KHIẾT PHÍCH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tiêu Đồng, hôm nay tôi về nhà một chuyến, em đoán xem tôi phát hiện ra chuyện gì?"

Du Khinh Hàn đang gội đầu cho Tiêu Đồng. Cô đặt làm một chiếc giường thấp ở trong phòng tắm, để những lúc gội đầu cho Tiêu Đồng, cho nàng nằm lên giường, đầu gối lên chân của mình. Cũng may Tiêu Đồng chỉ chống cự tắm rửa, đối với gội đầu không hoảng sợ nhiều như vậy, yên lặng gối lên bắp đùi Du Khinh Hàn, không phản kháng, tư thế cũng không thay đổi chút nào. Du Khinh Hàn cầm vòi sen thử nước ấm, một bên làm ướt tóc nàng, một bên nói chuyện liên miên.

"Tôi tìm được hình chụp hồi đó của chúng ta ở cao trung, là hình sticker*, ha ha, kẹp trong quyển sách em thích nhất đó, cũng đã ố vàng."

Toàn bộ tóc đã ướt đẫm, Du Khinh Hàn đặt vòi sen xuống, bóp dầu gội ra tay, xoa đều lên tóc Tiêu Đồng, "Đó là lần đầu tiên chúng ta chụp hình chung thì phải? Ảnh chụp ở khu trò chơi điện tử, lúc đó hình như đang có trào lưu chụp hình sticker ha? Hai đứa chui trong buồng chụp nhỏ xíu, phía sau là đủ thứ phông nền rực rỡ, đến màn trập cũng là tự mình ấn nút, hôm nay tôi vừa nhìn thấy thì không nhịn được cười, quê thật, nhìn rất ngốc."

Tiêu Đồng nằm thẳng, ánh mắt hướng lên như đang nhìn trần nhà, lại giống như không phải. Du Khinh Hàn đang xoa bọt xà phòng trắng trên đầu nàng, giống như mái đầu đang đội tuyết. Tóc Tiêu Đồng đã rất lâu không cắt, dài sắp đến eo, lúc gội thật sự bất tiện, Du Khinh Hàn đổ dầu gội ra ba lần, lại rửa từng chút một, mới rửa sạch bọt trên tóc nàng. Hộ lý nhìn thấy mấy lần, cũng từng khuyên Du Khinh Hàn, trời đã vào hè, để tóc dài như vậy muốn gội xong cũng hết một buổi trưa, không bằng cắt đi, cũng thuận tiện cho Du Khinh Hàn, nhưng Du Khinh Hàn không thèm để ý.

Cô thích nhìn dáng vẻ tóc dài đến eo của Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng trời sinh tóc rất thẳng, xõa xuống mềm mại dịu dàng, đẹp đẽ tựa như bước ra từ trong tranh.

Du Khinh Hàn có nhiều thời gian, không chút sốt ruột.

"Lừa em đó."

"Em không ngốc chút nào, tôi nhớ hồi đó muốn hôn em, nhưng em không cho, tránh né một hồi, mặt đỏ bừng lên, xinh đẹp vô cùng."

"Kẻ ngốc chính là tôi, không chỉ ngốc mà còn xấu xa. Tiêu Đồng, em nói có phải tôi là kẻ táng tận lương tâm không?"

Tiêu Đồng đương nhiên sẽ không để ý đến cô, Du Khinh Hàn lại cầm vòi sen, đem chút bọt còn sót lại trên tóc Tiêu Đồng rửa sạch sẽ, "Tôi nhớ hình như chúng ta lưu ra mấy bộ ảnh phải không? Những tấm hình đó không biết tôi đã sớm ném đi đâu rồi, không ngờ em vẫn còn giữ."

"Mới vừa rồi tôi nói sai rồi." Du Khinh Hàn thấp giọng nở nụ cười, "Tiêu Đồng, em cũng ngốc lắm."

Du Khinh Hàn sợ nước bắn vào mắt Tiêu Đồng, vì vậy mở vòi sen rất nhỏ, rửa cũng thật chậm, trên đùi cô tuy rằng có lót khăn vẫn bị ướt nhẹp một mảng, chỉ là bây giờ trời nóng nên cũng không cảm thấy lạnh. Cô gội sạch bọt trên đầu Tiêu Đồng, cầm khăn mặt, từ từ lau khô tóc sát da đầu nàng, lấy khăn quấn lại xung quanh, đợi mấy phút lại cầm lấy vòi sen, lần này mở nước lớn hơn một chút, hướng về phía dưới khăn gội sạch, ngón tay qua lại trên mái tóc dài, gặp phải chỗ thắt liền dừng lại, cẩn thận nhẹ nhàng gỡ ra, lại rửa tiếp.

Gội đầu mất hơn ba tiếng, chờ làm xong, quần áo Du Khinh Hàn cũng xong luôn, nhưng trên người Tiêu Đồng không dính một vệt nước, cô lau khô tay, ôm Tiêu Đồng về giường bệnh, cầm máy sấy, sấy khô tóc cho nàng, đúng lúc này Trần Lạc đến kiểm tra phòng.

"Êu, quần cũng ướt luôn? Nghịch gì ghê vậy?" Trần Lạc mặc blouse trắng, cầm biên bản thăm bệnh, trên túi áo kẹp một cây bút, biên bản đã mở qua vài trang, có vẻ như mới từ những phòng bệnh khác lại đây.

Vừa vào cửa cô liền nhìn thấy Du Khinh Hàn quần áo toàn thân ướt đẫm, không nhịn được trêu chọc một câu, chỉ là trang phục của cô thực sự quá mức chuyên nghiệp, lời này nói ra khỏi miệng, Du Khinh Hàn không xác định được là cô đang hỏi nghiêm túc hay là nói cho có chuyện mà thôi.

"Hôm nay tâm tình Tiêu Đồng có thay đổi gì không?" Trần Lạc hỏi.

"Tối qua uống thuốc như bình thường, sáng nay dậy sớm hơn nửa tiếng so với bình thường." Du Khinh Hàn cầm gối đặt sau lưng Tiêu Đồng cho nàng dựa vào, mở máy sấy ở mức gió nhỏ nhất, cách khá xa sấy tóc cho nàng.

"Có khả năng là lờn thuốc." Trần Lạc ghi ghi chép chép lên biên bản, "Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, sớm muộn sẽ bị trúng độc mãn tính, sợ là thần kinh sẽ bị tổn hại."

"Vậy làm sao bây giờ? Có thể giảm liều dùng xuống không?"

"Bây giờ đã có hiện tượng lờn thuốc, giảm liều dùng cô ấy còn có thể ngủ sao? Duy trì tình trạng hưng phấn cao cho não trong thời gian dài càng dễ chết." Trần Lạc nói, "Nếu như cô muốn cho cô ấy sớm được giải thoát, ngược lại đây là biện pháp tốt."

Du Khinh Hàn nghe được một chữ "chết", trong lòng kinh hoàng, suýt chút nữa làm rớt máy sấy xuống đất, "Lẽ nào không có cách khác sao?"

"Cách thì có đó, nhưng không biết là cô có chấp nhận hay không."

"Nếu như bắt tôi nói ra việc kia..."

"Không phải."

Không phải? Du Khinh Hàn quay đầu nhìn cô, "Vậy cô còn có cách gì?"

Trần Lạc hỏi: "Cô biết Cảnh Hành không?"

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Du Khinh Hàn trầm xuống, cô không muốn nghe đến hai từ này, quay lại tiếp tục sấy tóc cho Tiêu Đồng, lạnh lùng hỏi: "Cô nhắc đến cô ấy làm gì?"

"Nói như vậy chắc là có biết." Trần Lạc khẽ mỉm cười, "Cô ấy muốn gặp Tiêu Đồng."

"Không được." Du Khinh Hàn liền từ chối, "Tôi không đồng ý, người này không có ích gì đối với bệnh tình của Tiêu Đồng."

"Không thử xem làm sao biết?"

"Lỡ như cô ấy kích thích khiến bệnh Tiêu Đồng nặng thêm thì làm sao bây giờ?" Du Khinh Hàn hỏi ngược lại.

Trần Lạc muốn bật cười, trào phúng nói: "Cô mỗi ngày đều ở đây kích thích, bệnh của Tiêu Đồng còn không nặng thêm, huống hồ là Cảnh Hành đối với cô ấy tốt như vậy?"

Du Khinh Hàn bị nghẹn đến không nói được gì, không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng nói: "Không được là không được, tôi tuyệt đối sẽ không để Tiêu Đồng nhìn thấy cô ấy."

"Được." Trần Lạc gật đầu, "Vậy cứ để cho Tiêu Đồng tiếp tục như vậy thì được rồi, chỉ là tiếp tục gia tăng liều lượng thuốc, ngược lại nghiện thuốc an thần cùng với trúng độc mãn tính cũng không phải bệnh gì ghê gớm lắm, không ăn không uống cũng không sao, có bình truyền dịch treo sẵn đây, trong chốc lát không chết được, Du tiểu thư làm thân nhân còn không thèm để ý, tôi càng không nên bận tâm."

Cô ngừng ghi chép, đóng nắp bút lại, lần nữa cài lên túi áo của mình, nói như không có gì: "Cũng đúng, Tiêu Đồng hiện tại càng hợp với tâm ý của Du tiểu thư, không từ chối cũng không phản kháng, giống búp bê không biết nói chuyện, không động đậy, lại còn xinh đẹp, coi như đồ chơi thì cũng được quá đi chứ, chơi bảy, tám năm, chờ cô chơi chán, Tiêu Đồng cũng chết, chết rất đúng lúc, để cô đi tìm búp bê mới, thật tốt."

Du Khinh Hàn cúi đầu cẩn thận sấy tóc cho Tiêu Đồng, vẻ mặt như thường, giống như hoàn toàn không bị lời nói của Trần Lạc ảnh hưởng.

Chờ đến khi Trần Lạc xoay người chuẩn bị rời đi, Du Khinh Hàn mới hỏi một câu: "Tại sao cô lại biết Cảnh Hành?"

Trần Lạc cười nói: "Cô nghĩ là ai đưa Tiêu Đồng đến chỗ tôi trị bệnh?"

Du Khinh Hàn hiểu rõ.

Đương nhiên, bạn bè của Tiêu Đồng thật quá ít ỏi, qua nhiều năm như vậy thân thiết nhất chỉ có mỗi Cảnh Hành, mắc bệnh thế này, nếu không phải Cảnh Hành dẫn nàng đến đây, chẳng lẽ là bản thân nàng tự đến hay sao?

Du Khinh Hàn nói: "Ai cũng có thể, nhưng Cảnh Hành thì không." Du Khinh Hàn vất vả lắm mới đoạt lại được Tiêu Đồng từ trong tay Cảnh Hành, làm sao có thể chắp tay dâng cho người? Thêm nữa đâu phải Du Khinh Hàn chưa từng thấy hình thức ở chung của Cảnh Hành và Tiêu Đồng, tự nhiên hòa hợp như vậy, ánh mắt Cảnh Hành nhìn Tiêu Đồng cũng không bình thường, tuyệt đối không phải ánh mắt dùng để nhìn bạn bè, vào lúc này giao Tiêu Đồng cho Cảnh Hành, vậy chút hy vọng cuối cùng của mình cũng không còn nữa.

Không được, tuyệt đối không được.

Trần Lạc liếc nhìn Du Khinh Hàn, bỗng nhiên có chút thấu hiểu tại sao Tiêu Đồng đi tới mức độ này. Trần Lạc ở bệnh viện đã thấy nhiều chuyện lòng người thay đổi, nhưng chưa thấy được mấy người ích kỷ bạc bẽo hơn Du Khinh Hàn.

Người như vậy cũng có người vì cô ta mà thuỷ chung không đổi?

Thật là khờ đến đáng thương.

Trần Lạc đi rồi, Du Khinh Hàn vẫn tiếp tục sấy cho Tiêu Đồng, sau khi mọi thứ chỉnh tề, quần Du Khinh Hàn cũng sắp khô, nhưng cô vẫn tắm rửa lại một lần, thay đổi quần áo sạch, đi ra ngồi bên cạnh Tiêu Đồng, tiếp tục đề tài trước đó.

"Tôi đã cho người đem tấm hình đó đi xử lý màu rồi, chờ xử lý tốt in ra một tấm, làm thành khung ảnh được không? Sẽ đặt ở đầu giường của em."

"Đúng rồi, tôi còn tìm được bức thư hồi trước em viết cho tôi nữa."

"Em đó, một chút tư tưởng tiến bộ cũng không có, vất vả lắm mới viết hồi âm cho người ta, vậy mà mở đầu chỉ có vài chữ khô khốc: Khinh Hàn, thấy chữ như thấy người, dạo này có khoẻ..."

"..." Du Khinh Hàn kéo kéo tay Tiêu Đồng nói, "Câu này cũng là lừa em."

Thực tế thì khi Du Khinh Hàn nhìn thấy lá thư đó, có thể tưởng tượng ra dáng dấp Tiêu Đồng nằm nhoài trước bàn cắn bút nghĩ nát óc, trên bàn khẳng định còn một đống giấy vò thành một ngọn núi nhỏ, cũng không biết đồ ngốc này nín nhịn bao lâu, mới nặn ra được bức thư đó.

Du Khinh Hàn chỉ mới ngồi một lúc, chuông báo liền vang lên, thế là cô vỗ vỗ đầu Tiêu Đồng, nhẹ giọng nói: "Tiêu Đồng, đến giờ đi toilet rồi."

Tiêu Đồng như người máy ngoan ngoãn đứng lên, đi vào toilet.

Đây là Du Khinh Hàn ngẫu nhiên phát hiện.

Sau khi Tiêu Đồng thần trí mơ hồ, đi ra quần quá nhiều lần, cũng may mà thuốc an thần còn có tác dụng, nàng ngủ rất sâu, nửa đêm Du Khinh Hàn lặng lẽ giặt sạch quần cho nàng, hong khô rồi mặc lại, Tiêu Đồng không phát hiện ra, cũng không ầm ĩ, sau đó Du Khinh Hàn cứ cách một khoảng thời gian dẫn nàng đi toilet, từ từ cũng thành thói quen, như phản xạ có điều kiện.

Lúc ăn cơm tối, bảo mẫu đưa cơm hộp tới, Du Khinh Hàn cầm muỗng múc canh, đút Tiêu Đồng trước, muỗng đưa lên cả buổi, Tiêu Đồng vẫn không ăn, Du Khinh Hàn cũng không có khẩu vị gì, nhưng cô tự biết bây giờ không thể gục được, miễn cưỡng ăn nửa chén cơm, lại uống thêm chút canh, những cái khác ăn không vô nữa, thế là gọi bảo mẫu dọn sạch sẽ mang hộp cơm về.

"Tiểu thư..." Bảo mẫu trước giờ luôn ở Du gia, nhìn Du Khinh Hàn từ nhỏ đến lớn, đau lòng Du Khinh Hàn, thế là khuyên cô, "Ăn thêm một chút nữa đi, tiếp tục như vậy làm sao được..."

"Dì Trương, dì về đi, con thật sự ăn không nổi."

"Tiểu thư, mấy tháng nay cô không về nhà, tiên sinh và lão tiên sinh đều nhớ cô, còn có Tịch Nguyên tiểu thư, nhất là lão tiên sinh đã lớn tuổi, thân thể cũng không bằng lúc trước, cô không trở về làm ông ấy rất đau lòng."

"Dì Trương à, tình huống bên này dì cũng thấy rồi đó, con không bỏ được."

"Nhưng tuần sau là sinh nhật của tiên sinh, tiểu thư dù sao cũng về nhìn một chút..."

Du Khinh Hàn sững sờ.

Ngoại trừ mấy năm học trung học ở nơi đó, bản thân mình chưa từng vắng mặt vào sinh nhật Du Khinh Minh, năm nay sinh nhật anh hai lại đến rồi, nhưng trong lòng Du Khinh Hàn đắng ngắt, không muốn đi chút nào. Bây giờ mỗi khi nghĩ tới anh, cô sẽ nghĩ ngay đến ngày đó Du Khinh MInh hôn Mạc Tịch Nguyên, có loại khó chịu không nói ra được, không phải hận, mà là cảm giác nhục nhã khi bị người chí thân của mình phản bội, khiến cô không muốn gặp mặt cả hai người đó.

"Dì Trương, con biết rồi, dì về trước đi."

Bảo mẫu thở dài, "Vậy cũng tốt, sáng mai tôi lại tới."

...

Buổi tối lại tiêm cho Tiêu Đồng một mũi thuốc an thần, đến ngày thứ hai, Tiêu Đồng tỉnh dậy càng sớm hơn so với hôm trước, thời điểm Trần Lạc đến kiểm tra phòng, tay đang ghi chép ngừng lại một chút, cau mày, "Kháng dược tính quá nhanh rồi, có lẽ mấy ngày nữa phải cho liều cao hơn."

Ngày thứ ba, Tiêu Đồng bắt đầu xuất hiện tình trạng mộng du, Du Khinh Hàn nằm nhoài ở đầu giường Tiêu Đồng ngủ, bị tiếng động trên giường đánh thức, mở mắt vừa nhìn thấy sợ hết hồn, Tiêu Đồng ngồi ở góc giường, mắt trợn tròn lên chỉ thấy toàn tròng trắng, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, hệt như người chết, Du Khinh Hàn vội vã mở đèn kiểm tra, còn may, người vẫn còn sống, lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng mình, giống như chạm vào một khối nước đá.

Tiêu Đồng tỉnh rồi không có cách nào ngủ, Du Khinh Hàn cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ đến hừng đông.

Đến ngày thứ tư, Trần Lạc nói: "Bệnh tình lại tăng thêm."

Du Khinh Hàn một đêm không ngủ, xoa vành mắt đen nói: "Tôi đồng ý."

"Cái gì?"

"Cô để Cảnh Hành đến đây đi." Du Khinh Hàn uể oải nói, "Miễn là Tiêu Đồng tốt lên, như thế nào cũng được."

- --------------------------------------------------------------

*Trào lưu này cũng rộ lên ở Việt Nam khoảng tầm hơn mười năm về trước, người ta hay gọi là chụp hình Hàn Quốc thì phải, tại vì hồi đó phim Hàn thường có cảnh mấy cặp đôi làm trò này, những bạn 8x như mình chắc sẽ ít nhiều hoài niệm ^^. Thường thì hai hay nhiều người sẽ vào một buồng nhỏ, giống như bốt điện thoại thấy trên TV ấy, trong đó có trang bị một máy chụp hình lấy liền, chọn phông nền, tạo dáng, rồi ấn chụp, kiểu kiểu như này:

Bình luận

Truyện đang đọc