KHIẾT PHÍCH

Giám định ADN nhanh nhất cũng phải chờ sáu tiếng mới có kết quả, cho dù là người thận trọng như Mạc Tịch Nguyên, chờ sáu tiếng này cũng nóng ruột nóng gan, nhân sáu tiếng chờ đợi này chị đi gặp mấy khách hàng, lại mở một cuộc họp. Lúc trợ lý đưa kết quả giám định tới thì cuộc họp kết thúc chưa bao lâu, Mạc Tịch Nguyên mới vừa trở lại văn phòng, khi nhận báo cáo tay khẽ run lên. Báo cáo đó được đặt trong túi giấy dán kín, bên ngoài không nhìn thấy có bất kỳ thông tin gì. Mạc Tịch Nguyên nói trợ lý đi ra, cầm theo túi giấy đi vào văn phòng, sau khi xác nhận bốn bề vắng lặng mới mở giấy niêm phong ra.

Mạc Tịch Nguyên cũng không quan tâm những số liệu gì đó phía trên, chị nhanh chóng tìm đến kết luận nằm ở trang cuối cùng.

"Căn cứ vào kết quả phân tích ADN, người có mẫu ADN số hiệu xxx và người có mẫu ADN số hiệu yyy có cùng quan hệ huyết thống với độ tin cậy 99. 999%."

Nhìn thấy dòng chữ này, báo cáo trên tay Mạc Tịch Nguyên lập tức rơi xuống mặt đất, đầu óc chị trống rỗng, cả người như bị sét đánh đứng ngây ra tại chỗ, qua mấy phút sau, chị mới giật mình sực tỉnh.

Tiêu Đồng là em gái của chị.

Sau khi Mạc Tịch Nguyên tỉnh táo lại, trong đầu chỉ có ý niệm này vang vọng, một tiếng rồi lại một tiếng, như muốn làm nổ tung đầu chị. Mạc Tịch Nguyên tìm tới tay vịn sofa, chậm chạp ngồi xuống, lúc này mới phát hiện cả người mình đang run rẩy, lòng bàn tay đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, như mới vớt từ dưới nước lên.

Tiêu Đồng là em của chị, trước đó chị đã biết mình có một cô em gái, tìm tới tìm lui nhiều năm như vậy, nhiều lần hi vọng rồi lại thất vọng, Mạc Tịch Nguyên gần như sắp từ bỏ, gần như chị đã cho rằng em mình không còn trên cõi đời này nữa, giờ đây mới phát hiện, người em mà mình tìm kiếm lâu như vậy lại luôn ở gần ngay trước mắt mình.

Giờ đến mức chỉ cần chị muốn thì có thể đến thăm bất cứ lúc nào, gần đến mức có thể đụng mặt nhau tại bất kỳ ngõ ngách nào ở cái thành phố này, gần đến mức có thể đã chạm mặt nhau rồi lướt qua nhau vô số lần. Chỉ cần Tiêu Đồng muốn, Mạc Tịch Nguyên có thể dành cho nàng tất cả mọi sự quan tâm lẫn yêu thương, giống như Mạc Tịch Nguyên đối với Du Khinh Hàn vậy.

Nhưng Mạc Tịch Nguyên không có, chị không làm.

Mạc Tịch Nguyên ôm đầu, cắn răng, tự trách nghĩ, tại sao lại không phát hiện sớm một chút? Tiêu Đồng giống mình như vậy, người tinh tường ai cũng có thể nhìn thấy, chỉ có bản thân mình ngu ngốc như vậy! Đi tận nơi chân trời góc biển tìm nhiều năm như vậy, tầm mắt lại chưa từng nhìn xuống dưới, mặc kệ em ấy chịu khổ ngay dưới mắt mình, mặc kệ em ấy...

Bỏ mặc em ấy ở nơi mình luôn nhìn thấy, để Du Khinh Hàn dằn vặt thành như bây giờ.

Rõ ràng là Mạc Tịch Nguyên có cơ hội cứu Tiêu Đồng. Trước đó chị đã nghe nói Du Khinh Hàn sống chung với một cô gái, cũng biết Du Khinh Hàn trời sinh đa tình, với cô bé kia không có mấy phần thật lòng, nhân phẩm của Du Khinh Hàn tuy Mạc Tịch Nguyên không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng vòng xã giao ở thành phố Giang Vũ lớn như vậy, dù không nhìn thấy tận mắt nhưng cũng nghe được ít nhiều.

Nhưng Mạc Tịch Nguyên chưa từng thật sự để tâm đến. Chị dung túng cho Du Khinh Hàn "Chơi bời", khiến Tiêu Đồng từng bước bị ép đến bước đường cùng của hôm nay!

Mạc Tịch Nguyên vò đầu hối hận, chị cắn chặt răng, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét trầm thấp.

Là chị hại Tiêu Đồng, là sự dung túng của chị đã làm hại em gái ruột thịt của mình.

Mạc Tịch Nguyên xưa nay không tin báo ứng, bây giờ cuối cùng cũng coi như tin rồi.

Nhưng báo ứng này không nên rơi lên đầu Tiêu Đồng, Mạc Tịch Nguyên nghĩ, Tiêu Đồng đã làm sai điều gì chứ? Cái sai lớn nhất của em ấy chỉ là có hình dáng giống mình mà thôi! Nhưng em ấy là em ruột của mình, giống mình thì có gì sai chứ!

Tim Mạc Tịch Nguyên quặn đau, trước mắt đều là hình ảnh Tiêu Đồng, si ngốc, buồn vui. Chị kiếm tìm em gái mười mấy năm, đứa em mà chị muốn yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay mà không có cơ hội, lại bị người khác vô tình chà đạp mười mấy năm trời.

Mạc Tịch Nguyên phạm sai lầm lớn, e là cả đời này cũng không thể tha thứ cho chính mình.

...

Tâm trạng Tiêu Đồng rất tốt, thời gian gần đây nàng không nhìn thấy thứ đáng sợ nhất kia, tên ma quỷ khắp người đầy gai, nàng gọi đó là quỷ đầu đàn.

Quỷ đầu đàn rất đáng sợ, mỗi ngày đều đến vuốt tóc Tiêu Đồng, sờ mặt Tiêu Đồng, lại còn dùng cơ thể đầy gai nhọn của cô ta ôm lấy người Tiêu Đồng, mỗi lần đều khiến Tiêu Đồng sợ muốn chết, cũng đau không chịu nổi, nhưng xung quanh đều là quỷ lâu la của cô ta, dù cho Tiêu Đồng cảm thấy đau đớn khắp người cũng không dám phát ra tiếng nào, nàng sợ chọc giận quỷ đầu đàn.

Cũng may, quỷ đầu đàn chạy đi rồi, tuy rằng xung quanh vẫn còn rất nhiều quỷ lâu la, nhưng không có thủ lĩnh, bọn chúng chỉ âm trầm đứng trong góc, tạm thời không làm thương tổn Tiêu Đồng, cuộc sống bình yên, vậy nên tâm tình Tiêu Đồng ngày càng tốt lên.

Đặc biệt là ngày hôm nay, không biết vì sao bác sĩ lại làm kiểm tra toàn thân cho nàng, bởi vì bị lấy máu, Cảnh Hành đặc biệt cho phép nàng ăn thêm một cây kẹo hồ lô, thế là tâm tình Tiêu Đồng cũng đặc biệt tốt, cảm thấy trong không khí đều là hương vị kẹo hồ lô.

"A Hành, ngày mai chị cũng ăn thêm một cây nữa được không?" Tiêu Đồng ăn xong kẹo hồ lô, liếm liếm cây xiên, chưa hết thòm thèm hỏi.

"Không được, ngày mai chị không cần lấy máu nữa."

"Nhưng hôm nay chị bị lấy nhiều máu lắm, em cũng thấy mà, cái ống lớn như vậy! Một cây kẹo hồ lô làm sao đủ bù chứ."

"Vậy ngày mai em nói dì Lưu nấu cho chị thuốc Đông y ích khí bổ huyết, chị uống rồi có thể bù lại chỗ máu bị mất, có ích hơn nhiều so với kẹo hồ lô đó."

"Thuốc Đông y hả?" Tiêu Đồng vẻ mặt đau khổ, "Cái đó hay là thôi đi."

Dì Lưu hay nấu canh thuốc, cũng thích nấu canh thuốc, thường làm cho Tiêu Đồng ăn những loại canh có mùi vị kỳ lạ, nói tới công hiệu thì vô cùng đa dạng, hữu hiệu hay không thì Tiêu Đồng không biết, chỉ là bây giờ nàng nhìn thấy thứ gì có hình dạng giống nhân sâm đều cảm thấy buồn nôn.

Cảnh Hành cười nói: "Được rồi, biết chị không thích ăn, cơm tối là sườn xào chua ngọt, em làm, vậy có được chưa?"

"Thật hả?" Tiêu Đồng thích ngọt, vừa nghe bốn chữ sườn xào chua ngọt mắt liền sáng lấp lánh, giữ lấy vai Cảnh Hành, trong đôi mắt trong veo phản chiếu gương mặt Cảnh Hành, lòng Cảnh Hành ấm áp, vỗ vỗ đầu nàng.

Tóc Tiêu Đồng ngày càng dài, mềm mại mượt mà như tơ, lúc Cảnh Hành xoa đầu, Tiêu Đồng dịu ngoan như một chú mèo con, thậm chí còn dùng đỉnh đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Cảnh Hành, xúc cảm tê dại từ lòng bàn tay truyền thẳng vào tim cô, làm nơi ấy khẽ run lên.

"A Hành, ngày mai chị muốn ăn ba cây kẹo hồ lô..." Tiêu Đồng vẻ mặt e ấp, lại lộ ra ý cười gian.

Cảnh Hành cũng nở nụ cười, quay lại nhìn vào ánh mắt mong đợi của Tiêu Đồng, môi đỏ khẽ mở, "Không được."

"..." Tiêu Đồng tránh khỏi tay Cảnh Hành, ngồi vào bên kia giường hờn dỗi.

Cũng không giận dỗi được bao lâu, bây giờ Tiêu Đồng rất dễ đoán, tâm tình đều để hết trên mặt, hệt như trẻ con. Cảnh Hành cười lắc đầu, lột một quả cam cho Tiêu Đồng.

Mùa này ăn cam chua ngọt mọng nước, thanh mát hơn ăn táo, Tiêu Đồng thích ăn, nên tuy rằng còn đang tức giận, vẫn cứ một miếng rồi một miếng, chỉ trong chốc lát đã ăn hết nửa trái.

Ăn xong, tức giận cũng tiêu tan gần hết, hơn nữa cơm tối có sườn xào chua ngọt, lúc này Tiêu Đồng không còn chút nào hờn giận nữa, lại cười cười nói nói với Cảnh Hành, đến tối muộn, Cảnh Hành đọc truyện thần thoại dỗ Tiêu Đồng ngủ, chờ cho hô hấp Tiêu Đồng đều đặn, Cảnh Hành mới nhẹ nhàng đặt sách xuống, khẽ nói một tiếng ngủ ngon với Tiêu Đồng.

Cảnh Hành muốn hôn lên trán Tiêu Đồng, suy đi nghĩ lại vẫn không làm.

Lần trước cô định hôn Tiêu Đồng, Tiêu Đồng liền giật mình tỉnh lại từ trong mơ, nét sợ hãi trên mặt nàng đến nay Cảnh Hành vẫn chưa thể quên, Cảnh Hành không dám tiếp tục làm ra việc kích thích Tiêu Đồng như vậy, chỉ nắm tay nàng hôn nhẹ lên đó, rồi đặt lại vào trong chăn.

Thêm một lúc nữa, một chiếc Mercedes chạy vào Viện 2, vào lúc này đường phố thông thoáng hơn nhiều, cũng không còn nhiều người ở đây, vì vậy lúc Mạc Tịch Nguyên xuống xe cũng không gây nên sự chú ý, chỉ khi đi đến trước cửa phòng bệnh Tiêu Đồng đụng phải dì Triệu mới bị nhận ra.

"Tiểu thư? Trễ như vậy cô còn tới làm gì? Tiêu Đồng mới vừa đi ngủ rồi."

"Con... Đi ngang qua, tiện đường lên xem thử."

Dì Triệu nói thầm trong lòng, gần đây Mạc gia muốn mở rộng hoạt động sang dịch vụ y tế sao? Dăm ba bữa lại đi ngang qua Viện 2? Nhưng bà là người thông minh, biết cái gì nên hỏi, cái gì không, nghe Mạc Tịch Nguyên nói như vậy, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu nói: "Vậy phiền cô ở đây trông chừng Tiêu Đồng một chút, tôi đem mấy bộ đồ xuống dưới giặt."

"Được rồi, dì cũng nghỉ sớm một chút."

Nói xong lời chúc ngủ ngon, Mạc Tịch Nguyên bước vào cửa.

Tiêu Đồng vẫn không chịu được bóng tối, vì vậy căn phòng sáng choang, đến mức gần như chói mắt, nhưng Tiêu Đồng lại nằm cuộn tròn ở một góc giường, yên bình ngủ.

Mạc Tịch Nguyên ngồi bên giường nàng, lặng lẽ ngắm nhìn.

Sau đó có lẽ Tiêu Đồng phát hiện trong phòng có người ngoài, nàng bất an giật giật, trở mình hai lần, chăn cũng rơi xuống đất. Tiêu Đồng mặc đồ ngủ mỏng manh lộ ra trong không khí, người hơi co lại.

Mạc Tịch Nguyên khom lưng nhặt chăn lên, đắp lại cho Tiêu Đồng. Giờ đã là mùa thu, buổi tối lạnh, chị nhìn thấy mà cũng cảm thấy lạnh thay Tiêu Đồng. Mạc Tịch Nguyên nghe nói lần trước Tiêu Đồng bị sốt là đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, với tình trạng cơ thế hiện tại của nàng dù cho chỉ là cảm vặt cũng có thể khiến nàng mất nửa cái mạng. Sức khoẻ của Mạc Tịch Nguyên luôn rất tốt, từ nhỏ đã thích rèn luyện cơ thể, mùa đông khắc nghiệt chỉ mặc áo khoác bên ngoài áo sơ mi cũng không cảm thấy lạnh, so ra, Tiêu Đồng có vẻ yếu ớt đến đáng thương.

Tiêu Đồng rất gầy.

Là loại gầy ốm trắng xanh thiếu sức sống, cằm nhọn, xương quai xanh nổi rõ lên, bờ vai mỏng manh phủ một lớp da bên ngoài, ngoài cùng được bao bọc bởi một lớp áo ngủ. Mạc Tịch Nguyên xuyên qua áo ngủ như có thể nhìn thấy khung xương mỏng manh của nàng.

Đây là thương tổn từ bên trong, đừng nói là Mạc Tịch Nguyên chỉ đưa tới hai củ sâm núi kia, dù cho mỗi ngày ngâm mình trong một đống thuốc bổ, cũng không biết tới năm nào tháng nào mới phục hồi lại được.

Đây là em gái Mạc Tịch Nguyên, chính mình còn chưa kịp yêu thương một ngày, lại bị người nào đó giày xéo đến thương tích khắp người.

Vì vậy cho nên khi Mạc Tịch Nguyên quay đầu nhìn thấy Du Khinh Hàn nửa đêm đến nhìn trộm Tiêu Đồng, lửa giận của chị đã vọt tới cổ họng, nếu không phải kiêng kỵ Tiêu Đồng không dễ có được giấc ngủ ngon, nắm đấm của chị sớm nằm trên gương mặt xinh đẹp của cô.

"Chị Tịch Nguyên?" Du Khinh Hàn hẳn là không ngờ lại hội ngộ Mạc Tịch Nguyên ở nơi này, hơi sửng sốt, "Chị đến thăm Tiêu Đồng?"

Mạc Tịch Nguyên ánh mắt âm trầm, hai người cứ đứng giằng co như thế mấy phút, Mạc Tịch Nguyên mới lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ra ngoài."

Bình luận

Truyện đang đọc