HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Lúc này, Tiết Đại Bàn giơ tấm thẻ đen trong tay lên.

“Cậu không phát hiện ra đây khác với thẻ đen bình thường à?”

“Tấm thẻ đen mà cậu nói, tôi cũng có”.

“Chỉ cần số tiền gửi tiết kiệm lớn hơn mười triệu, ngân hàng sẽ làm cho cậu một cái”.

“Nhưng cậu hãy nhìn kỹ ngân hàng phát hành thẻ này đi”.

Tiết Đại Bàn cố tình lật qua lật lại tấm thẻ đen này trước mặt mọi người.

“Ngân hàng Thụy Sĩ?”

“Ngân hàng này không phải không có thẻ đen sao?”

“Tấm thẻ này không phải là giả đấy chứ?”

Người phụ nữ mặc đồ hiệu đứng bên cạnh vừa nói xong câu này, Tiết Đại Bàn lập tức quay đầu lại.

Ông ta cầm tấm thẻ, bước đến gần người phụ nữ đó, nhìn thẳng vào cô ta.

“Giả sao?”

“Tôi nói này, không biết thì đừng cố tỏ ra là mình biết nữa”.

“Cô chưa từng nghe nói đến nó không có nghĩa là nó không tồn tại”.

“Cô có nhìn thấy hoa văn trên tấm thẻ này không?”

“Đây là hoa nhung tuyết! Là quốc hoa của Thụy Sĩ!”

“Tấm thẻ đen này trên thế giới chỉ có đúng chín cái!”

“Hơn nữa, không phát hành ra bên ngoài”.

“Nó không phải là thẻ tín dụng, mà là một sự biểu tượng cho thân phận!”

Tống Giang Thu cười lạnh một tiếng: “Nói thì hay lắm, thật hay giả, thử là biết ngay!”

Tống Giang Thu không tin.

Đương nhiên hắn ta biết sự tồn tại của loại thẻ này.

Tuy nhiên, hắn ta tuyệt đối không tin loại người như Lý Phong là chủ nhân của tấm thẻ này.

Tấm thẻ này, nhất định là giả!

Vì vậy, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tiết Đại Bàn đã dùng chiếc thẻ này để chuyển một khoản tiền đến số tài khoản công khai của bữa tiệc từ thiện.

“Thành, thành công rồi!”

MC của bữa tiệc tái mặt vì sợ hãi khi thấy trong tài khoản có thêm một khoản tiền.

“Trời ơi, thật sự thành công rồi, tấm thẻ này là thật!”

Tiết Đại Bàn kính cẩn đưa lại thẻ cho Lý Phong.

“Ông ta quay đầu nhìn Tống Giang Thu: “Này, không phải vừa nãy cậu nói sẽ quyên góp số tiền gấp đôi đại ca tôi sao?”

“Khoác lác đủ rồi thì bây giờ lấy tiền ra đi nhé”.

“Nếu không thì, Tiết Đại Bàn tôi là người đầu tiên khinh thường cậu đấy!”

Khóe miệng Tống Giang Thu khẽ giật giật!

Toang rồi!

Hắn ta không thể ngờ được, Lý Phong lại thật sự có nhiều tiền như vậy.

Tuy nhiên, dù sao Tống Giang Thu cũng là cậu chủ của gia tộc lớn.

Sau khi hít sâu vài lần, hắn ta từ từ ngẩng đầu lên.

Hắn ta nhìn xung quanh.

Lên giọng, nói: “Con cháu của gia tộc họ Tống chúng tôi trước nay đều rất chú trọng chữ ‘tín’”.

“Những lời đã nói ra tuyệt đối sẽ không bao giờ rút lại”.

“Hừ, không phải là một tỷ sao!”

“Số tiền này, tôi vẫn trả được!”

Tống Giang Thu lấy một tấm thẻ vàng ra, sau đó chuyển một tỷ vào tài khoản công.

Sau khi MC thấy trên màn hình máy tính hiện lên khoản tiền đã được chuyển đến thành công, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.

Tống Giang Thu nhìn chằm chằm hắn, nói: “Sao lại bày ra biểu cảm đó?”

“Không phải tôi đã chuyển tiền qua rồi sao?”

“Cậu, cậu Tống, vẫn chưa đủ”.

Tống Giang Thu trợn ngược mắt: “Cậu nói lại lần nữa xem nào!”

“Rõ ràng tôi đã chuyển khoản một tỷ, vì sao lại chưa đủ?”

Số tiền một tỷ này là do hắn ta chuyển từ tài khoản của gia tộc qua tài khoản của mình.

Trong tay hắn ta thật ra không có nhiều tiền như vậy.

Vốn dĩ trái tim hắn ta còn đang rỉ máu.

Bây giờ MC lại nói là chưa đủ.

Tống Giang Thu lúc này giống như một con thú điên.

Làm gì còn phong thái lịch lãm ban nãy nữa?

Trong mắt hắn hiện như sự hung dữ.

“Cậu, cậu Tống, anh ta chuyển năm trăm triệu franc Thụy Sĩ, anh phải bù thêm sáu tỷ nữa…”

Cơ thể Tống Giang Thu đột nhiên run lên bần bật.

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Hắn ta nhảy dựng lên, lao về phía MC.

“Cậu đang nói dối tôi, hai người đã thông đồng với nhau từ trước rồi phải không?”

Lúc này, Phương Trường Kim chiếu thông tin chi tiết về hai khoản quyên góp vừa nhận được lên màn hình lớn của sảnh tiệc.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể thấy rõ.

Khi mọi người phát hiện ra Lý Phong thật sự đã chuyển năm trăm triệu franc Thụy Sĩ vào tài khoản.

Há hốc mồm miệng!

Không thể tin được!

Nước bọt chảy cả ra.

Ngạc nhiên.

Bị sốc.

Đúng là năm trăm triệu franc Thụy Sĩ!

Một franc Thụy Sĩ bằng bảy tệ của Hoa Hạ.

Lý Phong quyên góp năm trăm triệu franc, tính ra là hơn ba tỷ năm trăm triệu tệ.

Còn Tống Giang Thu vừa nãy nói sẽ quyên góp gấp đôi Lý Phong, tức là hơn bảy tỷ.

Trời ơi!

Tối nay chỉ đơn giản là một bữa tiệc từ thiện quy mô nhỏ.

Dựa theo kinh nghiêm trước đây, mọi người ước tính có thể quyên góp được khoảng hai trăm triệu!

Nhưng vì sự xuất hiện của Lý Phong, con số này lập tức tăng vọt!

Cậu chủ nhà họ Tống phong thái lịch lãm, hiên ngang lẫm liệt vừa rồi bây giờ đã bắt đầu run lẩy bẩy.

Sau khi nhận ra mọi chuyện đều là sự thật.

Bây giờ trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là bỏ chạy.

Tống Giang Thu nhìn chằm chằm Lý Phong bằng ánh mắt khó tin.

“Không thể nào!”

“Mày không phải chỉ là một thằng ở rể ăn bám hay sao, mày lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Mày là ai, rốt cuộc mày là ai?”

Sắc mặt Lý Phong không thay đổi: “Tôi là ai không đến lượt anh quản”.

“Việc duy nhất bây giờ anh cần làm đó là quyên góp thêm số tiền sáu tỷ còn lại”.

“Nhà họ Tống các anh không phải rất quan trọng chữ ‘tín’ sao?”

“Sáu tỷ này thì có là gì”.

Tống Giang Thu lùi về phía sau.

Đối với những người dân bình thường, đúng thật là hắn ta rất giàu có.

Thu nhập hàng tháng của hắn ta là số tiền là một gia đình bình thường cả đời cũng không thể kiếm đủ.

Nhưng cho dù hắn ta có nhiều tiền thế nào đi chăng nữa cũng không thể so sánh được với Lý Phong.

Hơn nữa không chỉ một mình Tống Giang Thu.

Cả cái đất thủ đô này cũng không có mấy ai có thể ngay lập tức lấy ra được số tiền lớn như thế.

Nếu như nhắc tới, thì chỉ có bốn cậu chủ lớn của thủ đô thôi!

Nhưng cho dù là bốn cậu chủ lớn của thủ đô cũng sẽ không quyên góp một số tiền lớn như vậy trong bữa tiệc quy mô nhỏ như thế này.

Hai mắt Tống Giang Thu không ngừng đảo quanh.

Lúc này, điện thoại trong túi hắn ta đột nhiên vang lên.

Nếu là bình thường, Tống Giang Thu nhất định sẽ không quan tâm.

Bởi vì đang tham gia tiệc, hắn ta sẽ không bao giờ nghe điện thoại.

Như vậy sẽ ảnh hưởng đến phong độ của hắn ta, mọi người sẽ cho rằng hắn ta là người không chuyên nghiệp.

Nhưng cú điện thoại này khiến Tống Giang Thu thích điên lên.

Hắn ta lập tức lấy điện thoại ra.

Thật ra là do ai đó gọi nhầm.

Tống Giang Thu giả vờ ở nhà đang có việc gấp nên nhanh chóng cầm điện thoại rồi xoay người rời đi.

Sau khi Tống Giang Thu bước tới cửa sảnh tiệc, Lý Phong đột nhiên lên tiếng.

“Cậu Tống, hình như anh đánh rơi cái gì đó ở đây này”.

Tống Giang Thu khựng lại.

Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra trong tay Lý Phong có thêm một tấm thẻ.

Tiết Đại Bàn nhìn tấm thẻ vàng trong tay Lý Phong, cười nói.

“Đại ca! Đây là thẻ tiết kiệm danh cho khách hàng VIP của Citibank”.

“Chi nhiều hơn thu”.

“Ồ?”

Lý Phong nhướng mày, ném thẻ vàng cho Tiết Đại Bàn: “Ông dùng số tiền trong thẻ này để bù vào số tiền quyên góp mà cậu Tống vẫn còn nợ nhé”.

“Vâng ạ!”

Thấy Tiết Đại Bàn cầm thẻ ngân hàng của mình qua đó.

Tống Giang Thu cười lạnh một tiếng: “Thẻ tiết kiệm này của tôi có hai tầng mật khẩu”

“Không có tôi, ông đừng hòng động được vào một đồng tiền nào ở trong đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc