KHIẾT PHÍCH

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại đến cuối năm.

Một năm này Tiêu Đồng thoát khỏi phù hoa của ngày xưa, cũng bước ra bóng tối của quá khứ, gìn giữ cửa hàng nhỏ của mình ở một nơi ít người biết đến, ngay cả cái tên cửa hàng cũng ngẫu hứng và giản đơn, nhưng nàng lại sống vô cùng thoải mái, cảm giác này chưa từng có được khi còn sống dưới ánh đèn flash của máy ảnh.

Mùa đông ở Thượng Dung lạnh hơn một chút so với Giang Vũ, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đã rơi xuống, liên tục cho tới tận hôm nay, bên ngoài ngôi nhà phủ lên một lớp áo bạc, nhưng hệ thống sưởi đã được bật, trong nhà giống như mùa xuân tháng ba, rất ấm áp.

Mùa đông ngày ngắn, mặt trời dậy muộn, thời gian mở cửa hàng của Tiêu Đồng cũng trễ hơn nhiều. Buổi sáng thức dậy, rửa mặt xong xuôi, ôm ly sữa nóng lười biếng ngồi trong nhà xem tuyết rơi bên ngoài, hơi ấm làm xương cốt nàng mềm nhũn, thả mình trên chiếc ghế bập bênh có một lớp đệm dày, chỉ muốn nằm mãi không thôi, chẳng thể nhấc nổi tinh thần lên để làm việc.

"Sư phụ cô tỉnh rồi? Vừa đúng lúc, nhanh tới ăn điểm tâm, mới ra lò nóng hôi hổi đây." Trần Hồi trẻ tuổi, tinh thần sung mãn nên đã dậy từ sớm, cũng đã dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ gọn gàng, thấy Tiêu Đồng vẫn chưa đi xuống, liền chạy đến quán bên cạnh mua thức ăn sáng.

Trần Hồi vừa mở cửa, hơi lạnh từ bên ngoài truyền vào, Tiêu Đồng sợ lạnh, vội lấy khăn đắp lên người, chờ Trần Hồi đóng cửa lại, trong phòng ấm lên, nàng mới mang đôi dép nhung, từ tốn theo sau Trần Hồi đi ăn sáng.

Vốn nguyên cả tầng trệt được dành cho việc buôn bán, sau đó Trần Hồi nói, hai người bọn họ sáng trưa chiều ba bữa đều phải ăn cơm, không bằng sắp xếp một chỗ làm phòng ăn thì sẽ thuận tiện hơn một chút, Tiêu Đồng ngẫm nghĩ, cảm thấy Trần Hồi nói cũng có lý, liền sửa lại bố cục trong cửa hàng, tách ra một khu vực nhỏ phía sau, đặt một chiếc bàn vuông, xem như là bàn ăn. Tới lúc này hai người mới không cần chen chúc ở quầy tính tiền nhỏ xíu, ăn uống phải cụng đầu nhau.

Mùa đông tiêu hao rất nhiều năng lượng, buổi sáng chỉ húp cháo thì không đủ sức cho cả ngày làm việc, thế là bên cạnh cháo, Tiêu Đồng còn ăn thêm bánh màn thầu, nàng không ăn hết cả cái bánh, vậy nên mỗi lần ăn đều cắt làm hai, Tiêu Đồng ăn nửa cái, nửa cái còn lại của Trần Hồi.

Mùi vị cháo sáng nay không giống với mọi khi, Trần Hồi mới vừa mở nắp, Tiêu Đồng vẫn chưa nếm thử đã nhận ra, "Điểm tâm hôm nay không phải mua ở cửa hàng bên cạnh à?"

"Vẫn mua bên cạnh mà." Trần Hồi đưa cháo thịt nạc rau xanh cho Tiêu Đồng, đặt trước mặt mình bát cháo thịt nạc trứng muối, cắt bánh màn thầu làm hai nửa, đưa một nửa cho Tiêu Đồng, còn mình thì cầm nửa cái còn lại đưa lên miệng cắn, "Có điều bà chủ xinh đẹp của tiệm bên cạnh hôm nay không thấy đâu, là nhân viên của chị ấy làm cho em." Trần Hồi múc một muỗng cháo lên ăn, "Aizzz, bà chủ xinh đẹp không xuất hiện, cửa hàng chị ấy mất hết nửa khách rồi."

"Có cần nói quá vậy không." Tiêu Đồng cười mắng, "Suốt ngày dùng đầu óc suy nghĩ toàn mấy thứ bàng môn tà đạo, tôi nghĩ em nên để tâm trí vào chuyện học may đi, tới giờ đã bao lâu rồi? May một đường chỉ còn xiêu xiêu vẹo vẹo."

"Ôi trời sư phụ à, em đã cố gắng hết sức rồi, được chứ? Chỉ là em hơi ngốc tí, cô cho em thêm chút thời gian đi, với lại sáng sớm đừng nói chuyện mất hứng như vậy, em ăn cũng không thấy ngon."

Tiêu Đồng cười nói: "Vậy mà tôi thấy em có ăn ít đi tí nào đâu."

Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý không, cháo vẫn là cháo, nhưng hôm nay ăn không thấy ngon như bình thường. Tiêu Đồng chỉ ăn được nửa chén đã không ăn nổi nữa, đặt xuống chờ Trần Hồi ăn xong, hai người cùng nhau thu dọn, chuẩn bị mở cửa tiệm.

Không ai muốn ra ngoài trong trời đông rét buốt, việc kinh doanh của tiệm Tiêu Đồng cũng khá vắng vẻ. Trần Hồi quét dọn cửa hàng xong, liền chạy đến đằng sau dùng vải vụn còn dư tập may, Tiêu Đồng thì nhân lúc rảnh rỗi kiểm kê lại hàng hoá vừa nhập hai hôm trước, sau khi kiểm xong quay lại hướng dẫn Trần Hồi.

Mùa đông trời mau tối, bốn giờ chiều Tiêu Đồng đã đóng cửa tiệm, hôm nay là sinh nhật Trần Hồi, lúc Trần Hồi mới tới, Tiêu Đồng cầm căn cước của cô đi đăng ký, có nhìn qua nên nhớ kỹ. Hôm qua nàng hỏi Trần Hồi thích gì, Trần Hồi dửng dưng như không cười, "Không thích gì đặc biệt, sư phụ, nếu như cô thật sự muốn chúc mừng em, không bằng hai ta cùng chuẩn bị mấy món ăn, cùng nhau ăn thật ngon, vừa vui vẻ lại vừa thực tế.

"Vậy cũng được, em muốn ăn gì?"

"Thật à?" Trần Hồi không ngờ Tiêu Đồng thật sự lưu tâm ngày sinh nhật của mình, vừa sung sướng vừa kích động, cười không thấy Tổ quốc, "Vậy thì em muốn ăn chân giò nấu tương, cá chua ngọt, thịt kho tàu..."

Trần Hồi nói liên tục bảy, tám món ăn đầy thịt, đầy dầu mỡ, Tiêu Đồng vừa nghe vừa hoảng, "Chờ đã, em ăn nhiều món như vậy nổi không?"

"Dạ? Sao vậy?" Trần Hồi suy nghĩ một chút, thấy cũng có vẻ hơi nhiều, "Vậy thì ba món đầu đi, chân giò nấu tương, cá chua ngọt, thịt kho tàu."

"Được, vậy chúng ta đóng cửa sớm một chút rồi chuẩn bị cơm tối, tối nay em cũng đưa bà nội em đến ăn chung đi, cũng hơn hai tháng rồi em không về nhà, chắc là bà cũng nhớ em lắm."

"Aizzz, sư phụ không biết rồi, em không về thì thấy có lỗi với bà, nhưng mỗi lần về, bà đều luôn miệng cằn nhằn em, thật phiền chết luôn, chỉ muốn lấy bông gòn nhét vô tai."

"Em phải biết đủ chứ, còn có người cằn nhằn em, ngược lại tôi muốn được mắng mỏ lại không có cơ hội này."

"Sư phụ đang dỗ dành em chứ gì, bị người ta cằn nhằn thì có gì tốt chứ."

Tiêu Đồng cũng không tiếp tục tranh luận với cô, chỉ mỉm cười, nhìn thấy đường may của Trần Hồi lại sắp cong vẹo, thuận miệng nhắc nhở cô.

Kinh nghiệm của người khác thì cũng là của người khác, dù cho hiện tại Tiêu Đồng có nói Trần Hồi nên biết quý trọng thì chưa chắc cô đã nghe lọt tai, chỉ khi nào có được, rồi mất đi, thì Trần Hồi mới hiểu được, hoặc là hối hận, hoặc là khổ sở, chung quy phải tự mình trải nghiệm mới biết được cảm giác đó như thế nào.

Buổi chiều, lúc Tiêu Đồng đang làm sốt để nấu chân giò thì chợt nghe có người gõ cửa.

"Trần Hồi, mở cửa đi, tôi đang dở tay."

"Dạ!" Trần Hồi đang rửa rau, vẫy vẫy nước trên tay, tung tăng đi mở cửa, vừa mở cửa ra bị doạ sững người.

Cô nhận ra người đến, chính là bà chủ quán ăn bên cạnh, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy lại hơi đáng sợ, tóc tai tán loạn, mặt trắng bệch, môi khô nứt, còn đang mặc áo ngủ, không khác ma nữ bao nhiêu, Trần Hồi bị giật mình, lời nói cũng lắp bắp, "Chị chị chị... Chị tìm ai?"

Du Khinh Hàn tựa vào cửa, thở hổn hển, "Có thuốc hạ sốt không? Cho tôi mượn hai viên."

"Chị bị bệnh?" Lời vừa ra khỏi miệng Trần Hồi liền tự mắng mình, đúng là phí lời, nhìn bộ dạng này, còn tới mượn thuốc hạ sốt, còn không phải là bị bệnh sao?

"Ai vậy?" Tiêu Đồng cho chân giò vào nồi, đậy nắp lại rồi bật lửa, cuối cùng cũng rảnh tay, nàng tưởng là có khách đến tiệm, để tạp dề chạy lên trên xem thử, nhìn thấy Du Khinh Hàn thì hơi sửng sốt.

"Bị cảm." Du Khinh Hàn yếu ớt nhìn nàng, không quên nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, "Có thuốc hạ sốt không? Cho tôi mượn hai viên."

"Có." Tiêu Đồng gật đầu, xoay người đi mở ngăn kéo tủ TV tìm hộp thuốc, tìm kiếm một lúc, đem thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm, cảm cúm, nhiệt kế để hết vào túi zip kéo khoá lại, đưa cho Du Khinh Hàn, "Cô cầm hết đi."

"Ha ha, tôi biết em không nỡ nhìn tôi bị bệnh mà." Du Khinh Hàn bệnh đến mức đứng không vững, nhưng vẫn không quên nói nhảm, phải khăng khăng chọc cho Tiêu Đồng đen mặt mới chịu được. Cô nhận lấy thuốc trên tay Tiêu Đồng, vẫn chưa đi ngay, khịt khịt mũi, "Đang nấu gì mà thơm vậy?"

"Chị bị bệnh mà mũi vẫn thính dữ vậy?" Trần Hồi ngạc nhiên, "Sư phụ đang nấu chân giò cho tôi, hôm nay là sinh nhật tôi nên sư phụ đặc biệt làm đó!"

Trong giọng nói của Trần Hồi tràn ngập tự hào, không nhận thấy trong mắt Du Khinh Hàn gợn lên một tia cô đơn, cô che miệng ho khan một tiếng, cũng cười theo, "Thật sao? Vậy thì chúc cô sinh nhật vui vẻ, không làm phiền hai người nữa, tôi đi về nằm một lúc, đau đầu quá."

"Này..." Trần Hồi nhìn dáng vẻ cô như vậy, không đành lòng nên gọi cô lại, "Chị ăn cơm chưa? Có muốn ăn với chúng tôi không?" Nói xong sợ Tiêu Đồng trách mình tự ý quyết định, quay đầu lại nhìn Tiêu Đồng.

Du Khinh Hàn cũng liếc nhìn Tiêu Đồng một chút, lại cúi đầu ho nhẹ, rốt cuộc vẫn xua tay từ chối, "Quên đi, hai người... từ từ ăn, thuốc này, cảm ơn."

Nói xong cũng không đợi Trần Hồi trả lời, xoay người bước đi.

Trần Hồi nhìn bóng lưng của cô, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Chẳng trách sáng hôm nay mua điểm tâm không thấy chị ấy đâu, hóa ra là bị bệnh, nhìn có vẻ nghiêm trọng, sư phụ, cô nói..." Trần Hồi quay đầu lại tìm Tiêu Đồng, ngờ đâu nàng đã quay lại phòng bếp rồi.

Dù cho Trần Hồi có là đầu gỗ đi chăng nữa, cũng nhìn ra Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn có vấn đề, nhìn Du Khinh Hàn có vẻ rất quan tâm tới Tiêu Đồng, chỉ không biết tại sao Tiêu Đồng lại lãnh đạm với Du Khinh Hàn như vậy.

Nhưng rốt cuộc cũng là chuyện riêng của sư phụ, Trần Hồi không tiện hỏi nhiều, ném việc này ra sau đầu, tiếp tục phụ giúp Tiêu Đồng nấu bữa tối.

Khí hậu ở Thượng Dung thay đổi thất thường, Du Khinh Hàn mới tới nên chưa thích ứng được. Tối hôm trước đột nhiên cảm thấy mắt hơi đau nhưng cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là mấy ngày nay mệt mỏi không nghỉ ngơi tốt. Ai ngờ sáng hôm sau đầu đau như búa bổ, cả người lạnh run, tay chân tê rần, toàn thân không có chút sức lực nào.

Nếu như Du Khinh Hàn ở Giang Vũ, còn có thể gọi điện thoại tìm bác sĩ tới nhà khám, nhưng giờ cô đang ở Thượng Dung, chỉ quen biết một mình Tiêu Đồng, đột nhiên bị bệnh, muốn uống nước cũng không ai rót giúp một ly.

Du Khinh Hàn ngầy ngật nằm trên giường, đầu rất đau, người rất lạnh, bị như vậy vẫn không quên gọi điện dặn dò chuyện ở cửa hàng. Cúp điện thoại xong lại thầm ảo tưởng, hôm nay Tiêu Đồng phát hiện ra mình không ở cửa hàng, đoán được mình bị bệnh có tới thăm mình không?

Sau đó sự thật chứng minh chỉ là lừa mình dối người thôi, hiện tại Tiêu Đồng liếc nhìn cô một cái còn ngại dư thừa, làm sao còn đặc biệt quan tâm việc cô có hay không ở cửa hàng chứ? Du Khinh Hàn nghĩ, hiếm có một ngày mình không lượn lờ trước mặt nàng, chỉ sợ nàng vui vẻ không thôi.

Cô cứ nghĩ ngợi miên man như thế đến trưa, một ngày không ăn không uống gì, đến xế chiều mới có lại chút sức, hỏi mượn Tiêu Đồng thuốc uống.

Chuyện này cũng không là gì, so với trước không phải là tốt lắm rồi sao. Du Khinh Hàn cố tìm vui trong cay đắng, chí ít thì Tiêu Đồng nhìn thấy mình bệnh, còn chuẩn bị vài loại thuốc cho mình, vậy là tiến bộ nhiều rồi! Nghĩ như vậy, trong lòng Du Khinh Hàn chợt rung động, bước chân cũng nhẹ hơn.

Du Khinh Hàn quay về nhà mình, bất ngờ thấy một vị khách.

"A Nhiễm? Sao cậu lại đến đây?"

"Sao chứ, không hoan nghênh à?" Thường Lâm Nhiễm khoanh tay đứng tựa cửa, nhíu mày nhìn cô, khi thấy đôi môi tái nhợt của cô vội bước tới, "Đây là bị sao vậy? Sao người cậu nóng thế này? Không được, mình đưa cậu đi bệnh viện."

"Không cần." Du Khinh Hàn đẩy tay cô ra, lấy chìa khoá mở cửa, "Chỉ bị cảm chút thôi, uống thuốc ngủ một giấc là tốt rồi."

"Đầu cậu nóng đến mức luộc được trứng đó, cậu gọi cái này là "Cảm chút thôi" à?" Thường Lâm Nhiễm không khỏi tức giận, đi theo Du Khinh Hàn vào nhà, "A, nhà cậu, đúng là không khác gì ổ chó. Này, mình tự hỏi trước đây không phải cậu có bệnh sạch sẽ sao? Sao có thể quăng mình vào đống rác thế này?"

"Có thể ở là được rồi, để ý nhiều vậy làm gì chứ." Du Khinh Hàn đầu óc choáng váng không chút sức lực, không có tâm trạng để ý tới lời trêu chọc của Thường Lâm Nhiễm, tự rót cho mình một ly nước ấm, uống mấy viên thuốc lấy từ chỗ Tiêu Đồng, xong xuôi đắp kín chăn lại cho ra mồ hôi.

Lời này nghe được từ miệng Du Khinh Hàn đúng là làm người ta sửng sốt, trước đây Du Khinh Hàn cả người đầy tật xấu, Thường Lâm Nhiễm toàn nói móc cô chuyện này, nói nhiều năm như vậy cũng không sửa được, bây giờ tốt rồi, không ai nói mà biết tự sửa. Có điều sửa triệt để quá, đi từ cực đoan này đến cực đoan khác.

"Sao cậu lại ở đây?" Du Khinh Hàn lại hỏi.

"Lúc trước kết thúc dự án kia nên hết bận, mình tự thưởng cho bản thân nghỉ phép dài hạn, định đi tới miền Nam ngủ đông, chợt nhớ tới còn có một người bạn già, cố ý bay cả quãng đường dài đến đây thăm cậu, không ngờ cậu lại là chó cắn Lã Động Tân, không chút cảm kích như vậy."

"Muốn gì thì nói nhanh lên, hiện tại mình không có tâm trạng nói nhảm với cậu."

"Được được, không nói nhảm, nói chuyện nghiêm túc đây." Thường Lâm Nhiễm tằng hắng một cái, phát hiện hình như mình không có chuyện nghiêm túc gì để nói, liền hỏi: "Cậu đói bụng không? Mình chuẩn bị thức ăn cho cậu?"

Du Khinh Hàn làm bạn với Thường Lâm Nhiễm hơn hai mươi năm, chưa từng nghe nói Thường Lâm Nhiễm biết làm cơm, chỉ là cả một ngày cô chưa ăn gì, cũng hơi đói bụng, "Hình như trong tủ lạnh cũng không còn gì, chỉ còn một ít mì, cậu tuỳ tiện làm đi."

"Được." Thường Lâm Nhiễm lấy điện thoại ra, mở App đặt thức ăn, "Cậu muốn ăn mì gì? Mì ramen? Mì súp gà? Mì thịt bò? Mì hải sản?"

"..." Du Khinh Hàn thầm nghĩ đúng là mình đã đánh giá cao cô ấy, "Gọi cho mình một bát cháo trắng đi, với hai món ăn kèm."

"Được rồi." Thường Lâm Nhiễm đặt mấy món cho Du Khinh Hàn, lại đặt mấy món cho mình, điền địa chỉ, xác nhận đặt hàng.

Xong xuôi sau đó, Thường Lâm Nhiễm lôi ra một cái ghế từ trong đống quần áo, ngồi xuống bên giường Du Khinh Hàn, "Nghe anh cậu nói cậu lại chạy về Thượng Dung rồi, còn tưởng rằng đã đoạt được Tiêu Đồng về rồi, đang sống cùng nhau vui vẻ hoà hợp, không ngờ cậu lại tò tò sau mông Tiêu Đồng ra vẻ đáng thương như vậy, mấy em người tình nhỏ của cậu mà thấy được không cười cậu chết thì thôi."

Du Khinh Hàn khụt khịt mũi, "Cái gì ra vẻ đáng thương, hiện tại mình trước mặt cô ấy đúng là hèn vậy đó, chỉ cần có thể làm cô ấy quay lại, đừng nói là ra vẻ đáng thương, bắt mình làm con rùa mình cũng làm."

"Bây giờ cậu mới biết giác ngộ, không nhớ trước đó mình đã làm gì rồi à? Không phải mình nói chứ Du Khinh Hàn, cậu đúng là đồ tồi, tự nghĩ lại xem lúc trước cậu đối với Tiêu Đồng thế nào? Chỉ có Tiêu Đồng mới có thể chịu đựng được, nếu là mình ấy à, đã sớm bẻ hai cái xương của cậu, bây giờ làm gì còn nằm ở đây nói nhảm chứ?"

"Mình cũng muốn cô ấy đánh gãy hai cái xương của mình, chỉ sợ là bây giờ đánh mình cô ấy cũng ngại bẩn tay."

Thường Lâm Nhiễm là bạn nối khố với Du Khinh Hàn, đã quen nhìn Du Khinh Hàn ngang ngược ngông cuồng không coi ai ra gì, có lúc nào thấy cô như thế này? Nhất thời cũng thấy ngạc nhiên, "Không phải chứ, Du Khinh Hàn, cậu nói chơi hay thật vậy?"

"Không phải nói chơi, mình nói thật đó. Đời này mình sẽ bảo vệ Tiêu Đồng, cô ấy đi đâu mình đi đó, mình thừa nhận trước đây mình làm những chuyện không bằng súc sinh, nhưng giờ mình gieo gió gặt bão rồi, cô ấy có thể tha thứ thì tất nhiên mình vui mừng, còn nếu không thì cũng không sao, chỉ cần mình còn nhìn thấy được cô ấy thì đã mãn nguyện rồi."

"Chậc chậc, lời này thật sự không giống như cậu sẽ nói."

"Không phải vậy thì còn có thể thế nào?" Du Khinh Hàn chua chát nói, "Có thể buông tay thì mình đã sớm buông rồi."

"Trước đây mình đã dự đoán đó thôi, thế nào cậu cũng té sấp mặt ở chỗ Tiêu Đồng."

"Đã sớm biết vậy còn không nhắc nhở mình."

"Mình nói bao nhiêu lần, cậu chịu nghe sao?" Thường Lâm Nhiễm cười mỉa mai, "Du Khinh Hàn cậu nếu như chịu nghe lời mình, làm sao đến nông nỗi này. Du Khinh Hàn, từ đó đến nay cậu quen đường đời bằng phẳng, suôn sẻ rồi, có anh hai lo cho hết thảy, cậu nói thử xem trước giờ trong mắt cậu có ai chứ? Lần này vấp ngã mới biết, thế giới này không phải quay xung quanh cậu."

"Đúng vậy, bây giờ mình biết rồi." Du Khinh Hàn thở dài một tiếng, "Nhưng cú ngã lần này, đau thật..."

"Đau mới tốt, càng đau thì nhớ càng lâu."

"..."

Sau đó hai người không nói gì nữa, thức ăn được giao đến, Du Khinh Hàn nửa nằm nửa ngồi trên giường lặng lẽ ăn, Thường Lâm Nhiễm rót cho cô ly nước ấm để súc miệng, lại gọi người tới dọn dẹp sạch sẽ ổ chó của cô.

Du Khinh Hàn uống thuốc ngủ một đêm, ra một thân mồ hôi, sáng hôm sau hết sốt, tỉnh táo tinh thần, Thường Lâm Nhiễm cũng chuẩn bị đi.

"Mình đưa cậu?" Du Khinh Hàn nói.

"Được rồi, lại còn giả bộ khách sáo với mình. Để cậu bị trúng gió cảm lạnh một trận nữa, anh hai cậu còn không cầm dao đi tìm mình? Cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi."

Sau khi Thường Lâm Nhiễm đi không lâu, Du Khinh Hàn cũng rời giường, chỉnh trang lại diện mạo của mình, cầm thuốc của Tiêu Đồng chuẩn bị đem trả lại cho nàng.

Tiêu Đồng biết Du Khinh Hàn bệnh, nhưng cả đêm cũng không có một câu thăm hỏi, nàng có thể làm đến mức này, thật lòng mà nói, Du Khinh Hàn đã có chút tuyệt vọng rồi.

Nhưng cũng như cô đã nói với Thường Lâm Nhiễm, hiện tại Du Khinh Hàn không hy vọng xa vời Tiêu Đồng tha thứ hay không tha thứ, có thể ở bên cạnh Tiêu Đồng, biết Tiêu Đồng sống thế nào, Du Khinh Hàn đã cảm thấy đủ.

Du Khinh Hàn đến cửa hàng Tiêu Đồng, chỉ thấy một mình Trần Hồi, Du Khinh Hàn hỏi: "Sư phụ cô đâu?"

"Ngủ trưa rồi, chị tìm cô ấy có việc?"

"Không có việc gì lớn, chỉ đem thuốc trả cho cô ấy, nói với cô ấy tiếng cảm ơn, nếu cô ấy đang nghỉ ngơi thì chiều nay tôi lại đến."

"Cô ấy ngủ hơn nửa tiếng rồi, mấy phút nữa sẽ xuống thôi, chị đợi chút nữa, đỡ phải mất công đi thêm một chuyến, trời lạnh tới lui phiền phức lắm."

Du Khinh Hàn nghĩ thấy cũng đúng, ngồi chờ trong cửa hàng.

"Cô đang làm gì vậy?" Du Khinh Hàn hỏi Trần Hồi.

Trần Hồi nói: "Đọc sách."

"Sách gì đó?"

Trần Hồi chìa sách của cô ra: "Nhập môn cơ bản về hiệu đính trang phục."

"Cố gắng học, sư phụ cô rất lợi hại, đừng làm cô ấy mất mặt."

Cô vừa nói như thế, Trần Hồi chợt hăng hái lên, không đọc sách nữa, kề sát vào Du Khinh Hàn tò mò, "Aizz, chị với sư phụ của tôi có phải là có chuyện cũ gì không muốn để người khác biết phải không?"

"..." Du Khinh Hàn liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nói, "Chuyện của người lớn con nít đừng xen vào."

"Ai là con nít chứ? Tôi đã mười bảy tuổi! Sang năm là thành người lớn rồi!" Trần Hồi ghét nhất là người khác nói cô còn nhỏ, "Chị nói một chút đi, hay là sợ tôi biết chị là người đồng tính? Chị yên tâm, tôi cởi mở lắm! Tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì với chị! Huống hồ sư phụ tôi tốt như vậy, chị thích cô ấy cũng bình thường mà, người ta nói Yểu điệu thục nữ...."

"Câm miệng." Lời của Trần Hồi làm đầu óc Du Khinh Hàn ong ong lên, "Cô còn nhỏ sao lại nói chuyện như Đường Tăng vậy?"

"Không phải là tôi quan tâm hai người sao..." Trần Hồi lầm bầm, "Chị nói thật với tôi đi, có phải là chị thích sư phụ tôi không?"

Trần Hồi dài cổ ra để nhiều chuyện, không ngờ Tiêu Đồng ngủ dậy đi xuống lầu, "Trần Hồi, em lại lười biếng."

Trên đời chuyện kinh khủng nhất là gì? Chính là cô đang tán dóc về sếp của mình, đúng lúc bị sếp nghe được."

Trần Hồi lạnh sống lưng, gượng cười tìm một lý do chuồn đi.

Tiêu Đồng ngáp một cái xuống lầu, hỏi Du Khinh Hàn, "Cô có việc?"

"À." Du Khinh Hàn đáp, "Cảm ơn thuốc của em, rất hữu hiệu."

Tiêu Đồng nhìn chiếc túi Du Khinh Hàn đưa, không nhận lấy, "Cô giữ đi."

"Hả?"

"Cô đừng hiểu lầm." Tiêu Đồng hờ hững nở nụ cười, "Tôi không quen dùng đồ người khác đã dùng qua, mấy thứ này cô trả lại tôi cũng phải vứt đi, không bằng cho cô, đỡ phải lãng phí."

Du Khinh Hàn trong lòng chua xót, trong miệng lại đắng chát, nặn ra một nụ cười không giống cười chút nào, "Vậy thì... cảm ơn."

"Ừm."

Tiêu Đồng tưởng rằng Du Khinh Hàn nói xong chuyện này sẽ đi, không ngờ cô vẫn đứng bất động, vậy chắc là còn có chuyện khác, vì để người này có thể đi nhanh một chút, Tiêu Đồng lại hỏi: "Còn có việc?"

"Có." Du Khinh Hàn ấp úng, "Chính là, chuyện đó, cũng sắp tết rồi, tôi muốn hỏi em có tính toán gì không? Nếu như muốn về Giang Vũ, chúng ta có thể làm bạn đồng hành."

Tiêu Đồng nói: "Không cần."

"Sao vậy? Em có sắp xếp khác à?"

Tiêu Đồng không đáp, chỉ nhìn Du Khinh Hàn cười, nhưng trong nụ cười đó không có chút tình cảm nào.

Du Khinh Hàn biết mình lại sai rồi, "Xin lỗi."

"Du tiểu thư nếu như không có chuyện gì mời trở về đi."

"Được... thuốc của em, cảm ơn lần nữa."

Nhìn bóng lưng Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng nghĩ, Du Khinh Hàn đã thật sự thay đổi.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Tiêu Đồng đây.

Bình luận

Truyện đang đọc