KHIẾT PHÍCH

Du Khinh Hàn không hiểu ra sao, nhìn thấy nét mặt Mạc Tịch Nguyên nghiêm túc lạnh lẽo, tưởng rằng bệnh của Tiêu Đồng lại nặng hơn, không nói hai lời nhanh chóng ra ngoài cùng Mạc Tịch Nguyên, cô không biết Mạc Tịch Nguyên sắp đưa cô đi đâu, cũng không hỏi nhiều, cất bước theo chị. Mãi đến lúc đi tới cuối hành lang, Mạc Tịch Nguyên dừng bước, Du Khinh Hàn cũng dừng theo.

"Chị Tịch Nguyên, có phải là Tiêu Đồng..."

Lời còn chưa dứt, Mạc Tịch Nguyên đã tung một cước vào người Du Khinh Hàn.

Mạc Tịch Nguyên từ trước đến giờ bề ngoài luôn tao nhã hiền lành, nhưng cũng là người tập võ từ nhỏ, thêm nữa một đá này dùng hết sức lực, Du Khinh Hàn té lăn mấy vòng, ôm bụng nằm dưới đất nửa ngày không đứng lên nổi.

Vệ sĩ thấy thế vội vã lao ra ngăn cản Mạc Tịch Nguyên, mới vừa đụng vào người chị đã bị đánh cho tan tác.

Người Du Khinh Minh để bên cạnh Du Khinh Hàn xưa nay đều là ưu tú trong ưu tú, là do tự tay Du Khinh Minh tuyển chọn, từ nhỏ ở Du gia tiếp nhận huấn luyện, tuyệt đối trung thành không nói, còn là thân thủ hạng nhất. Vậy mà chỉ trong mấy phút bị Mạc Tịch Nguyên lần lượt đánh hạ, Du Khinh Hàn nhìn thấy hít vào một hơi khí lạnh.

"Tôi không muốn thương tổn các người, đây là chuyện của Mạc gia và Du gia, các người cũng chỉ là người làm công ăn lương, không nên nhúng tay vào, không bằng bây giờ rời khỏi đây, đi báo cho Du Khinh Minh một tiếng, cũng coi như có công báo tin." Mạc Tịch Nguyên mặt lạnh đứng đó, lời là nói với những vệ sĩ đang nằm dưới đất chưa đứng dậy được, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều không liếc họ lấy một lần.

Mấy tay vệ sĩ nhìn thoáng qua nhau, cẩn thận đánh giá Mạc Tịch Nguyên. Có vẻ như việc này rất nghiêm trọng, đã đến mức trở thành ân oán của hai nhà Du - Mạc, Mạc Tịch Nguyên nói đúng, mấy người lâu la bọn họ dính vào thì không có kết quả tốt đẹp gì, tuy nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình chịu đòn chứ? Chỉ bằng mấy chiêu mèo quào của Du Khinh Hàn, không bị Mạc Tịch Nguyên đánh chết coi như là may rồi. Mấy vệ sĩ đỡ nhau dậy, phái một người đi báo tin cho Du Khinh Minh, mấy người khác đứng che chắn phía trước Du Khinh Hàn, chỉ lo cô lại trúng chiêu của Mạc Tịch Nguyên.

"Các người đi ra, tôi không cần các người." Du Khinh Hàn khó khăn đứng lên, trước bụng ập tới từng trận đau, lại không muốn có vẻ chật vật trước mặt Mạc Tịch Nguyên, cắn răng đứng dậy thẳng tắp, "Chị ấy nói đúng lắm, việc của Du gia cùng với Mạc gia, các người là cái thá gì, có tư cách nhúng tay vào sao?"

"Nhưng tiểu thư..."

"Còn không mau cút đi!"

Du Khinh Hàn đã nói như vậy, bọn vệ sĩ cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đi xa, lui về bảo vệ xung quanh phòng bệnh Tiêu Đồng, dõi mắt về phía Du Khinh Hàn bên này, tránh cho cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Người ngoài đều đi hết, Du Khinh Hàn cắn chặt răng, nuốt xuống vị tanh ngọt đã trào lên cuống họng, mới sầm mặt lại hỏi: "Mạc Tịch Nguyên, chị bị bệnh thần kinh hả?"

"Biết tại sao tôi lại đánh cô không?"

"Có quỷ mới biết, thời kỳ tiền mãn kinh của chị tới sớm à?"

Nhìn bộ dạng bất cần này của cô, lửa giận Mạc Tịch Nguyên lại trỗi dậy, nắm cổ áo Du Khinh Hàn cho cô thêm một quyền, Du Khinh Hàn gắng gượng chống đỡ mới có thể đứng thẳng, tốc độ Mạc Tịch Nguyên rất nhanh, Du Khinh Hàn chưa kịp phản ứng đã bị Mạc Tịch Nguyên lần thứ hai cho nằm đo đất, gò má mềm mại đỏ lên, nhanh chóng sưng phù, Du Khinh Hàn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trên mặt chỗ nào cũng đau, quai hàm cô cũng bị đánh sắp tê liệt rồi, phun ra một ngụm máu, lần này không đứng dậy nổi nữa.

Thái độ hờ hững của Du Khinh Hàn vốn đã kích thích lửa giận của Mạc Tịch Nguyên cháy đến cực hạn, đặc biệt là nhìn cô bây giờ, lại nghĩ tới Tiêu Đồng trong phòng bệnh như vậy, thực sự là hận không thể xé xác Du Khinh Hàn ra, chị ngồi xổm xuống nắm cổ Du Khinh Hàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, sắc bén mà dữ dội, Du Khinh Hàn nhìn thấy rùng mình một cái.

Từ nhỏ đến lớn Du Khinh Hàn chưa từng thấy Mạc Tịch Nguyên như thế này, trong ký ức của cô Mạc Tịch Nguyên xưa nay luôn dịu dàng, cưng chiều, dù do cô phạm lỗi lầm lớn thế nào cũng đều tha thứ hết, nhưng hôm nay, vào giờ phút này, Du Khinh Hàn mới nhận ra bản chất của Mạc Tịch Nguyên quyết tuyệt không kém chút nào so với Du Khinh Minh.

"Tại sao hồ sơ Tiêu Đồng biến mất?"

Du Khinh Hàn mở miệng cười, hàm răng đã bị máu nhuộm đỏ, "Đây là chuyện quá khứ của em với Tiêu Đồng, dựa vào cái gì phải nói cho chị?"

"Cô hỏi dựa vào cái gì?" Mạc Tịch Nguyên cũng bật cười, âm thanh tuôn ra khỏi kẽ răng chị, "Cô có nhớ tôi đã nói với cô, tôi đang tìm em gái không?"

"Chị tìm em gái thì liên quan gì đến em với Tiêu Đồng?"

"Em gái tôi đã tìm ra, cô đoán xem người đó là ai?"

Du Khinh Hàn chấn động, "Tiêu Đồng?"

"Du Khinh Hàn, tôi luôn đối xử với cô như em gái hơn hai mươi năm qua, nhưng đứa em ruột thịt của mình lại ở bên cạnh cô để cô mặc sức giày vò mười mấy năm, nếu cô là tôi, cô sẽ làm thế nào?"

Du Khinh Hàn nhìn Mạc Tịch Nguyên, sắc mặt chị vẫn âm trầm, lại bị ánh đèn u ám của hành lang phất lên một mảng tăm tối, quỷ dị, lúc này Du Khinh Hàn mới thấy sợ hãi, trên lưng đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nắm tay Mạc Tịch Nguyên đặt trên cổ Du Khinh Hàn từ từ siết chặt lại, "Tôi hận không thể bóp chết cô."

Du Khinh Hàn thấy cổ của mình bị bóp nghẹt, cảm giác khó thở từ từ dâng lên, hai tay cô nắm cánh tay Mạc Tịch Nguyên giãy giụa, cổ tay gầy như vậy, bình thường Du Khinh Hàn có thể khống chế chỉ bằng một tay, nhưng hiện tại giống như gọng kiềm vậy, làm thế nào cũng không thoát được.

Trong khoảnh khắc đó, Du Khinh Hàn tin Mạc Tịch Nguyên thật sự muốn giết chết mình.

"Tịch Nguyên!"

Ở nơi rất xa nào đó có một giọng nam vang lên ngăn chặn nắm tay ngày càng siết chặt của Mạc Tịch Nguyên, chị buông chiếc cổ thon dài mỏng manh của Du Khinh Hàn ra, quay đầu liếc mắt nhìn, từ từ đứng dậy.

Du Khinh Hàn ôm cổ mình ho sặc sụa, một hồi lâu mới hít thở bình thường trở lại, nhìn sang, không phải Du Khinh Minh thì là ai?

"Đến rất đúng lúc, nhanh chóng đem hốt thứ rác rưởi này về đi." Mạc Tịch Nguyên cau mày, căm ghét đá đá chân Du Khinh Hàn, "Du gia các người phong thuỷ không tốt, nuôi ra toàn cặn bã, đúng là làm cho người khác thấy buồn nôn."

Du Khinh Minh nhận được điện thoại của vệ sĩ vội vã chạy tới, vừa tìm được Mạc Tịch Nguyên thì nhìn thấy ngay cảnh này, lại nghe thấy những lời Mạc Tịch Nguyên nói sau đó, dù cho định lực có tốt thì lông mày cũng không nhịn được khẽ nhăn lại.

"Đưa tiểu thư về đi, gọi bác sĩ đến." Du Khinh Minh dặn dò trợ lý bên cạnh.

"Dạ." Trợ lý gật đầu một cái, đi tới bên cạnh Du Khinh Hàn định đỡ cô dậy.

"Em không đi! Tiêu Đồng vẫn còn ở đây thì em không đi đâu hết!" Du Khinh Hàn gạt tay trợ lý ra, "Cút ngay! Đừng đụng tôi!"

Trợ lý nhìn Du Khinh Minh một chút, Du Khinh Minh gật đầu, trợ lý không nói hai lời, một tia lửa điện chích vào sau lưng Du Khinh Hàn, hai mắt cô lập tức tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn, trợ lý ôm lấy cô, hơi cúi người với Du Khinh Minh, đi xuống lầu, để lại không gian phía trên cho Mạc Tịch Nguyên và Du Khinh Minh.

Du Khinh Minh đã lâu không gặp Mạc Tịch Nguyên, mấy lần chạm mặt đều là trên tiệc rượu hoặc là toạ đàm kinh tế, cũng giữ khoảng cách rất xa với đối phương, căn bản không có cơ hội nói chuyện.

"Tiểu Hàn anh đưa đi rồi, còn có việc gì không?" Du Khinh Minh hỏi.

"Để mắt đến Du Khinh Hàn, không có chuyện gì thì đừng để cô ấy tuỳ ý ra ngoài cắn người."

Du Khinh Minh cau mày, "Câu này không nên từ miệng em nói ra."

Mạc Tịch Nguyên nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, "Anh xót em gái anh, tôi chỉ nói một câu anh đã đau lòng như vậy, em gái tôi bị Du Khinh Hàn làm cho thần trí bất thường, bây giờ đang còn phải điều trị đó. Sao chứ, chỉ có em của anh là người, còn sinh mạng con nhà người ta chỉ là cỏ rác phải không?"

Du Khinh Minh hơi run, "Tiêu Đồng là em gái của em?"

Mạc Tịch Nguyên không muốn trả lời nghi vấn của anh, chỉ đỡ trán, mệt mỏi thở dài, "Du Khinh Minh, lúc trước là mắt tôi bị mù, không nhìn rõ Du Khinh Hàn, càng không nhìn rõ anh, nếu không có Tiêu Đồng, chỉ sợ vĩnh viễn tôi không thể sáng mắt được. Chúng ta dây dưa nhiều năm như vậy, hôm nay nói một lần cho rõ ràng đi."

Du Khinh Minh nắm chặt nắm đấm, yên lặng nghe.

"Giữa chúng ta kết thúc, một đao cắt đứt."

Móng tay cắt ngắn của Du Khinh Minh bấm vào da thịt.

"Mong là anh trông chừng Du Khinh Hàn cẩn thận đừng cho cô ấy ra ngoài, hãy nghĩ đến cái mạng nhỏ của cô ấy đi."

Nửa gương mặt Du Khinh Minh khuất trong bóng tối, khàn khàn nói một chữ: "Được."

Vị gia chủ Du gia này sống nửa đời chỉ bó tay trước hai người phụ nữ, một là Du Khinh Hàn, một người khác chính là Mạc Tịch Nguyên. Hai người đó lại đứng ở hai đầu cán cân, Du Khinh Minh do dự mấy chục năm vẫn không cách nào lựa chọn, vậy nên Mạc Tịch Nguyên đã thay anh lựa chọn.

Lúc trẻ mắt mù nên yêu cũng mù quáng, trưởng thành rồi phải quan tâm đến đại cục, là chia xa hay ở bên nhau đều phải quyết đoán, ở điểm này thì Mạc Tịch Nguyên mạnh mẽ gấp vạn lần so với Du Khinh Minh.

Lúc Du Khinh Minh xoay người rời khỏi, Mạc Tịch Nguyên cũng không rơi một giọt lệ, nước mắt của chị từ lâu đã cạn khô rồi, bây giờ mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, không thể tránh khỏi đau lòng, nhưng phần nhiều là sự thoải mái, vứt đi được tảng đá đè ép trong lòng mười mấy năm, đến hít thở cũng nhẹ nhõm hơn mấy phần.

Mạc Tịch Nguyên ngồi trong phòng bệnh Tiêu Đồng một đêm không ngủ, gạt hết công việc ngày hôm sau, chuyên chú ở bên cạnh nàng, giống như muốn bù đắp lại cho mấy chục năm thời gian đã mất.

Vậy nhưng Tiêu Đồng lại không cách nào thích Mạc Tịch Nguyên cho được, nàng cũng không quen biết người này được bao nhiêu, càng không có cảm tình với gương mặt này, có Mạc Tịch Nguyên ở đây, nàng ăn cơm hay xem TV cũng thấy không thoải mái, huống hồ Mạc Tịch Nguyên còn muốn đút nàng ăn.

"..." Tiêu Đồng lặng yên tránh khỏi chiếc muỗng Mạc Tịch Nguyên đưa tới, nghĩ thầm, người này có cái tính gì mà lạ lùng vậy?

"Sao vậy? Cháo quá nóng à?"

"Không phải." Tiêu Đồng nói, "Tôi tự ăn được."

Mạc Tịch Nguyên đưa chén cho Tiêu Đồng, để nàng tự mình cầm ăn.

Mạc Tịch Nguyên không biết sức ăn của Tiêu Đồng, lấy cho nàng nhiều hơn so với bình thường, Tiêu Đồng ăn nửa chén đã thấy no, đặt sang một bên.

"Sao lại ăn ít vậy?" Mạc Tịch Nguyên đau lòng, "Ăn thêm chút nữa được không? Nhìn em gầy thành như vậy rồi."

"Ăn nhiều nữa, sẽ nôn."

Tiêu Đồng đã quen nói chuyện theo cách này, Mạc Tịch Nguyên nghe thấy mà lòng đau như cắt.

"Tiêu Đồng, nhà em còn người nào không? Lần trước nghe em nói còn có bà nội? Sức khoẻ của bà thế nào rồi?"

Tiêu Đồng nói: "Qua đời."

"Vậy còn những người thân khác thì sao? Mẹ của em?"

"Sinh khó, cũng mất."

"Sao em biết được?"

Tiêu Đồng giương mắt nhìn Mạc Tịch Nguyên, chỉ cảm thấy câu hỏi này của chị thật lạ lùng, "Mẹ chị sinh chị khó nên qua đời, không lẽ người khác không nói cho chị sao?"

"Nếu như mẹ em không chết, em có muốn gặp bà không?"

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Không muốn."

Mạc Tịch Nguyên hỏi: "Tại sao?"

"Người như tôi, chỉ khiến bà mất mặt, không gặp vẫn tốt hơn."

Bình luận

Truyện đang đọc