KHIẾT PHÍCH

Giữa năm, cửa tiệm Tiêu Đồng nhận được mấy đơn đặt hàng rất lạ.

Mở đầu là hai cô nhóc mười mấy tuổi, có vẻ như còn đang đi học, một người cột tóc đuôi ngựa, một người xoã tóc và để mái ngang, cả hai đều đeo ba lô tinh xảo, đứng trước cửa hàng ngó dáo dác.

Lúc này Trần Hồi đã có kỹ năng cơ bản, hầu hết những công việc bình thường có thể giao cho cô. Tiêu Đồng lại bắt đầu vác bảng vẽ lên vai đi khắp nơi để vẽ tranh. Sáng hôm đó nàng ra ngoài từ sớm, đến khi mặt trời mọc vẽ xong quay về, thấy hai cô bé kia đứng trước cửa hàng mình lay hoay một hồi, Tiêu Đồng sợ doạ đến hai cô nên cố ý bước chậm hơn để họ nghe thấy tiếng nàng đang tới.

Hai cô bé nghe có người đi đến, lập tức quay đầu, Tiêu Đồng mới cười nói với hai cô, "Xin chào, tôi có thể giúp gì không?"

"Tụi em... Tụi em tới tìm bà chủ để bàn chuyện làm ăn."Cô gái cột tóc đuôi ngựa gan dạ hơn, ưỡn ngực, lớn tiếng nói."

"Tôi chính là chủ tiệm." Nụ cười của Tiêu Đồng không đổi, mời họ vào trong, "Vào trong ngồi đi."

Hai cô gái nhìn nhau, bàn bạc một lúc mới bước vào, Tiêu Đồng gọi Trần Hồi ra rót nước cho họ.

Tiêu Đồng sợ hai cô bé nói chuyện với mình không thoải mái, dù sao tuổi tác cũng chênh lệch nhiều như vậy, Trần Hồi cũng coi như bạn cùng lứa với hai cô, có cô ấy ở đây, hai người sẽ không quá gò bó.

"Hai em muốn bàn chuyện làm ăn gì, xin mời nói." Tiêu Đồng nói.

"À, chị là thợ may ạ?" Cô bé tóc đuôi ngựa hỏi.

Không chờ Tiêu Đồng trả lời, Trần Hồi cướp lời, "Đúng vậy đúng vậy, cô ấy là sư phụ của tôi, tôi là học trò của cô ấy, chúng tôi đều là thợ may. Sao vậy, hai bạn cũng muốn học may? Vậy thì tôi nói trước là không được đâu, tôi là học trò cuối cùng của sư phụ rồi! Học trò cuối cùng đó hai bạn rõ chưa? Nghĩa là đời này sư phụ tôi chỉ có mình tôi là học trò, hai bạn tới trễ rồi...."

"Trần Hồi..." Tiêu Đồng đỡ trán, "Em để khách nói hết đã."

"... Vậy cũng được." Trần Hồi ủy khuất nói, "Vậy hai bạn nói đi."

"Chị thợ may, chỗ này của chị có làm hàng đặt riêng không?" Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lấy máy tính bảng từ trong ba lô mình ra, mở mấy tấm ảnh cho Tiêu Đồng xem, "Đây, chính là loại này."

Tiêu Đồng nghiêng người nhìn thoáng qua, là một vài nhân vật hoạt hình, nàng liếc nhìn quần áo của mấy nhân vật, về kiểu dáng hay cách phối màu đều vô cùng phóng đại, nàng hơi ngạc nhiên, "Mấy em nói hàng đặt riêng là những y phục này?"

"Đúng vậy đúng vậy." Cô bé đuôi ngựa nói, "Chị thợ may, có thể làm cái này không?"

Làm thì có thể làm, có điều nếu phục chế giống hệt như thiết kế ban đầu trên hình, một bộ mất ít nhất là ba tháng, hơn nữa mấy bộ y phục này đều là váy cưới, phức tạp hơn nhiều so với lễ phục bình thường. Quan trọng nhất chính là, căn bản Tiêu Đồng là nhà thiết kế nên có nguyên tắc của mình, nếu như chưa được sự cho phép của tác giả thì sẽ không sử dụng bản thảo thiết kế của người khác để may quần áo hay để kiếm tiền, Tiêu Đồng không làm được chuyện như vậy.

"Xin lỗi, chúng tôi tạm thời không nhận hàng đặt dạng này."

"Tại sao?"

"Hình dạng phức tạp và chi phí cực kỳ cao, hơn nữa, tôi không nghĩ nhà thiết kế sẽ không muốn bất kỳ ai sử dụng tác phẩm của mình để tuỳ tiện may quần áo."

"Nhưng đây không phải là bản thiết kế, đây chỉ là set đồ của nhân vật thôi." Cô bé tóc đuôi ngựa không hiểu được, "Chị thợ may, tụi em không dùng những y phục này để kiếm tiền, tụi em chơi cos, nhóm tụi em đang tập một vở kịch để tham gia thi đấu, nhưng mấy bộ quần áo này trên mạng không có bán, em đi hỏi mấy hiệu may trên mạng, họ đều không nhận, vậy nên em mới tới chỗ chị hỏi, với lại cái này chỉ là người ta vẽ ra thôi, làm gì có nhà thiết kế nào."

"Coi như là vẽ ra cũng sẽ có tác giả, tôi tin rằng không có tác giả nào chấp nhận chuyện người khác tự tiện lấy trộm tác phẩm của mình đắp nặn nhân vật, xin lỗi, đây là vấn đề nguyên tắc."

"Ồ, vậy thì cảm ơn chị thợ may, đã làm phiền chị."

Hai cô bé thất vọng rời khỏi, rất lâu sau khi hai cô đi, Tiêu Đồng mới nhớ tới đi hỏi Trần Hồi, "Họ nói cos là cái gì vậy?"

"Chính là cosplay đó, sư phụ, cô không biết cái này sao?"

Tiêu Đồng nghĩ, cosplay lại là cái gì.

"Sư phụ, cô biết Anime không? Không phải là có rất nhiều nhân vật trong đó sao? Có rất nhiều người yêu thích những nhân vật này, tự mình hoá trang thành họ, cái này gọi là cosplay."

Trần Hồi thấy Tiêu Đồng vẫn là dáng vẻ u mê, cô mở trình duyệt và tìm một bức ảnh cho Tiêu Đồng xem, "Cô xem, nó là thế này nè."

Tiêu Đồng xem qua vài tấm, nói: "Hiểu rồi."

"Cô thấy thế nào?"

Tiêu Đồng nói: "Nếu được uỷ quyền thì rất thú vị, không có chính là phạm pháp."

"Còn có người dùng nó để kiếm tiền đó, những người đó sao không biết là chuyện trái pháp luật chứ? Có điều người như vậy quá nhiều, công ty hoạt hình có thể kiện hết được không? Chỉ cần mở một mắt, nhắm một mắt, với lại họ cos như vậy, cũng là một cách để quảng bá cho bộ anime đó, coi như là cả hai cùng có lợi, nếu thật sự có công ty nào cứng nhắc giống như sư phụ thì chắc là đã sớm đóng cửa rồi."

"Người khác tôi không quản được, tôi quản tốt bản thân là được rồi. Thôi, đừng chỉ lo nói chuyện mà không chịu làm việc, lại muốn lười biếng phải không?"

Tiêu Đồng giả bộ đá Trần Hồi một cái, đá cô trở lại trên bản phác hoạ, chọc Trần Hồi la oai oái.

Trong một năm này, Trần Hồi đã có thể may được một số trang phục cơ bản, cũng ra hình ra dáng. Trần Hồi là một cô gái thông minh biết cầu tiến, sau khi nắm được căn bản thì khả năng học tập rất nhanh, học một biết mười, giúp Tiêu Đồng chia sẻ hầu hết công việc, Tiêu Đồng cũng có thể buông xuống rất nhiều gánh nặng.

Một năm nữa trôi đi, mùa xuân năm sau, Mạc Tịch Nguyên nói cho Tiêu Đồng biết chuyện mình đính hôn.

"Với ai?" Tiêu Đồng hỏi.

"Du Khinh Minh."

"Chị yêu anh ta sao?"

"Ừm."

"Vậy thì tốt, chị, chị vui vẻ là được."

Những chuyện giữa Mạc Tịch Nguyên và Du Khinh Minh ít nhiều gì Tiêu Đồng cũng nghe nói qua, Mạc Tịch Nguyên là người rất có chủ kiến, nếu chị đã quyết định, thì nói rõ rằng trong lòng chị có người này, Tiêu Đồng chỉ cần chúc chị hạnh phúc là đủ rồi.

Cuộc sống là của chính mình, dù người ngoài nhìn thấy như thế nào đi chăng nữa, hạnh phúc hay không cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Mạc Tịch Nguyên kết hôn với Du Khinh Minh vào tháng năm, hôn lễ diễn ra vô cùng hoành tráng, hot search treo trên internet tận mấy ngày, Tiêu Đồng không đến dự hôn lễ của họ, chỉ là dựa theo tập tục truyền thống ở Thượng Dung, chuẩn bị cho Mạc Tịch Nguyên ba đồng tiền vàng, xem như là chút tâm ý của nhà gái.

Lại thêm một năm nữa, Mạc Tịch Nguyên sinh em bé, thời điểm sinh con chị đã là sản phụ cao tuổi, Tiêu Đồng không yên lòng, từ ngày vừa biết Mạc Tịch Nguyên bắt đầu mang thai đã bay về Giang Vũ, giao cửa tiệm cho Trần Hồi quản lý.

Trong thời gian Mạc Tịch Nguyên mang thai, Du Khinh Minh gần như đẩy đi hơn một nửa công việc, tự tay chăm lo việc ăn uống hàng ngày của chị, không để người khác chạm tay vào. Người ngoài nhìn thấy, đều nhận ra Du Khinh Minh thật lòng thật dạ quan tâm Mạc Tịch Nguyên, Tiêu Đồng cũng vậy, kể từ lúc đó, nàng đã dùng ánh mắt khác xưa để nhìn người anh rể trước kia không hề thích chút nào này.

Du Khinh Hàn làm em chồng Mạc Tịch Nguyên, lúc Mạc Tịch Nguyên mang thai cũng tới thăm mấy lần, chạm mặt Tiêu Đồng hai lần, sau đó liền tự giác không đến nữa, đến Mạc Tịch Nguyên cũng không khỏi cảm khái, con người ai cũng sẽ trưởng thành.

Tiêu Đồng nghĩ, một người hơn ba mươi tuổi, trưởng thành là một việc đáng tự hào lắm sao?

Mạc Tịch Nguyên gặp chút nguy hiểm trong ngày sinh.

Theo dự định ban đầu của chị là sinh thường, nhưng đứa bé hơi lớn nên khó sinh, nửa chừng phải chuyển sang sinh mổ, Du Khinh Hàn đi vào hộ sinh, Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn đứng bên ngoài chờ, mọi người đều rất lo lắng, Tiêu Đồng gấp đến độ đi loạn tới lui quanh phòng mổ, hận không thể ngay lập tức chạy vào.

Sau khi làm phẫu thuật xong, hộ lý đi ra nói với Tiêu Đồng ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi, mẹ tròn con vuông, Tiêu Đồng thở phào nhẹ nhõm, hai mắt tối sầm lại, hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa té xuống, may mà lúc đó có Du Khinh Hàn đỡ lưng nàng, sau khi giúp nàng đứng vững, Du Khinh Hàn lập tức buông tay.

"Cảm ơn." Tiêu Đồng nói.

Du Khinh Hàn nói: "Vào xem chị Tịch Nguyên trước đi."

Sau khi Tiêu Đồng đi vào phòng sinh, Du Khinh Hàn cũng nhũn hết cả người.

Đây là khoảnh khắc gần gũi nhất của Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng trong ba năm qua.

Đến hôm nay, bảo vệ Tiêu Đồng, duy trì khoảng cách đúng mực như gần như xa đã trở thành thói quen của Du Khinh Hàn, thậm chí có lúc, cô có ảo giác mình đã có thể buông xuống Tiêu Đồng.

Mãi đến tận lúc nãy, khi ôm Tiêu Đồng trong tay, trái tim Du Khinh Hàn muốn nhảy ra ngoài, tí nữa thì cô đã không kiềm chế được mà kéo Tiêu Đồng vào lòng mình.

Không buông được, Du Khinh Hàn khổ sở nghĩ.

Tiêu Đồng không nghĩ nhiều như Du Khinh Hàn vậy, khúc nhạc đệm nho nhỏ đó nàng đã sớm quên sạch, một lòng một dạ chỉ muốn nhìn xem chị của mình đã an toàn chưa.

Lúc Tiêu Đồng vào thì Mạc Tịch Nguyên đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại là Du Khinh Minh, sống chết nắm tay Mạc Tịch Nguyên không buông, anh nhìn chị chằm chằm, không nói lời nào, mắt đỏ lên, rõ ràng là đã khóc, Du Khinh Hàn vào nhìn thấy hơi sửng sốt.

Trong trí nhớ của Du Khinh Hàn, anh cô là người vô cùng cứng cỏi, lúc nhỏ cô luôn nghe cha mình dạy anh rằng, làm đàn ông thì phải đầu đội trời, chân đạp đất, từ lúc Du Khinh Hàn bắt đầu nhận thức được thì chưa từng thấy anh rơi một giọt nước mắt nào.

Khi còn nhỏ Du Khinh Hàn rất nghịch ngợm, có một lần nhảy từ ban công lầu hai xuống dưới, Du Khinh Minh vì đỡ cô, hai tay bị gãy xương nghiêm trọng, đau toát mồ hôi đầy trán, Du Khinh Hàn sợ hãi khóc oà lên, vậy mà ngược lại Du Khinh Minh còn có thể mỉm cười an ủi em gái.

Chính là Du Khinh Minh đổ máu chứ không đổ lệ đó, vào giờ phút này nắm chặt tay Mạc Tịch Nguyên, hai mắt đỏ bừng lộ ra sự thấp thỏm lo âu, còn có vẻ hoảng sợ, Mạc Tịch Nguyên ngược lại, cười nhẹ an ủi anh: "Em đã nói em không sao, anh khóc cái gì chứ."

Du Khinh Minh một câu cũng không nói, Tiêu Đồng nhìn thấy trán anh nổi đầy gân xanh.

"Anh đi xem con đi." Mạc Tịch Nguyên nói với Du Khinh Minh, "Em đau như vậy mới sinh được nó, còn không biết nhìn con bé thế nào nữa, anh đi xem thử rồi về kể với em, xem nó có khoẻ không."

Du Khinh Minh nói: "Không đi."

Du Khinh Minh gần như theo bản năng bài xích đứa bé này, chính là vì đứa bé này mà Mạc Tịch Nguyên suýt chút nữa mất nửa cái mạng, đứa nhỏ được sinh ra cũng không làm Du Khinh Minh có chút vui sướng nào, nếu như không phải Mạc gia và Du gia đều cần một người thừa kế, Du Khinh Minh thà rằng đứa bé này chưa bao giờ ra đời.

"Em đi cho." Du Khinh Hàn cười ha ha nói, "Anh hai, chị Tịch Nguyên, hai người nghỉ ngơi đi, em đi xem cháu gái đây."

"Tôi cũng đi." Tiêu Đồng cùng đi với Du Khinh Hàn ra ngoài.

Thời khắc này chỉ thuộc về Mạc Tịch Nguyên cùng Du Khinh Minh, bất luận là ai ở đây cũng dư thừa.

Cô bé vừa ra đời này tí nữa thì làm nguy hiểm đến tính mạng của Mạc Tịch Nguyên, thế nhưng bản thân lại rất khoẻ mạnh, có lẽ là vì ở trong bụng mẹ đợi đủ mười một tháng mới ra. Lúc ra đời, cô bé hoàn toàn không có những nếp nhăn xấu xí như những đứa bé khác, ngược lại béo tròn, nhỏ nhắn xinh xinh, Tiêu Đồng vừa nhìn thấy đã yêu thương.

Du Khinh Hàn cũng không nhịn được cảm khái, "Thật là xinh đẹp nha."

Cho dù Tiêu Đồng vừa phiền vừa chán Du Khinh Hàn, cũng không thể không thừa nhận, đứa bé này thật sự rất đẹp đẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc