KHIẾT PHÍCH

"Du Khinh Hàn."

"Du Khinh Hàn?"

Tiêu Đồng liền kêu hai tiếng, Du Khinh Hàn mới hoàn hồn, không dám nhìn Tiêu Đồng mà vội vã rửa sạch tay, trốn về phòng khách.

Cô cảm giác gò má mình đang nóng vô cùng, hai tai cũng muốn nổi lửa, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.

Không hề phóng đại khi nói bây giờ Tiêu Đồng có sức hấp dẫn Du Khinh Hàn gấp trăm ngàn lần so với lúc trước, một ánh mắt, một sự đụng chạm nhỏ thôi cũng làm cho Du Khinh Hàn luân hãm.

Tiêu Đồng không có cảm xúc phong phú như Du Khinh Hàn, nàng lần nữa cúi đầu tập trung rửa tay, ngón tay trắng trẻo thon dài cọ xát vào nhau trong dòng nước, rửa sạch từng kẽ ngón tay. Sau đó nàng vào phòng khách, phát hiện Du Khinh Hàn đã chiếm mất vị trí lúc nãy của mình, thậm chí người kia còn ôm chiếc gối nàng thích nhất, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ra hiệu Tiêu Đồng ngồi xuống đó.

"..." Tiêu Đồng mặt hơi đen, ngồi vào ghế sofa đơn bên cạnh, choàng khăn lông vào, ôm cái gối khác tiếp tục xem phim hoạt hình của nàng.

Trong phòng có thêm một kẻ xâm nhập, Tiêu Đồng không thể không căng sức ra đề phòng, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm TV, nhưng tâm tư đều đang chú ý xem Du Khinh Hàn bao giờ mới đi. Phim hoạt hình phát một tập, lại thêm một tập nữa, một tiếng sau, Du Khinh Hàn không tỏ chút dấu hiệu muốn đi nào, cuối cùng Tiêu Đồng không nhịn được, hỏi: "Rốt cuộc là chừng nào cô mới đi?"

Ý đồ đuổi khách quá rõ, kỳ thực Du Khinh Hàn vẫn đang căng thẳng thần kinh chờ câu nói này của Tiêu Đồng, cũng đợi được rồi, cô câu giờ, "Sắp rồi, ngồi với em chút nữa thôi."

Vẻ mặt Tiêu Đồng không che giấu sự chán ghét, "Tôi không cần."

"Tiêu Đồng..." Giọng Du Khinh Hàn gần như cầu xin, "Tôi chỉ ở đây với em một lúc, không làm gì hết, em yên tâm, tôi không chọc giận em đâu, tôi bảo đảm!"

"Du Khinh Hàn, thì ra cô cho rằng tôi giận cô?" Tiêu Đồng khinh miệt nhìn cô, "Cô cũng quá đề cao bản thân rồi."

Trong lòng Du Khinh Hàn lại bị đâm một nhát, cô cười khổ thầm nghĩ, dường như sau khi khỏi bệnh miệng lưỡi Tiêu Đồng độc hơn bao giờ hết, nhưng mình đau hoài rồi, cũng quen. Vậy nên cô vẫn có thể tỏ ra như không có gì mà cười, cong khoé miệng hùa theo Tiêu Đồng mỉa mai chính mình, "Đúng vậy đúng vậy, tất nhiên tôi biết chứ, không phải là em tức giận, chỉ là vì một kẻ như tôi cứ ở trong nhà làm phiền em, khiến em chướng mắt.

Tiêu Đồng, ít nhất tôi cũng tự biết thân biết phận, phải không?"

Lời của Tiêu Đồng bị Du Khinh Hàn giành hết, nhất thời không biết nói gì, làm bộ như xem TV, lại nghe Du Khinh Hàn thở một tiếng thật dài, "Tôi chỉ nghĩ là, em rất khó vượt qua việc mất mẹ. Tháng ngày khổ sở như thế, có người bên cạnh, dù đó là người thế nào đi nữa, cũng đỡ hơn là chỉ có một mình."

Tiêu Đồng có chút bất ngờ, Du Khinh Hàn tính tình đại tiểu thư như vậy, có thể thay người khác suy nghĩ, thực sự là kỳ quái.

"Mẹ tôi qua đời rất sớm, cũng không biết cảm giác mất mẹ là như thế nào, chỉ là khi tôi còn nhỏ, mỗi năm đến ngày giỗ mẹ, anh hai tôi luôn biến mất, sau đó tôi mới phát hiện anh ấy trốn trong căn phòng mẹ tôi ở hồi trước, ôm di ảnh của bà, ngồi cả một ngày.

Tôi đi vào căn phòng đó một lần, rất tối, lại kín bưng, một mình anh hai ở trong đó, chắc là cô đơn muốn chết, tôi rất sợ anh ấy sẽ đi theo mẹ. Vì vậy mà những năm sau đó, tôi đều đi với anh ấy. Tôi sợ năm nào anh ấy cũng một mình như vậy, thật sự sẽ bỏ tôi lại mà đi đến nơi nào đó gặp mẹ."

Dù là lúc còn ở bên nhau, Du Khinh Hàn cũng rất ít nói với Tiêu Đồng chuyện của bản thân mình, Tiêu Đồng cũng biết mẹ cô mất từ sớm, giờ nghe cô nói vậy, rất có cảm giác đồng cảm, thế là không đuổi cô đi nữa.

Du Khinh Hàn nói rất đúng, xung quanh quá yên tĩnh, giống như một vùng đất vắng vẻ hoang lạnh, có người bên cạnh — dù cho người đó là Du Khinh Hàn, cũng tốt hơn chỉ có một mình mình.

"Cô có gặp bà ấy không?" Tiêu Đồng hỏi.

Du Khinh Hàn sửng sốt một chút, hồi lâu sau mới nhận biết được người Tiêu Đồng nói chính là Mạc mẹ.

"Có gặp." Du Khinh Hàn nói, "Hồi nhỏ tôi thường đến Mạc gia chơi, còn ăn kẹo mạch nha bà ấy làm nữa, là một người rất hiền lành dịu dàng, lúc đó tôi còn nghĩ, nếu bà ấy là mẹ tôi thì tốt rồi."

"Tôi là bị bà ấy vứt bỏ." Tiêu Đồng trầm thấp bật cười, "Năm đó bà ấy đưa Mạc Tịch Nguyên đi, nhưng bỏ tôi lại."

"Tại sao vậy chứ? Chỉ vì tôi là con của một kẻ què quặt, mê bài bạc sao? Xuất thân không cao quý bằng Mạc Tịch Nguyên?" Tiếng cười của Tiêu Đồng càng làm người ta thấy chua xót, "Đúng rồi, xuất thân thấp hèn, vậy nên cũng không xứng có mẹ."

"Em không thấp hèn, Tiêu Đồng, người sai chính là bọn họ, cha em, mẹ em, còn có..." Du Khinh Hàn cắn răng, "Còn có tôi!"

"Khi tôi còn nhỏ, người ta chửi tôi là đứa bị mẹ bỏ, tôi còn cãi lại họ, nói mẹ tôi lên thiên đường, không phải là mẹ không cần tôi, ai mà ngờ, đúng là bà ấy cố ý bỏ tôi, người ta nói đúng lắm, tôi là đứa không ai cần, lại còn bày đặt nói lý với người ta, cô nói có buồn cười không chứ?"

"Em không phải người không ai cần." Du Khinh Hàn phản bác vô lực như vậy, Tiêu Đồng cũng không thèm tin.

"Vậy thì cứ để cho tôi là kẻ không có mẹ đi, có, rồi cũng sẽ mất thôi."

Tiêu Đồng nói, "Tôi tình nguyện chưa từng có."

Du Khinh Hàn cho rằng Tiêu Đồng sẽ khóc, nhưng nàng không có.

Người kia sinh ra nàng một lần, nàng rơi nước mắt vì bà ấy một lần, đủ rồi.

"Du Khinh Hàn."

"Tôi đây."

"Cảm ơn cô đã ở đây."

"Tiêu Đồng..." Du Khinh Hàn trong lòng bồi hồi xúc động, đây là lần đầu tiên trong cả một thời gian dài, Tiêu Đồng nói với cô một câu dịu dàng, gần như đã khiến cô nghĩ hai người vẫn có thể.

Câu nói tiếp theo của Tiêu Đồng đẩy cô xuống đáy vực.

"Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau."

"Tại sao?" Du Khinh Hàn không cam lòng, "Tiêu Đồng, trước đây tụi mình tốt như vậy, em đã quên rồi à?"

"Bởi vì tôi không yêu cô nữa." Tiêu Đồng nói, "Cô chưa từng yêu tôi, mà tình yêu tôi dành cho cô cũng đã hết, hai người như vậy, làm thế nào để ở bên nhau."

"Tôi có!" Du Khinh Hàn vội vàng khẳng định, "Tôi có mà! Tôi yêu em! Tiêu Đồng, phải làm sao để chứng minh tôi yêu em?"

"Nhưng tôi không yêu cô..." Tiêu Đồng thở dài, "Đã không yêu từ lâu rồi."

Du Khinh Hàn trầm mặc thật lâu.

Âm lượng TV vô cùng lớn, nhưng giữa hai người bọn họ lại rất yên tĩnh, đến hô hấp cũng lặng lẽ.

Rất lâu sau đó, Du Khinh Hàn mới khẽ hỏi: "Không còn yêu, vậy còn hồi ức thì sao?"

"Du Khinh Hàn." Tiêu Đồng khinh bỉ nói, "Ở bên cô, chưa từng có hồi ức tốt đẹp."

Những hồi ức đó, Du Khinh Hàn xem như báu vât, mà Tiêu Đồng chán ghét như đôi giày cũ rách. Chúng nó một lần lại một lần không ngừng nhắc nhở Tiêu Đồng, bản thân nàng trong suốt mười mấy năm qua có bao nhiêu ngu ngốc, vì một kẻ cặn bã móc tim móc phổi, còn người kia chỉ coi mình như kẻ thế thân cho người yêu lý tưởng của cô ta.

Thậm chí còn không phải là một người có thật, lúc trước Du Khinh Hàn không yêu Mạc Tịch Nguyên, bây giờ cũng không yêu Tiêu Đồng.

Cô chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi.

Tiêu Đồng không muốn ngu ngốc thêm một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc