HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

“Được!”

Vưu Khoát Hải bất ngờ phá lên cười.

Anh ấy dang rộng hai tay, như hổ dữ nhảy từ trên núi xuống!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Trình Bác không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng lại bị Vưu Khoát Hải đấm vào ngực, cả người bay ngược ra khỏi nhà hàng.

“Bộp!”

Đập mạnh vào một chiếc xe địa hình đậu ở trước cửa nhà hàng!

Trình Bác bị thương nặng, hắn ta ôm chặt lồ ng ngực bị đấm lõm xuống của mình.

Hắn ta bị gãy ba chiếc xương sườn, bây giờ muốn nói chuyện thôi cũng vô cùng khó khăn.

Trình Bác nhìn chằm chằm vào Vưu Khoát Hải bằng ánh mắt vô cùng căm hận.

“Được! Được lắm!”

“Không ngờ là một đầu bếp nhỏ như mày lại che giấu võ thuật cao siêu như vậy”.

“Vưu Khoát Hải, mày đợi đấy cho tao, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu!”

“Hội Giao Long của tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Trình Bác và Tiền Thiều Phong cùng đám người đó vội vàng bỏ chạy.

Vưu Khoát Hải vô cùng phấn khích, nắm chặt tay, anh ấy quay đầu nhìn Lý Phong.

“Tiểu Phong, sao em lại lợi hại như vậy?”

“Những năm vừa qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vì sao em chỉ tùy ý dạy cho anh vài câu mà anh đã có thể đánh bại được Trình Bác rồi”.

“Tên Trình Bác này là một cao thủ đã nổi danh từ lâu, trước đây ở trước mặt hắn ta, anh bị đánh cho mấy trận nhừ tử, không còn sức mà phản kháng lại!”

“Còn nữa vì sao em biết Kim Cương Phục Hổ Quyền vậy?”

“Đây là chiêu thức mà chỉ có đệ tử của Thiếu lâm mới học được!”

“Chẳng lẽ mấy năm qua em đã tới Thiếu lâm tự luyện võ sao?”

Đối diện với một nghìn câu hỏi vì sao của Vưu Khoát Hải, Lý Phong lại quay đầu nói với Phan Thúy Hoa.

“Chị Thúy Hoa, em đói rồi”.

Phan Thúy Hoa lập tức trợn trừng hai mắt, cầm lấy con dao, chỉ vào người Vưu Khoát Hải, hét lớn.

“Anh còn ngây ra đó làm gì!?”

“Còn không mau vào bếp nấu ăn đi, không nghe thấy em trai của em nói đói rồi sao?”

Lý Phong bình thản ngồi xuống, gia đình Hứa Hiếu Dương ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào người Lý Phong.

“Anh rể, anh rể, mấy năm nay không phải anh chạy đến Thiếu lâm tự học võ đấy chứ?”

“Không đúng, nếu như anh chạy đến Thiếu lâm tự học võ, thế sao anh có thể làm phẫu thuật cho người khác được?”

“Anh cũng là thần bài nữa!”

Đối diện với ánh mắt sáng rực của cả nhà Hứa Mộc Tình, Lý Phong ho nhẹ một tiếng.

“E hèm”.

Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng ho khan của Lý Phong.

Cùng với động tác tinh tế này của Lý Phong.

Đôi mắt sáng như ngọc của cô liếc lên trần nhà.

Hứa Mộc Tình biết rằng, Lý Phong lại sắp xài ‘chiêu cũ’ rồi.

“Chuyện là như thế này. Năm đó không phải là anh gặp được một người ăn mày đấy sao?”

“Người ăn mày già đó thật ra là một cao thủ võ công rất rất rất lợi hại”.

Hứa Hạo Nhiên nghe một cách thích thú.

Vội vàng hỏi: “Anh rể, vậy ông ấy đã dạy cho anh những thế võ lợi hại nào rồi”.

“Vì sao anh chỉ tùy ý phất tay một cái là đã có thể đánh bại mấy tên cao thủ trông có vẻ rất mạnh rồi?”

“Còn có những người anh em trong căn cứ huấn luyện nữa”.

“Bọn họ ban đầu chỉ là những người bình thường, bây giờ bọn họ người nào người nấy cũng mạnh mẽ như hổ dữ vậy”.

Hứa Hạo Nhiên càng nói càng phấn khích.

“Người khác không cần nói, nhìn Vương Tiểu Thất là biết”.

“Trước đây anh ấy chỉ là một tên trộm vặt, nhưng sau khi luyện tập ở căn cứ huấn luyện”.

“Oa! Bây giờ không khác gì cao thủ võ lâm!”

“Bây giờ anh ấy hai tay cầm dao, gặp ai chỉ cần phập phập cho vài phát, người đó lập tức quỳ xuống ngay!”

Hứa Hạo Nhiên cố ý mô phỏng vài động tác, kết quả bị Liễu Ngọc Phân nhìn chằm chằm, sau đó vội vàng thu lại.

Hứa Hạo Nhiên phấn khích nhìn Lý Phong.

“Hai ngày trước Vương Tiểu Thất còn khoe khoang với em, anh ấy nói anh ấy học được vào chiêu đối phó với động vật”.

“Bây giờ anh ấy có thể giải quyết cả một con lợn!”

“Anh ấy còn nói cái gì mà, anh yêu cầu anh ấy, ‘giải quyết’ một con bò đực với một con lợn thì có khác biệt gì?”

Hứa Hạo Nhiên càng nói càng phấn khích, nước bọt văng tung tóe.

Cứ nói, cứ nói mãi, sau đó Hứa Hạo Nhiên cười hi hi ghé sát đến trước mặt Lý Phong.

“Anh rể, anh có chiêu nào hợp với em không?”

“Không cần là loại rất cực khổ, chỉ cần vẽ hai đường trên không khí là có thể biến thành cao thủ võ lâm, kiểu vậy ấy”.

“Bộp!”

Ngay lập tức, một bàn tay đập mạnh vào lưng Hứa Hạo Nhiên.

“Úi da!”

Hứa Hạo Nhiên quay lại nhìn Liễu Ngọc Phân bằng ánh mắt vô tội.

“Mẹ, sao mẹ lại đánh con?”

Liễu Ngọc Phân trợn trừng mắt lên, Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức rụt cổ lại.

“Không nghe thấy vừa nãy anh rể con bảo đói rồi à?”

“Con hỏi nhiều như vậy làm sao anh rể ăn cơm được”.

“Thân hình mỏng như que tăm của con còn đòi tập võ cái gì?”

“Thà con dùng thêm chút sức lực trên người Đa Đa còn hơn”.

Vừa nghe thấy câu nói khiến người khác dễ dàng nghĩ lung tung này, Hứa Mộc Tình ở bên cạnh vội vàng gọi: “Mẹ!”

Viên Đa Đa ở bên cạnh cũng cúi đầu, đỏ mặt vì câu nói này của Liễu Ngọc Phân.

Khuôn mặt bầu bĩnh đỏ ửng như trái táo chín mùa thu.

Liễu Ngọc Phân chớp mắt, hỏi: “Sao thế, vừa nãy mẹ nói gì à?”

“Đa Đa, sao mặt con đỏ như vậy, có phải sốt rồi không, để mẹ xem nào”.

Hứa Hiếu Dương ho khan hai tiếng: “Thức ăn lên rồi, ăn thôi! Ăn thôi!”

Lúc này, tại biệt thự của gia tộc Tiền Thị.

“Bộp!”

Trưởng tộc của gia tộc Tiền Thị, Tiền Phủ Cương đập mạnh vào chiếc bàn trà bên cạnh!

“Làm gì có lý đó!”

“Thằng nhãi đến từ nơi khác kia lại dám động tay với con trai yêu quý của tôi!”

Tiền Phủ Cương tức giận gầm lên!

Khuôn mặt vô cùng hung dữ và xấu xí!

Bàn tay của Tiền Thiều Phong bị Lý Phong nghiền nát đã được băng bó.

Các khớp ngón tay đã bị gãy hoàn toàn, bây giờ các ngón tay của anh ta sưng lên như mấy cái xúc xích.

Chỉ cần chạm nhẹ một cái một cảm giác đau buốt tới tận tim.

Tiền Thiều Phong nhìn Tiền Phủ Cương bằng ánh mắt như cầu xin.

“Bố ơi, bố nhất định phải làm chủ cho con!”

“Đám người này thật sự rất đáng ghét! Con chỉ dắt Viên Đa Đa đến nhà hàng Hải Giác ăn một bữa cơm”.

“Lúc đầu con còn lịch sự nói chuyện với bọn chúng, nhưng đám chó chết đến từ nơi khác này!”

“Chưa nói được hai câu đã ra tay đánh người rồi! Bố nhìn tay con này”.

“Oái oái, tay con đau quá, á á á!”

Nghe thấy tiếng than khóc không ngừng của Tiền Thiều Phong, Tiền Phủ Cương vô cùng xót xa nhìn đứa con trai này.

Ông ta vội vàng chạy đến trước mặt Tiền Thiều Phong, dùng hai tay nắm lấy bàn tay đang được băng bó của Tiền Thiều Phong.

“Con trai yêu quý của bố à, con yên tâm, bố nhất định sẽ làm chủ cho con!”

“Trước tiên con nói cho bố biết, đám người đó tên là gì?”

“Bố lập tức sai người đến phóng hỏa nơi bọn chúng đang ở”.

“Sau đó kéo bọn chúng vào hẻm, rồi quây bọn chúng lại!”

Tiền Phủ Cương nói những điều này một cách rất tự nhiên như thể đây là những chuyện thường ngày mà ông ta hay làm.

Lúc ông ta nói chuyện, những gì lộ ra trong mắt đều là vẻ cao ngạo!

Hung ác!

Không coi ai ra gì!

Con ngươi trong mắt Tiền Thiều Phong khẽ đảo quanh.

Trên mặt lộ ra vẻ nham hiểm.

Anh ta nhìn Tiền Phủ Cương nói.

“Bố, những tên khốn đó đều là từ nơi khác đến, nhìn bọn chúng như người một nhà ấy”.

“Bây giờ hiện đang sống ở chỗ nào thì vẫn chưa rõ!”

“Tuy nhiên con đã phái người bí mật đi theo dõi bọn họ, sẽ sớm có tin tức thôi”.

“Bây giờ chắc bọn chúng vẫn đang ở nhà hàng Hải Giác, chúng ta có thể ra tay với nhà hàng đó trước!”

Vừa nghe đến nhà hàng Hải Giác, nét mặt Tiền Phủ Cương càng trở nên hung dữ.

“Vì để đối phó với nhà hàng Hải Giác đó, bố đã tốn không biết bao nhiêu công sức”.

“Đúng là đám người không biết điều!”

Bình luận

Truyện đang đọc