đúng vậy”.

Lý Phong trực tiếp gật đầu.

“Có thì có, tuy nhiên không phù hợp với ông”.

“Ông có thể tập luyện cách sơ cấp dưỡng sinh này trong suốt bao nhiêu năm như vậy”.

“Cho thấy ông là một người rất kiên trì, nhưng đáng tiếc là ông đã phạm sai lầm rồi”.

Ánh mắt Phương Trường Kim chìm xuống.

“Sai ở chỗ nào vậy?”

“Suy cho cùng, Bát Quái Cửu Cung Bộ chú trọng sáu mươi tư bát quái ẩn giấu bí mật của đất trời”.

“Mặc dù hai thứ này bổ sung cho nhau, nhưng nếu như luyện không đúng cách, cộng thêm việc không có sự hỗ trợ phù hợp”.

“Giống như một người không có tay, đang không ngừng chạy bằng hai chân trên mặt đất vậy”.

“Mặc dù có thể chạy rất nhanh, nhưng nếu không có đôi tay để giữ thăng bằng, rồi một ngày nào đó người đó nhất định sẽ bị ngã”.

“Và một khi đã ngã xuống thì không thể nào đứng dậy được nữa”.

Phương Trường Kim nheo mắt: “Ý của cậu là tôi luyện sai thái cực quyền rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc