Trên đường đi đến Viện 2 Tiêu Đồng tỉnh lại.
Nàng ngẩng đầu lên từ trên vai Cảnh Hành, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa xe, tưởng đâu mình còn ở Paris, nhưng cảnh vật trước mắt lại vô cùng quen thuộc. Đây là thành phố nàng sống gần mười năm, quét mắt qua hàng cây cổ thụ trong khu vực xanh hoá ven đường là nàng có thể lập tức nhận ra mình đang đi trên con đường nào.
"Sao chị lại trở về?" Tiêu Đồng nhìn ngoài cửa sổ, sửng sốt cả buổi mới quay đầu hỏi Cảnh Hành.
"Ở Paris không còn việc gì nữa tất nhiên là quay về rồi." Cảnh Hành nhìn Tiêu Đồng một lúc, cười nói như không có gì, "Tiêu Đồng, chị bận quá nên hồ đồ luôn rồi à? Ngay cả việc này cũng quên, không phải là lên máy bay như thế nào chị cũng không nhớ rõ chứ?"
Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, hình như mình thật sự không nhớ được, không thể làm gì khác hơn là rụt cổ lại, cười gượng, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Cảnh Hành nhìn chằm chằm nàng một lúc, mới nói: "Viện 2."
Tiêu Đồng lại sững sờ.
Đầu óc Tiêu Đồng loạn cào cào, nàng nhớ mang máng hình như mình có bệnh, nhưng lại cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng cực kì khoẻ mạnh, không biết mình có bệnh ở đâu, nàng lại cảm giác bốn phía có một đám bóng đen vây quanh, nhưng khi nàng chăm chú nhìn kỹ thì lại không thấy gì.
"Em bị bệnh?" Tiêu Đồng hỏi Cảnh Hành.
Vẻ mặt Cảnh Hành đang nghiêm túc, nghe nàng hỏi vậy chợt cười lên, "Chị nhìn em giống bị bệnh lắm à? Là em có một người bạn học cũ làm ở Viện 2, cũng lâu rồi không gặp nhau nên muốn đi thăm cô ấy. Nhắc đến thì cô ấy cũng là đồng hương với chúng ta đó, cũng là người huyện Thượng Dung."
"Đồng hương?" Mặt Tiêu Đồng biến sắc, "A Hành, hay là em đi một mình thôi? Bạn học cũ của em... Chị cũng không quen biết... Hơn nữa, chúng ta mới vừa về, phòng làm việc không chừng còn có bao nhiêu việc đang chờ, chị... Chị phải đến công ty... Chị Đan, phiền chị dừng xe..."
Chị Đan vẫn im lặng lái xe nãy giờ cũng nhìn ra Tiêu Đồng đột nhiên hoảng hốt, cô trao đổi ánh mắt với Cảnh Hành trong kính chiếu hậu một chút, không ngừng xe, chỉ thuận miệng nói: "Phía trước có camera giám sát, không thể đậu xe trái luật được, hơn nữa ở đây hẻo lánh, một ngày không có được mấy chiếc taxi chạy qua, lỡ như để cô ở đây mà xảy ra chuyện gì, ông chủ còn không lột da tôi à."
Chị Đan trước nay luôn ít lời, rất ít khi nghe chị nói một mạch nhiều như vậy, Tiêu Đồng luôn rất ngại gây phiền phức cho người khác, nghe chị Đan nói, cũng không yêu cầu xuống xe nữa. Cảnh Hành đưa ánh mắt cảm kích cho chị Đan, thuận thế khuyên nhủ: "Đúng đó Tiêu Đồng, chị chỉ cùng em tới đó thôi, bạn học của em cũng không phải quái vật ăn thịt người, chị sợ gì chứ?"
Hai người thay nhau khuyên, Tiêu Đồng lại tìm không ra lý do nào, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, chỉ là sau đó trên đường đi nàng đều đứng ngồi không yên, nàng mơ hồ cảm thấy những bóng đen xung quanh mình bắt đầu mọc ra móng vuốt sắc nhọn.
Viện 2 nằm ở vị trí hẻo lánh, xây dựng trên núi, nói là bệnh viện, lại giống một trang viên phong cảnh tú lệ hơn, ở cửa cũng không có treo bảng tên bệnh viện. Chị Đan sau khi lái xe vào cổng chính, vừa định ngừng xe trước rào chắn để các nàng đi bộ vào, không ngờ rào chắn tự động kéo lên, nghĩ thầm cửa bảo vệ này cũng hiện đại thật, xe lạ mà cũng có thể nhận biết được.
Một đường đi theo bảng hướng dẫn đến nơi, ngừng xe, Cảnh Hành kéo Tiêu Đồng xuống, đứng ở một bên cửa xe hỏi: "Chị vào không?"
"Không, tôi ở đây chờ các cô." Chị Đan nói, liếc nhìn Tiêu Đồng.
"Được rồi, vất vả cho chị." Cảnh Hành đáp một tiếng, cùng Tiêu Đồng đi vào bệnh viện.
Tiêu Đồng lần đầu tiên tới Viện 2 nhưng lại cảm thấy cảnh sắc ở đây rất quen, không biết là từng thấy ở đâu, đúng là Cảnh Hành quen cửa quen nẻo, dẫn Tiêu Đồng đi thẳng vào trong, trực tiếp đi tới văn phòng bạn học cũ của cô.
Phòng làm việc của bác sĩ ở Viện 2 rất khác so với các bệnh viện khác, không có mùi thuốc sát trùng, hoa cỏ mọc quanh hành lang, trong không khí tràn ngập hương hoa dìu dịu, cảnh vật làm lòng người yên bình.
Bạn học của Cảnh Hành tên là Trần Lạc, không giống với những bác sĩ Tiêu Đồng từng gặp lắm, không có áo blouse trắng, cũng không có ống nghe, một thân âu phục nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp nhẹ nhàng, dáng dấp chững chạc, giọng nói cũng dịu dàng như nước, lúc chào hỏi với Tiêu Đồng rất tự nhiên.
Tiêu Đồng lần đầu gặp gỡ cô ấy còn có chút bồn chồn, cảnh giác ngồi một lúc, phát hiện có lẽ cô ấy thật sự không biết mình, lúc này mới yên tâm, nét mặt cũng thả lỏng.
"Êu, cậu được đó Trần Lạc, đổi văn phòng nữa, lại được thăng chức à?" Cảnh Hành nhìn ngó văn phòng Trần Lạc một hồi, trêu ghẹo nói.
"May mắn thôi." Trần Lạc không phủ nhận, cầm hai cái ly dùng một lần rót nước cho các cô.
"Mình muốn cà phê nha." Cảnh Hành nhắc nhở.
Trần Lạc không để ý đến cô, đặt một ly nước lên khay trà trước mặt Tiêu Đồng, một ly khác trực tiếp nhét vào tay Cảnh Hành, "Chỉ có nước lọc, bớt uống cà phê đi."
Tiêu Đồng thấy Cảnh Hành cũng có lúc bị ăn quả đắng, cầm ly nước đến bên miệng, thừa lúc uống nước mà khẽ cười. . Truyện Trọng Sinh
"Tiêu tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu, tác phẩm của chị tôi cũng có xem một ít, rất đẹp."
Tiêu Đồng không nghĩ tới Trần Lạc sẽ bắt chuyện với mình, nuốt nước miếng, lúng túng xoa xoa môi, "Bác sĩ Trần quá khen."
Trần Lạc mỉm cười lại chuyện trò với nàng thêm vài câu, đều liên quan đến những mẫu thiết kế trong buổi trình diễn lần này của nàng, Tiêu Đồng ngạc nhiên, nàng chỉ nghĩ là Trần Lạc khách sáo, không ngờ cô ấy còn thật sự có nghiên cứu, sự cảnh giác trong lòng buông lỏng không ít, tán gẫu với Trần Lạc tự nhiên hơn rất nhiều.
Vốn là Cảnh Hành đến tìm bạn học, ngược lại Tiêu Đồng nói chuyện với Trần Lạc lại vô cùng hợp ý, bỏ mặc Cảnh Hành một bên.
Sau đó nội dung tán gẫu không còn giới hạn trong thiết kế của Tiêu Đồng nữa, Trần Lạc thỉnh thoảng hỏi Tiêu Đồng vài vấn đề riêng, chỉ là nói vừa đủ đến điểm mấu chốt, Tiêu Đồng thuận miệng đáp, không cảm thấy có vấn đề gì.
Hai người họ nói chuyện say mê, Cảnh Hành không chen được câu nào, dứt khoát ngồi một bên, chống cằm nghe Tiêu Đồng và Trần Lạc nói chuyện.
Tiêu Đồng thật sự yêu những tác phẩm của mình, lúc nói đến những thiết kế đó ánh sáng trong mắt lấp lánh không hề che giấu, những khổ sở ở Paris tan thành mây khói, Cảnh Hành nhìn không nỡ rời mắt.
Lúc trước Cảnh Hành chính là bị Tiêu Đồng như vậy từng chút một hấp dẫn, cô thích nhìn ánh sáng trong mắt Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng tán gẫu với Trần Lạc đến hơn một giờ, mãi đến tận khi Cảnh Hành không nhịn được giục: "Ây da, nói cũng nhiều rồi ha, vốn là em tìm bạn học cũ ôn chuyện, sao ngược lại là hai người nói hoài không dứt đây?"
Tiêu Đồng nghe xong, lúc này mới ý thức được mình và Trần Lạc đã hàn huyên bao lâu, lúng túng cười nói, "Thật xấu hổ quá bác sĩ Trần, làm mất nhiều thời gian của cô như vậy."
"Tiêu tiểu thư đừng để ý, cả ngày tôi ở văn phòng cũng không có việc gì, hôm nay hai người có thể đến đây thì không có gì bằng."
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về rồi." Cảnh Hành ngắt lời nói, "Hai người nếu như vẫn chưa nói hết thì lần sau có thể đổi sang quán cà phê nào đó, nói cho đã mới thôi."
Tiêu Đồng bây giờ mới nói lời tạm biệt với Trần Lạc dù vẫn còn thòm thèm.
Cảnh Hành âm thầm le lưỡi, bác sĩ khoa tâm thần đúng là khác biệt, không chỉ có thể khám bệnh cho người ta, mà còn là một người nói chuyện khéo như vậy, có lúc nào thấy Tiêu Đồng trò chuyện thân thiết với người lạ như vậy chứ?
Cảnh Hành đưa Tiêu Đồng lên xe, mới vỗ trán như nhớ ra chuyện gì đó, "Chết rồi, em để quên di động ở văn phòng Trần Lạc."
"Vậy em đi lấy đi, chị với chị Đan ở đây chờ em." Tiêu Đồng nói.
"Không cần đâu, chị với chị Đan đi trước đi, chút nữa em ngồi xe Trần Lạc về."
"Như vậy được không?"
"Được! Hai người đi trước đi."
"A Hành..." Tiêu Đồng lời còn chưa nói hết, bóng dáng Cảnh Hành đã không thấy nữa.
"Vậy chúng ta đi trước." Tiêu Đồng bất đắc dĩ nói.
"Đi đâu?" Lão Đan hỏi.
"Đi... Đi phòng làm việc đi." Tiêu Đồng nói. Nàng vốn định nói về nhà, nhưng là từ "Nhà" đã đến bên miệng lại không cách nào nói ra được, nói thế nào cũng cảm thấy khó chịu, trong tiềm thức nàng chỗ đó không còn là nhà nữa.
Tại sao vậy chứ? Tiêu Đồng không nhớ ra được, trong đầu của nàng phủ đầy bóng đen, như có thứ gì quan trọng đã bị che mất, nàng muốn xua đi bóng đen đó, nhưng chúng đều có móng vuốt rất bén, Tiêu Đồng không dám tiến lên.