KHIẾT PHÍCH

Môi Du Khinh Hàn thật mềm mại, cơ thể cũng rất ấm áp, Tiêu Đồng cứ đè lên người cô như vậy, không muốn nhúc nhích.

Tiêu Đồng chớp chớp mắt, nước mắt lăn xuống, rơi trên cổ Du Khinh Hàn.

Chỉ trong phút chốc đã chuyển từ nóng sang lạnh lẽo, Du Khinh Hàn thở dài, ôm chặt lấy Tiêu Đồng.

Cả hai người đều đã già rồi.

Cuộc đời ngắn ngủi lắm, dù cho hai người có thể sống thọ tới tám mươi tuổi, nhưng tính toán thì cũng chỉ còn hơn ba mươi năm thời gian nữa mà thôi.

Du Khinh Hàn cúi đầu, áp vào tai Tiêu Đồng, nghẹn ngào gọi tên nàng, Tiêu Đồng, Tiêu Đồng, một tiếng lại một tiếng, gọi đến trái tim cô cũng run lên nức nở.

Ba mươi năm làm sao mà đủ, còn thiếu rất nhiều, quá ngắn, ngắn đến nỗi dù cho Du Khinh Hàn ôm chặt người trong lòng, nhưng dường như sắp mất đi nàng.

"Tiêu Đồng, Tiêu Đồng..."

Một tiếng rồi một tiếng, theo tai Tiêu Đồng truyền vào tận buồng tim của nàng, khiến nơi đó cũng thổn thức không thôi.

Tiêu Đồng hận đến nghiến răng, vậy mà lòng cứ chua xót khiến cho nước mắt lăn dài, nàng hận Du Khinh Hàn, lại cũng hận bản thân mình, nhưng không đành lòng buông bàn tay đang giữ lấy Du Khinh Hàn.

Gieo mình hai lần vào cùng một người, là chuyện điên rồ chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm, nói ra đúng là một trò đùa.

Môi Tiêu Đồng khẽ mấp máy, đang lẩm bẩm gì đó, âm thanh nhỏ vô cùng, Du Khinh Hàn cách nàng gần như thế cũng khó mà nghe được. Du Khinh Hàn nghiêng đầu, cố sức dùng tai lắng nghe, chỉ thấy Tiêu Đồng lặp đi lặp lại một câu nói.

Tiêu Đồng đang nói: "Tôi là kẻ ngu ngốc nhất trên đời."

Trong đó còn mang theo tiếng nức nở khàn khàn, nghe vô cùng đáng thương, Du Khinh Hàn nghe xong, lòng đau như cắt, lại không nhịn được cười.

Cô cười rất kiềm chế, nhưng vì Tiêu Đồng ở quá gần, nên dù không nghe thấy tiếng cô thì vẫn có thể nhận ra ý cười thông qua những chấn động từ lồng ngực truyền đến. Vốn Tiêu Đồng đang chìm sâu trong cảm xúc giãy giụa khổ sở, nghe thấy tiếng cười kia của Du Khinh Hàn, chỉ cảm thấy trong đó tràn đầy vẻ đắc thắng, vừa tức tối vừa xấu hổ, há miệng cắn lên cổ Du Khinh Hàn.

"A —— "

Tiêu Đồng cắn không hề nương tình, ngậm chặt đến mức Du Khinh Hàn đau đớn, liên tục xin tha, "Tiêu Đồng ngoan, tôi sai rồi, tha cho tôi đi."

Mãi đến khi trong miệng nghe ra vị gỉ sắt Tiêu Đồng mới thả ra, để lại hai hàng dấu răng rõ ràng trên cổ Du Khinh Hàn.

"Đau không?" Tiêu Đồng hỏi.

"Không đau." Du Khinh Hàn cắn răng chịu đựng, "Nếu em còn chưa hết giận, thì cắn một cái nữa đi."

Tiêu Đồng nói: "Tôi ghét bẩn."

Du Khinh Hàn chấn động cả người.

Tiêu Đồng cảm nhận được cơ thể cô đang căng cứng.

Tiêu Đồng có bệnh ưa sạch sẽ, căn bệnh này là ngày xưa Du Khinh Hàn mang tới, cô là người thích sạch sẽ, cho dù là bản thân mình còn cảm thấy bẩn, huống chi là Du Khinh Hàn.

Nói lời này rõ ràng là muốn đẩy Du Khinh Hàn ra xa, nhưng bàn tay đang nắm chặt Du Khinh Hàn lại không chút buông lỏng.

Du Khinh Hàn không nói gì, Tiêu Đồng cũng không nói, hai người đều bế tắc.

Những chuyện tồi tệ Du Khinh Hàn làm khi còn trẻ chính là cái gai trong lòng Tiêu Đồng, không rút cây gai này ra, dù cho có lần nữa ở cạnh nhau thì đến cuối cùng họ cũng sẽ chia xa.

Khoảng vài phút sau Du Khinh Hàn mới mở miệng. Cô suy nghĩ một lúc lâu, giọng điệu bình tĩnh, không hề né tránh, "Tiêu Đồng, dù em có tin hay không thì Du Khinh Hàn của năm đó đã chết rồi, tôi mất gần hai mươi năm để tạo ra một Du Khinh Hàn hoàn toàn mới, nhưng trừ khi tôi chết, chứ thân thể già cỗi này làm sao lột ra được? Tiêu Đồng, kẻ tên Du Khinh Hàn kia, không phải chỉ có mình em căm ghét mà tôi cũng vậy, nhưng hết cách rồi, cuộc đời không có nút quay lại, đời này, tôi chỉ có thể dùng thân xác này yêu em."

"Tiêu Đồng." Du Khinh Hàn nói, "Nếu như em vẫn không cách nào tiếp nhận được, tôi có thể lui về vị trí vốn có, đêm nay, em say, tôi cũng say rồi, mọi chuyện chưa từng xảy ra, chúng ta chỉ làm người quen cũng đủ tốt rồi."

Thậm chí không phải bạn bè.

Có những sai lầm phải dùng cả một đời để bù đắp, đạo lý này Du Khinh Hàn đã hiểu từ lâu.

Du Khinh Hàn siết chặt vòng ôm, cảm nhận đường nét của Tiêu Đồng trong lòng mình, chỉ hy vọng buổi tối này có thể kéo dài thêm một chút, thời khắc này đừng vội trôi qua.

Tiêu Đồng bất động trong ngực Du Khinh Hàn, nàng nghe thấy giọng nói thoả hiệp trong lòng mình.

"Tôi chỉ tin cô một lần nữa thôi." Tiêu Đồng nói.

Nói xong câu này, thân thể và tinh thần đều kiệt quệ.

Tiêu Đồng đề phòng Du Khinh Hàn gần hai mươi năm, cuối cùng vẫn tránh không thoát.

Vậy nên khoảng thời gian gần hai thập kỷ trước đó, dường như trở thành vô nghĩa.

Nhưng Tiêu Đồng không cam tâm, nàng muốn tin tưởng một lần nữa, tin rằng người mình yêu là một Du Khinh Hàn đã lột xác, một Du Khinh Hàn mới hoàn toàn. Cha của Tiêu Đồng bị huỷ hoại chỉ vì thích cá cược, thế nhưng Tiêu Đồng vẫn muốn đánh một canh bạc cuộc đời.

"Du Khinh Hàn, đừng để tôi thua."

"Sẽ không." Lòng Du Khinh Hàn nóng lên, ôm Tiêu Đồng, tay con lại đặt lên đôi mắt của mình, che giấu sự ướt át trong đó.

Cô không muốn khóc trước mặt Tiêu Đồng, cô đã vất vả nhiều năm như vậy, chỉ để trở thành một người có thể đứng trước mặt Tiêu Đồng, che chở cho nàng, sao có thể yếu đuối như thế được.

Nhưng thời khắc này, Du Khinh Hàn đã đợi quá lâu, cô còn cho là mình sẽ không bao giờ đợi được nữa.

May mắn biết bao.

Tiêu Đồng cũng đã dùng hết sức lực của mình, chờ nghe được câu trả lời kiên định của Du Khinh Hàn thì liền nằm nhoài trên người cô, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bên tai Du Khinh Hàn là tiếng hô hấp đều đều ổn định của nàng.

Liên tục nhiều ngày không ngủ đủ giấc, Tiêu Đồng đã quá mệt mỏi.

"Tiêu Đồng." Du Khinh Hàn nhẹ thở dài, "Làm sao tôi cam lòng để em thua."

Bình luận

Truyện đang đọc