Lúc này, đại sảnh của biệt thự lưng chừng núi mà Hậu Thụy Niên mới mua.
Hậu Thư Du đang ngồi trong phòng khách với một nhóm người nước ngoài.
Anh ta vắt chéo chân, trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Bên cạnh có một cô hầu gái xinh đẹp đang rót rượu vang đắt tiền một cách kính cẩn.
Trong khi người hầu gái đang rót rượu đỏ, ánh mắt của Hậu Thư Du nhìn thẳng vào khuôn ngực hơi lộ ra của người hầu gái.
Lúc này, miệng Hậu Thư Du nhếch lên.
Đột nhiên anh ta đưa tay vào cổ áo của người hầu.
"A! Cậu chủ định làm gì vậy!?"
Cô hầu gái sửng sốt.
Khi cô ấy định tránh đi, thì Hậu Thư Du đã kéo cả người cô ấy vào lòng.
Vì hành động này quá mạnh.
Nên rượu vang trong tay Hậu Thư Du đã bị đổ.
Chất lỏng, màu đỏ như máu, chảy xuống mặt, cổ và bộ ng ực hở của cô người hầu.
Hậu Thư Du bất ngờ!
Cúi đầu!
Lè lưỡi!
Li3m!
"Cậu chủ! Đừng!"
Cô hầu gái giãy dụa kịch liệt.
Nhưng càng giãy dụa, Hậu Thư Du càng kẹp chặt.
Đám người nước ngoài ở bên cạnh nhìn thấy vậy liền trở lên phấn khích.
Một vài tên thậm chí đã quay đầu lại, nhìn hai người giúp việc khác đang đứng cách đó không xa.
Giữa tiếng ồn ào của nhóm người này, Hậu Thụy Niên bước xuống từ tầng hai trong bộ đồ ngủ.
Hậu Thụy Niên đã không ra sân bay để đón Hậu Thư Du.
Ông ta đã dành thời gian của mình cho việc "tạo ra em bé".
Ông ta thậm chí đem ‘hạt giống’ của mình gieo vào bụng của nhiều người một lúc.
Còn không à, vừa rồi khi Hậu Thư Du đang làm ồn ở tầng dưới.
Thì Hậu Thụy Niên đang chăm chỉ cày cuốc trên lầu.
Hậu Thụy Niên bước xuống cầu thang và ho nhẹ với Hậu Thư Du.
Hậu Thư Du đẩy cô hầu gái đang giãy dụa ra khỏi vòng tay của mình.
Sau đó, sửa sang lại quần áo của mình.
Anh ta tươi cười bước đến chỗ Hậu Thụy Niên, chắp tay hành lễ với Hậu Thụy Niên.
"Con trai bái kiến bố".
Nhìn Hậu Thư Du, trong mắt Hậu Thụy Niên lóe lên vẻ chán ghét.
Ông ta không thích Hậu Thư Du từ khi còn nhỏ.
Tính khí của Hậu Thư Du rất hung bạo, thậm chí còn có chút điên cuồng.
Hậu Thụy Niên ít nhiều đã nghe về những điều anh ta làm ở nước ngoài trong những năm qua.
Thật lòng mà nói, nếu không vì hoàn cảnh gia tộc hiện tại tương đối trầm trọng và phức tạp.
Thì ông ta cũng sẽ không nghĩ đến người con trai mà ông ta đã không gặp nhiều năm này.
Cộng thêm việc Hậu Thư Du là người dẫn đường cho gia tộc Nicholas vào Hoa Hạ.
Là một người liên lạc, Hậu Thụy Niên phải đối phó với người con trai mà trong lòng không hề thích này.
Dù trong lòng không thích nhưng ngoài mặt, Hậu Thụy Niên vẫn phải ra vẻ.
Sau khi trao đổi vài lời với Hậu Thư Du, ông ta nắm lấy tay Hậu Thư Du và ngồi xuống.
Sau đó, nói với Hậu Thư Du: "Ông Edelman đã cử con trở lại lần này, cụ thể là như nào?"
Trên thực tế, Hậu Thụy Niên rất buồn bực.
Ông ta đã tiếp xúc với gia tộc Nicholas ba lần.
Cháu trai của chú Andre trong hai lần trước, thậm chí còn chưa kịp nói thêm vài câu với ông ta, tất cả đều đã bị người nhà họ Lý giết chết!
Lần này, Hậu Thụy Niên cuối cùng đã gặp được đại diện của gia đình Nicholas.
Vừa mở miệng liền hỏi chuyện hợp tác.
Không hề đề cập đến những chuyện Hậu Thư Du đã làm ở nước ngoài trong những năm qua?
Đã gặp những nguy hiểm gì?
Chịu cực khổ như nào?
Hậu Thư Du cũng chả thèm kêu ca với Hậu Thụy Niên.
Anh ta nói thẳng: “Chúng con chỉ là những người tiên phong”.
"Nói khó nghe hơn, chính là lũ tay chân".
"Còn nội dung cụ thể thì con không biết".
"Chi tiết sẽ không được tiết lộ cho đến khi William đến".
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Hậu Thụy Niên nghe đến cái tên William, ông ta liền hỏi: "William là ai?"
Hậu Thư Du bất ngờ cười toe toét.
"Hắn! Một ‘thằng phi công’ kiêu ngạo". ( chỉ phi công thích lái máy bay bà già)
Hậu Thư Du nói xong, trực tiếp đứng lên.
Anh ta quay lại và đi về phía người hầu gái đã sợ hãi trốn ở một bên.
Vừa đi, anh ta vừa nói: "Bố ơi, con chơi mấy con đàn bà da dày đầy mỡ ở châu Phi mãi rồi".
"Đã lâu không được chơi mấy cô trắng trẻo mềm mại ở trong nước".
"Mặc dù người phụ nữ này trông cũng ở mức trung bình thôi, nhưng cô ta có làn da đẹp".
"Cho con nhé?"
Khi Hậu Thư Du nói vậy, có vẻ như anh ta đang hỏi Hậu Thụy Niên.
Nhưng trên thực tế, anh ta đã dang hai tay, đè người hầu gái xuống đất.
Sau đó, anh ta như một con chó điên.
Trong tiếng la hét của cô hầu gái.
Xé hết quần áo của cô hầu gái.
"Hahahaha!"
"Tao nghĩ quả không sai mà!"
"Da con này ngon quá!"
"Mọng nước quá!"
"Đủ rồi!"
Hậu Thụy Niên đột ngột đứng dậy và nhìn Hậu Thư Du giận dữ.
"Sao mày không nghĩ xem mày là ai đi?"
"Đường đường là cậu chủ mà lại làm chuyện đồi bại với người hầu ở ngay đại sảnh như thế à!"
Nghe Hậu Thụy Niên nói vậy, Hậu Thư Du mới buông tay ra.
Rồi anh ta từ từ đứng dậy.
Anh ta quay lại cười toe toét.
"Ôi, bố thân yêu của con".
"Con chỉ đang đùa với cô ta thôi mà".
"Đây cũng là phong tục của chúng con ở châu Phi".
"Bố không biết đấy thôi, ở bên con á, đừng nói là đại sảnh".
"Ngay cả trên đường cái bên ngoài".
"Khi bắt được phụ nữ, thì cứ làm tùy ý, đâm tùy ý!"
Hậu Thụy Niên không cho rằng lời Hậu Thư Du là thật.
Hậu Thư Du đã điên từ khi còn nhỏ rồi.
Nhiều năm qua, đã làm đủ mọi chuyện phẫn nộ, bất bình ở nước ngoài!
"Tao không quan tâm những gì mày đã làm ở nước ngoài trước đây".
"Nhưng khi trở về nước, điều đầu tiên mày phải chú ý là thân phận của mình".
"Là con trai cả của nhà họ Hậu, thì phải đàng hoàng".
"Tao không yêu cầu mày phải hiểu biết và dịu dàng như em trai".
"Nhưng ít nhất, mày phải giống người".
Ngay khi Hậu Thụy Niên nói vậy, đôi mắt Hậu Thư Du đột nhiên toát ra một tia lạnh lẽo khiến toàn thân Hậu Thụy Niên run lên.
Hậu Thụy Niên sửng sốt: "Mày muốn làm gì?"
Hậu Thư Du tươi cười bước đến trước mặt Hậu Thụy Niên.
Anh ta ghé vào một bên ghế sô pha nói với Hậu Thụy Niên: "Thằng con thiên tài mà bố khen mấy chục năm qua đâu?"
"Con về lâu như vậy, sao không thấy nó đi ra chào con một tiếng?"
Hậu Thụy Niên sắc mặt trở nên ảm đạm: "Nó đã xuất ngoại rồi, sắp tới sẽ không gặp nó đâu".
Hậu Thụy Niên không muốn nhắc thêm thông tin gì về Hậu Thư Hạo nữa.
Ông ta đổi chủ đề.
"Bây giờ, mày có một việc rất quan trọng phải làm".
"Có việc là tốt! Bố biết con là người không chịu được nhàn rỗi mà".
"Thằng ‘phi công’ William này, phải mất ít nhất một tuần nữa hắn mới có thể đến được Thiên Môn".
"Nếu trong thời gian này không vui vẻ một chút, anh em con sẽ không chịu được".
Khi nói, đôi mắt Hậu Thư Du luôn sáng lên một tia sắc bén.
Anh ta như một con dã thú, khát máu và luôn muốn ăn thịt người!