KHIẾT PHÍCH

Quả thực Mạc Tịch Nguyên không phải đến thăm Du Khinh Hàn, nhưng chị cũng đến chỗ Du Khinh Hàn ngồi một lúc. Nhìn qua tâm tình Du Khinh Hàn không tốt lắm, thấy Mạc Tịch Nguyên cũng chỉ chào hỏi với chị một tiếng rồi lại cúi đầu chơi di động, không để ý tới người nữa.

Mạc Tịch Nguyên hỏi cô làm sao vậy, ngón tay đang trượt trên màn hình của cô dừng một chút, rầu rĩ trả lời một câu không có gì.

Mạc Tịch Nguyên cười nói: "Chị còn thấy cả lúc em mặc quần yếm rồi, bây giờ còn có gì xấu hổ mà không nói với chị?"

Uất ức dồn nén trong lòng Du Khinh Hàn cũng đã lâu, muốn tìm người tâm sự, là anh cô thì khẳng định không được rồi, Thường Lâm Nhiễm cũng không thích hợp lắm, nghĩ tới nghĩ lui, việc này chỉ còn có thể nói với Mạc Tịch Nguyên, thế là để điện thoại di động xuống, ủ rũ cúi đầu nói: "Tiêu Đồng không để ý tới em."

"Chị còn tưởng là chuyện lớn gì, cô ấy không để ý tới em cũng không phải mới ngày một ngày hai, tưởng em cũng đã quen rồi chứ."

"Nhưng bây giờ không giống, em... Em chọc cô ấy điên lên."

"Làm sao lại đến mức như vậy?" Mạc Tịch Nguyên tỏ vẻ nghi hoặc.

"Hôm đó vì muốn cô ấy ăn cơm nên em mới doạ cô ấy một chút, kết quả làm hơi quá, bây giờ cô ấy vừa thấy em đã gào thét."

"..." Cho dù Du Khinh Hàn nói hời hợt như thế, nhưng với sự am hiểu của Mạc Tịch Nguyên đối với cô, có thể đại khái đoán được cô dùng cách gì hù dọa Tiêu Đồng.

Mạc Tịch Nguyên nói: "Đáng!"

Mạc Tịch Nguyên lại hỏi Du Khinh Hàn sau này định làm thế nào, Du Khinh Hàn trầm mặc rất lâu, đến lúc Mạc Tịch Nguyên còn tưởng rằng cô sẽ không trả lời, cô mới nói: "Chị Tịch Nguyên, em muốn để Tiêu Đồng sống thật tốt, dù cho cô ấy hận em ghét em, dù cho cô ấy có ở bên người khác, dù cho em không còn gặp lại cô ấy nữa, em cũng muốn Tiêu Đồng sống tốt."

Mạc Tịch Nguyên nghe được lời nói này, vui mừng nở nụ cười, "Em nghĩ được như vậy cũng không phụ sự khổ tâm của chị."

Lúc trước Du Khinh Hàn vẫn là đứa bé không chịu lớn, từ giờ khắc này, cô mới chính thức bắt đầu học, làm sao để yêu một người, làm sao trả giá cho hành động của mình.

Nhưng cái giá cho việc tỉnh ngộ này là phải đánh đổi cả nửa cuộc đời của một cô gái vô tội, thật sự không biết là đáng hay không đáng.

Từ phương diện nào đó mà nói, Mạc Tịch Nguyên có hổ thẹn với Tiêu Đồng, những đạo lý này vốn là chị nên dạy cho Du Khinh Hàn, nhưng chị chỉ lo cưng chiều Du Khinh Hàn, không giáo dục cô làm sao để trở thành một người lương thiện chính trực, đây là sai lầm của Mạc Tịch Nguyên, nhưng cuối cùng người bị hại lại là Tiêu Đồng.

Vì lẽ đó Mạc Tịch Nguyên muốn tận lực bù đắp Tiêu Đồng, chữa khỏi bệnh cho nàng, bồi thường kinh tế, hoặc nếu như Tiêu Đồng còn có điều kiện gì khác, Mạc Tịch Nguyên đều có thể chấp nhận, tuy rằng những thứ này còn lâu mới bù đắp được tổn thương tinh thần mà Tiêu Đồng đã gánh chịu, nhưng ít ra có thể làm lòng Mạc Tịch Nguyên nhẹ nhõm hơn một chút.

Mạc Tịch Nguyên tạm biệt Du Khinh Hàn, sau đó đi đến cửa phòng bệnh Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng mới vừa rời giường, mang dép lê ngồi ở trước bàn trang điểm, ngơ ngẩn nhìn vào tấm gương, tùy ý hộ lý chải đầu cho nàng, có lúc tóc bị gút, hộ lý tàn nhẫn kéo một hồi, trên lược kéo xuống vài cọng tóc, Mạc Tịch Nguyên nhìn còn thấy đau nhưng Tiêu Đồng không có phản ứng gì, giống như hộ lý chải trên đầu đều là tóc giả.

Hộ lý này lúc bắt đầu cũng rất tận trách, nhưng từ một lần nào đó, lúc cô xoa bóp cho Tiêu Đồng móng tay không cẩn thận làm trầy lưng nàng, nàng không nói tiếng nào khiến hộ lý bắt đầu dần trở nên lười biếng. Hộ lý thầm nghĩ, chỉ là một kẻ ngu si, không biết mình làm gì cũng không có người mách lẻo, cơ bản không gây ra chuyện gì lớn là được. Hơn nữa Tiêu Đồng không ồn ào, không lộn xộn, tiền lương Du Khinh Hàn cho cũng không thấp, hộ lý xưa nay chưa từng cảm thấy kiếm tiền dễ dàng như vậy.

"Cô là đang chải đầu hay kéo tóc đây?" Mạc Tịch Nguyên khoanh tay đứng tựa bàn trang điểm nhìn chằm chằm hộ lý, khóe miệng treo nụ cười, nhưng đáy mắt lạnh như băng, hộ lý nhìn thấy mà lòng run rẩy.

Hộ lý không quen biết Mạc Tịch Nguyên, nhưng cô làm nghề này lâu, người nào chưa từng thấy? Nhìn vào trang phục của Mạc Tịch Nguyên, khí chất này vừa nhìn thấy đã biết không phải là người bình thường, huống chi người bước lên được lầu mười sáu càng không phải người bình thường, chiếc lược trong tay rơi xuống, vội vàng cúi đầu chào Mạc Tịch Nguyên, cười theo nói: "Tiểu thư nói đùa rồi, lúc nãy tay tôi hơi run nên không để ý, không phải cố ý, ha ha, không phải cố ý..."

"Lúc cô chải tóc của mình cũng run tay như vậy?" Mạc Tịch Nguyên châm chọc.

Hộ lý kia còn muốn giải thích, nhưng Mạc Tịch Nguyên không muốn nghe thêm, không nhịn được vung vung tay, "Được rồi, cô đi ra cửa tìm người mặc âu phục màu xám kia tính tiền đi, sau này không cần trở lại."

Hộ lý vừa nghe thấy cuống lên, công việc chăm sóc Tiêu Đồng rất dễ dàng, hơn nữa tiền lương còn gấp ba giá thị trường, còn chưa tới một tháng, công việc béo bở tới tay nói mất là mất, cô mang theo vẻ mặt đau khổ cầu xin Mạc Tịch Nguyên, Mạc Tịch Nguyên nghe cũng không muốn nghe, trực tiếp để vệ sĩ kéo người ra ngoài.

Đuổi hộ lý đi, nhưng tóc Tiêu Đồng còn phải chải, Mạc Tịch Nguyên nhặt cây lược rơi trên đất, đi tới phía sau Tiêu Đồng, cầm lấy một lọn tóc của nàng, trước tiên dùng tay nhẹ nhàng vuốt xuống, mở ra từng chỗ thắt, lại dùng lược chải qua. Tóc Tiêu Đồng vừa đen vừa thẳng, Mạc Tịch Nguyên cười khen: "Tiêu Đồng, tóc em thật đẹp."

Tiêu Đồng nhìn vào gương, không lên tiếng.

"Tóc đẹp giống hệt tóc mẹ chị lúc còn trẻ, đều đen mượt bóng loáng như vậy." Mạc Tịch Nguyên nói tiếp, "Nhiều năm rồi chị chưa từng chải tóc cho ai thế này, lần trước chị chải đầu cho người khác, là lúc Tiểu Hàn mới mười mấy tuổi."

Mắt Tiêu Đồng lúc này mới giật giật, từ trong gương nhìn Mạc Tịch Nguyên.

Dáng vẻ hai người bọn họ giống nhau đến mấy phần, đặc biệt là đôi mắt, ngay cả nốt ruồi ở khoé mắt cũng giống nhau như đúc, nhưng khí chất thì lại một trời một vực, Mạc Tịch Nguyên thong dong, tao nhã, quý khí, so với Tiêu Đồng căn bản là người của hai thế giới, nếu như nói giống với Du Khinh Hàn thì còn tạm được.

Mạc Tịch Nguyên chải đầu cho Tiêu Đồng, Tiêu Đồng nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Tịch Nguyên từ trong gương, mãi đến tận khi Mạc Tịch Nguyên chải xong, đứng thẳng lưng lên, đối diện với Tiêu Đồng qua gương, Tiêu Đồng mới hơi hé miệng, "Tôi biết chị."

Mạc Tịch Nguyên sững sờ.

"Ở trong gương." Tiêu Đồng chỉ vào chính mình trong gương, "Nhìn xem, thật giống."

"Chị nhìn đẹp hơn tôi." Tiêu Đồng chỉ chỉ Mạc Tịch Nguyên trong gương, lại chỉ chỉ chính mình, "Tôi là, hàng giả."

Mặt Tiêu Đồng vẫn ngờ nghệch, không có biểu cảm gì khác, giọng điệu cũng đều đều, trong đôi mắt cũng không chút gợn sóng, nhưng Mạc Tịch Nguyên nghe được, trái tim như bị thứ gì giày xéo, xuyên thấu qua lớp mặt nạ không biểu cảm kia của Tiêu Đồng, rõ ràng Mạc Tịch Nguyên nghe thấy nàng đang khóc.

Lúc Mạc Tịch Nguyên ở phòng bệnh của Du Khinh Hàn, nhìn cô hồn bay phách lạc cảm thấy đau lòng, giờ đây nhìn thấy Tiêu Đồng, lại cảm thấy sự trừng phạt dành cho Du Khinh Hàn đối với tội nghiệt mà cô tạo ra thực sự quá nhẹ nhàng.

"Em không phải hàng giả." Mạc Tịch Nguyên vỗ về tóc Tiêu Đồng, nhẹ giọng nói, "Em chính là em, không giống bất kỳ ai khác."

Trong khoảnh khắc đó dường như thần trí Tiêu Đồng tỉnh táo trở lại, khẽ nở nụ cười, "Câu này, sao không có ai nói với tôi sớm hơn..."

Tuy rằng đang cười, trong mắt lại không nhìn thấy hi vọng, chỉ có chán ngán cùng thất vọng, nụ cười cũng không chạm tới đáy mắt, Mạc Tịch Nguyên nhìn thấy khó chịu, quay đầu đi chỗ khác.

"Tôi đã đồng ý với bà nội, phải cố gắng sống sót, sống được thật là khó nha." Tiêu Đồng nói, "Khó chịu như vậy, còn phải liều mạng để sống."

Mạc Tịch Nguyên nói: "Chỉ cần còn sống... Thì sẽ sống tốt."

Tiêu Đồng sống nhiều năm như vậy, cũng không cảm thấy có chỗ nào tốt, chỉ kéo kéo khoé miệng, cũng không thể xem là cười, "Tôi không muốn gặp chị, sau này chị đừng tới nữa."

Mạc Tịch Nguyên nói: "Chị có thể giúp em."

Lúc này Tiêu Đồng không muốn nói thêm lời nào nữa.

Tiêu Đồng chưa từng nói với ai những lời dứt khoát như vậy, dù cho là đối với Du Khinh Hàn, là tiêu cực đối kháng, chỉ có đối với Mạc Tịch Nguyên, Tiêu Đồng nói không muốn gặp chị không chút nào do dự. Tiêu Đồng đối với Du Khinh Hàn là hận, đối với Mạc Tịch Nguyên lại là chán ghét, giống như có con ruồi vo ve qua lại trước mắt, dù có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là con ruồi thôi.

Mạc Tịch Nguyên biết được suy nghĩ trong lòng Tiêu Đồng, cũng không tức giận, chỉ nói với Tiêu Đồng, nếu như nàng không muốn nhìn thấy mình thì mình sẽ không quay lại nữa. Mạc Tịch Nguyên nghĩ, đương nhiên rồi, đổi lại là ai khác, bị làm kẻ thay thế mười mấy năm, cuối cùng chính chủ còn "diễu võ dương oai" lượn lờ trước mặt mình, hẳn sẽ tức giận đến thổ huyết.

Mạc Tịch Nguyên không tin tưởng hộ lý tìm ở ngoài, cố ý gọi hai bảo mẫu chăm sóc mình từ nhỏ đến đây, hai người này đều hiểu rõ nội tình lẫn tính nết Mạc Tịch Nguyên, lại chăm sóc người khác cẩn thận chu đáo, nhưng Mạc Tịch Nguyên vẫn cẩn thận dặn dò thêm lần nữa, nói hai dì chăm sóc tốt cho Tiêu Đồng, không muốn có sai sót.

"Dì à, hai người chăm sóc tốt Tiêu Đồng, coi như là thay con chuộc tội."

Từ trước đến giờ Mạc Tịch Nguyên luôn đối đãi tốt với người làm, hai người này lại luôn đối xử với Mạc Tịch Nguyên như con gái của mình, nghe Mạc Tịch Nguyên nói nghiêm trọng như vậy, liền vỗ ngực bảo đảm, nhất định sẽ chăm sóc Tiêu Đồng chu đáo, không để xảy ra sơ sót gì.

Lúc này Mạc Tịch Nguyên mới yên tâm.

Sắp xếp xong chuyện Tiêu Đồng bên này, Mạc Tịch Nguyên nghĩ việc cấp bách trước mắt là hiểu rõ bệnh tình của nàng, như vậy mới biết được nên tiếp tục việc điều trị theo hướng nào, thế là hỏi thăm bác sĩ chính của Tiêu Đồng, hẹn thời gian với Trần Lạc, tìm cô thảo luận bệnh tình.

Thanh thế Mạc gia tuy rằng hai năm qua không còn được như trước, nhưng danh vọng vẫn còn đó, trước đó Trần Lạc đã nghe nói đến tên tuổi người thừa kế này của Mạc gia, ở Tây Âu ăn sung mặc sướng, mới về nước hai năm trước, sau đó là một quãng thời gian im ắng, không ngờ lại có liên quan tới Tiêu Đồng. Trần Lạc thầm nghĩ, việc của Tiêu Đồng lần này càng ngày càng phức tạp.

Bệnh tình của Tiêu Đồng phức tạp, đến nay nguyên nhân phát bệnh còn chưa rõ ràng, Trần Lạc chỉ có thể căn cứ bệnh trạng dùng thuốc, khai thông, hiệu quả cũng không rõ rệt lắm, Mạc Tịch Nguyên xem bệnh án của Tiêu Đồng suốt hai tiếng, càng xem càng tức giận, cuối cùng ném bệnh án lên bàn, day day sống mũi hỏi: "Tất cả đều là Du Khinh Hàn gây ra?"

Trần Lạc nói: "Có thể."

"Có ý gì?"

"Nguyên nhân sinh bệnh của Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn không chịu nói, chúng tôi cũng không thể biết được."

"Biết rồi." Mạc Tịch Nguyên nói: "Cảm ơn cô bác sĩ Trần."

"Đừng khách sáo." Trần Lạc đưa Mạc Tịch Nguyên ra ngoài, lúc hai người chào nhau, Trần Lạc lại nói: "Mạc tiểu thư, cho phép tôi nói thẳng, theo kinh nghiệm điều trị những ca bệnh thế này trước giờ, bệnh tình của Tiêu Đồng, tám phần mười không trị khỏi."

"Bác sĩ Trần, có phải cô biết được chuyện gì không?"

"Chỉ là trong quá trình điều trị Tiêu Đồng lộ ra một ít dấu hiệu, nhưng liên quan đến vấn đề riêng tư của bệnh nhân, thứ lỗi tôi không tiện tiết lộ."

Bình luận

Truyện đang đọc