KHIẾT PHÍCH

Du Mộ Tịch ngủ trễ nên dậy muộn, rời giường vào ngày hôm sau thì đã mười hai giờ trưa, Tiêu Đồng cũng xuống tiệm rồi. Du Mộ Tịch tắm rửa sạch sẽ rồi dùng một gói khoai tây chiên xem như bữa trưa, vừa ăn vừa đi xuống lầu tìm dì út của mình.

Tiêu Đồng đang ăn cơm trưa, thấy Du Mộ Tịch ăn khoai tây chiên, cau mày nói: "Sao lại ăn món này lúc mới ngủ dậy chứ?"

"Tuỳ tiện ăn thôi." Du Mộ Tịch dửng dưng như không, "Bao giờ dì út mới đóng cửa vậy? Con ở nhà một mình chán chết rồi."

"Khoảng năm giờ chiều. Nếu chán thì tìm cô con chơi đi." Tiêu Đồng vừa ăn cơm vừa nói, "Đúng rồi, tự nhiên dì nhớ ra, bây giờ không phải lễ cũng không phải tết, không phải là con nên ở TSo? Sao lại có thời gian chạy tới chỗ dì?"

"Dạ?" Vẻ mặt Du Mộ Tịch cứng ngắc, ấp a ấp úng, "Cái đó... Con..."

"Du Mộ Tịch." Tiêu Đồng trở nên nghiêm túc, "Không phải con trốn học đó chứ?"

"Ha ha ha... Làm gì có, dì út, con không phiền dì làm việc nữa, con đi tìm cô con đây, tạm biệt dì!" Du Mộ Tịch nói xong co giò chạy, tư thế bôi dầu vào lòng bàn chân này chứng minh suy đoán của Tiêu Đồng là chính xác.

Tiêu Đồng nhìn bóng lưng đang chạy như bay của cô, có chút đau đầu, con bé này càng ngày càng khác người, biết phải làm sao đây.

Du Khinh Hàn không cần thường xuyên đến cửa tiệm của mình, sau khi ăn cơm trưa xong thì đang chậm rãi đọc sách, nghe tiếng Du Mộ Tịch bên ngoài vừa gõ cửa vừa kêu la, liền đặt sách xuống đi mở cửa. Cửa vừa mở ra đã thấy Du Mộ Tịch nhảy vào như sắp bị chó cắn.

Du Khinh Hàn buồn cười, "Bị dì út con bắt quả tang chuyện gì rồi?"

"Trời ạ, sao cô út biết hay vậy? Cô có phải con giun trong bụng con không đó?"

Du Khinh Hàn rót cho Du Mộ Tịch ly nước, cười mắng: "Phi, con không thấy ghê thì cô cũng thấy buồn nôn đây."

"Dì con ngày càng ghê gớm, chỉ hai ba câu đã đoán được con trốn học, hết cách rồi con mới phải chạy tới đây cầu cứu cô nè." Du Mộ Tịch chỉ còn thiếu nước quỳ xuống cầu xin Du Khinh Hàn, "Cô út, nhất định cô phải cứu con!"

"Đáng đời, ai kêu con trốn học, đâu phải con không biết tính khí dì út con."

Du Mộ Tịch nắm cánh tay Du Khinh Hàn, giả vờ khóc lóc, "Cô út ơi, cô không thể thấy chết không cứu..."

"Được rồi, tối nay để cô nói chuyện với dì con." Du Khinh Hàn gỡ tay Du Mộ Tịch ra, "Có điều con phải nói với cô trước, sao lại trốn học?"

Du Khinh Hàn hiểu rất rõ Du Mộ Tịch, cô bé này bình thường nhìn có vẻ nghịch ngợm nhưng trong lòng luôn biết nặng nhẹ, làm việc có chừng mực, cũng sẽ không vô duyên vô cớ trốn học, làm như vậy chắc hẳn là có lý do.

Du Mộ Tịch không chịu nói, "Con... Con chỉ không muốn tới trường thôi, không có tại sao hết."

Du Khinh Hàn nói: "Được, vậy cô mặc kệ con, tự đi giải thích với dì út con đi."

"Đừng mà cô út ơi!" Du Mộ Tịch cắn răng, "Được, con nói với cô, nhưng cô không được nói với người khác."

"Nói đi."

"Mẹ con nói, sang năm sẽ đưa con sang Anh, đã liên hệ trường học hết rồi, nhưng mà con không muốn đi."

Thật ra Du Khinh Hàn đã đoán trước được có liên quan đến việc du học, cũng không quá ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Lý do là gì vậy?"

"Không có lý do, chỉ không muốn đi thôi."

Du Khinh Hàn nhớ tới cách đây một thời gian, Du Mộ Tịch nói cô có người mình thích, vậy thì có thể giải thích được, "Du Mộ Tịch, con có thể lừa ba mẹ với dì út của con, chứ trò mèo đó sao lừa được cô hả? Trò này hồi đó cô chơi chán rồi, tưởng cô còn đoán không ra à?"

Du Mộ Tịch cúi đầu lẩm bẩm, "Đoán được rồi còn hỏi con."

Du Khinh Hàn đi đến cạnh Du Mộ Tịch, nắm tay cô, "Aizz, con nói cô biết xem nào, con có thích cậu ấy không?"

Du Mộ Tịch cúi đầu ủ rũ, "Con không biết."

"Không biết vậy thì còn nói chuyện gì nữa? Hoặc là con nói rõ với cô, hoặc là về nhà thu dọn đồ đạc đi Anh, nhìn cái bộ dạng nhát chết này của con, chờ đến lúc con biết rõ mình thì người ta đã sớm ở bên người khác tốt hơn rồi."

"Cô nói bậy!" Du Mộ Tịch không phục, "Con là người tốt nhất bên cạnh cậu ấy, làm gì còn người nào tốt hơn nữa chứ?"

"Là con tưởng vậy thôi." Du Khinh Hàn xoa đầu Du Mộ Tịch thở dài, "Mộ Tịch, con đường này cô đã từng đi rồi, tình cảm của mình, tốt nhất vẫn là nên thể hiện với đối phương, cứ mãi kéo dài là hại người hại mình."

Du Mộ Tịch cầm xuống bàn tay đang đặt trên đầu mình của Du Khinh Hàn, buồn buồn nói, "Vậy sao cô không nói rõ với dì út?"

Du Khinh Hàn không biết nên trả lời thế nào, cô suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài "Con không hiểu đâu."

Du Mộ Tịch đang trong độ tuổi nhạy cảm và nổi loạn, ghét nhất người khác xem cô là trẻ con, nghe thấy câu này của Du Khinh Hàn giống như chọc vào chỗ đau, "Con không hiểu? Sao cô biết là con không hiểu? Không phải các cô chỉ hơn con có mấy chục tuổi thôi sao? Dựa vào đâu mà tự cho là đúng chứ? Con không hiểu, cô hiểu chắc? Nếu cô hiểu sao cô còn không ôm được dì con về? Chúng ta ai hơn ai chứ? Cô có tư cách gì dạy bảo con?"

Du Khinh Hàn nghe xong cô xả ra một tràng tức tối, mới cầm ly trà trên bàn đưa lên uống, "Nói hết chưa?"

Du Mộ Tịch thở phì phò nói: "Hết rồi."

"Con nhóc này, đến cái tính ngang ngược cũng giống cô nữa, con dùng cái giọng điệu này nói chuyện với mẹ con thử xem?"

"Con..." Du Mộ Tịch không cam tâm, nhưng không biết phản bác thế nào, khịt mũi không thèm để ý Du Khinh Hàn.

"Mộ Tịch, cô biết con là đứa trẻ ngoan, bao nhiêu năm qua con xót thay cho cô, cảm thấy dì con rất tệ, phải không?"

Du Mộ Tịch không nói gì.

Du Khinh Hàn cụp mắt, mỉm cười, "Dì của con, Tiêu Đồng, ở trong lòng cô chính là người tốt nhất trên thế gian này, kẻ xấu là cô, cô đã làm cô ấy thất vọng quá nhiều."

Du Mộ Tịch không hiểu.

Dù có bao nhiêu năm trôi qua, Du Khinh Hàn vẫn cảm thấy đau nhói tim khi nghĩ về quá khứ.

"Cô út..."

Du Khinh Hàn ngẩng đầu, giống như không có gì xảy ra, mỉm cười nhìn Du Mộ Tịch, "Mộ Tịch, bây giờ đúng là cô sai rồi, có nói hay không là do con quyết định, có đi Anh hay không, cũng nên tự con nói, cha mẹ cùng với dì út con thì đã có cô nói chuyện rồi, con không cần lo đâu."

"Cảm ơn cô út." Du Mộ Tịch có cảm giác như mình làm sai chuyện gì, dù nhận được sự đảm bảo của Du Khinh Hàn cũng không làm cô vui vẻ.

Du Khinh Hàn đã từng ở ngưỡng tuổi của Du Mộ Tịch, lại từng trải hơn Du Mộ Tịch, cũng nhìn thấy được nhiều chuyện hơn. Mạc Tịch Nguyên và Tiêu Đồng nhìn có vẻ nghiêm khắc nhưng thật ra lại nhẹ dạ, trái lại Du Khinh Hàn nhìn như khoan dung dễ nói chuyện, nhưng chính là lòng dạ sắt đá nhất.

Con người lúc trẻ luôn phải đi đường vòng, người ngoài không khuyên được, chỉ khi bản thân mình va vào tường mới biết đau, chỉ có thể tự mình chịu đựng, đây chính là trưởng thành, bị bảo bọc quá kỹ thì không thể nào lớn lên được.

Nhưng Mạc Tịch Nguyên và Tiêu Đồng không nỡ nhìn thấy Du Mộ Tịch chịu khổ, họ muốn kéo Du Mộ Tịch trở về trước khi cô gặp trở ngại, chỉ có Du Khinh Hàn mới có thể lạnh lùng nhìn Du Mộ Tịch va đập sứt đầu mẻ trán.

Lúc này đây Du Khinh Hàn không thể không phục anh hai của cô, Du Khinh Minh đúng là người biết cách nhẫn tâm, có lúc Du Khinh Hàn nhìn còn không đành lòng, vậy mà Du Khinh Minh còn có thể bình tĩnh nói một câu: "Cứ để nó đi, bị đau thì nó mới biết được đúng sai."

Người của Du gia vốn dĩ lạnh lùng hơn người thường.

Tối đó Du Khinh Hàn nói với Tiêu Đồng chuyện Du Mộ Tịch không muốn đi Anh, quả nhiên vấp phải sự phản đối kịch liệt của Tiêu Đồng, "Không được! Chuyện lớn như vậy sao có thể tuỳ ý để con bé làm bừa?"

"Em nghe tôi nói đã." Du Khinh Hàn cười nói, "Dưa hái xanh không ngọt, bản thân nó đã không muốn đi, dù cho chúng ta có trói nó lại mang đi thì có ý nghĩa gì? Nước Anh cũng không tốt hơn trong nước bao nhiêu, đến lúc đó chúng ta không để mắt tới, nó chơi với bạn xấu thì em hối hận đã muộn rồi. Chí ít ở đây chúng ta còn nhìn thấy con bé, có thể kiềm chế để nó không gây ra chuyện lớn."

Tiêu Đồng biết rõ Du Khinh Hàn đang nói giúp cho Du Mộ Tịch, nhưng cũng vẫn có chút dao động. Lời của Du Khinh Hàn không phải không có lý, đặc biệt là cá tính Du Mộ Tịch nổi loạn như vậy, không chừng ở Anh còn chọc ra một đống phiền hà.

"Em cũng đừng lo lắng lung tung." Du Khinh Hàn an ủi nàng, "Có đi Anh hay không thì cả tôi và em đều không nói được, cuối cùng vẫn là do chị em và anh tôi quyết định, bọn họ còn chưa lên tiếng thì hai chúng ta ở đây căng thẳng làm gì chứ?"

Tiêu Đồng nghĩ thấy cũng đúng, lúc này tâm trạng mới thả lỏng hơn.

Du Mộ Tịch ở chỗ Tiêu Đồng mấy ngày, Mạc Tịch Nguyên liền đích thân đến bắt người. Du Mộ Tịch sợ nhất là mẹ cô, vừa thấy Mạc Tịch Nguyên liền giống như chuột gặp mèo, không còn tư thế kiêu ngạo của vài ngày trước, cụp đuôi rầu rĩ lên máy bay, trước khi đi còn bị mẹ cô tặng cho quả đầu trọc.

Du Khinh Hàn nhìn cái đầu trọc tóc của Du Mộ Tịch, đưa tay sờ sờ, không hề che giấu sự cười nhạo, "Kiểu tóc này được đó, mát mẻ, nhưng còn chưa láng lắm, đâm đau hết cả tay."

"Cô đừng có cười trên sự đau khổ của người khác." Du Mộ Tịch chua cay nói, "Lần này thì xong rồi, sao con dám gặp ai nữa."

"Đáng! Ai bảo con không chịu nghe cô với dì út con nói, câu kia nói thế nào nhỉ?"

"Không nghe lời người lớn, thiệt thòi ở trước mắt."

"Lúc này nhớ kỹ chưa?"

Du Mộ Tịch thành thật nói: "Nhớ kỹ rồi."

Xem ra là thật sự nhớ kỹ.

Lúc có Du Mộ Tịch thì vô cùng náo nhiệt, cô vừa đi, Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn đều rất không quen.

Có Du Mộ Tịch ồn ào, Tiêu Đồng không có sức nghĩ về chuyện khác, khi Du Mộ Tịch đi, Tiêu Đồng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, mỗi ngày phờ phạc, Du Khinh Hàn nhìn thấy thì vô cùng khẩn trương.

Du Khinh Hàn không biết rằng cô chính là nguyên nhân khiến Tiêu Đồng tâm thần không yên.

Trong thời gian này Tiêu Đồng luôn tránh mặt Du Khinh Hàn, một hai lần còn nói được, nhưng cứ mãi trốn tránh thì Du Khinh Hàn cũng phát hiện không ổn, cô cho rằng mình lại làm ra chuyện gì khiến Tiêu Đồng không thoải mái, nhưng nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ đến mấy chục lần cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Cuối cùng, Du Khinh Hàn không thể không hỏi Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng trốn trốn tránh tránh, "Cô rất tốt, là vấn đề của tôi."

Du Khinh Hàn chợt cảm thấy lòng mình hoang lạnh.

Du Khinh Hàn một mình sợ hãi hai ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được muốn giãy giụa một lần cuối, thế là tối hôm đó đi tìm Tiêu Đồng.

Khi Tiêu Đồng mở cửa cho Du Khinh Hàn thì hai má nàng đỏ bừng, trên người vẫn còn mùi rượu, "Vào đi."

"Sao lại uống rượu?" Du Khinh Hàn hỏi.

"Tâm trạng không tốt."

Du Khinh Hàn thăm dò, "Là... Bởi vì tôi?"

Tiêu Đồng chỉ nhìn cô, không nói gì.

Du Khinh Hàn biết đó là ngầm thừa nhận, lòng cô lại càng nguội lạnh, "Tiêu Đồng, tôi làm gì xúc phạm đến em sao?"

Cô rõ ràng không làm gì sai, nhưng lại cẩn thận đến mức ngay cả Tiêu Đồng cũng cảm thấy có lỗi với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc