Trước đó Cảnh Hành dự tính ở Hồng Kông hơn một tuần, nhưng cô thực sự không yên lòng Tiêu Đồng, ngoại trừ những nhân tố như sân bãi, khách khứa thực sự không cách nào thay đổi thời gian, còn lại cái nào có thể làm sớm đều được đẩy lên trước, cuối cùng đem lịch trình từ mười ngày giảm còn sáu ngày, đến rạng sáng ngày thứ sáu lên máy bay trở về. Mấy ngày nay cơ bản cô đều ở trên xe, mỗi ngày ngủ không tới bốn tiếng, chỉ có sáng sớm rời giường và buổi tối còn có chút thời gian rảnh rỗi, nhưng những lúc này đều là thời gian ngủ của Tiêu Đồng, Cảnh Hành không đành lòng quấy rầy, phải hạ quyết tâm bỏ qua, sáu ngày này không gọi một cú điện thoại nào cho Tiêu Đồng.
Mãi đến tận khi ngồi lên máy bay bay về, thần kinh căng thẳng sáu ngày qua của Cảnh Hành mới hơi hơi thả lỏng một chút, tiếng động cơ ầm ầm khi máy bay cất cánh xuyên qua màng tai, Cảnh Hành nghĩ sáng mai về nhà liền có thể nhìn thấy Tiêu Đồng, càng có cảm giác không thể đợi được nữa, hận mình không phải đang ngồi máy bay siêu thanh, lập tức có thể bay về nhà.
Cũng không biết mấy hôm nay không có mình, Tiêu Đồng có ăn ngủ đúng bữa hay không, có phát bệnh không? Cảnh Hành lo âu nghĩ, Tiêu Đồng giỏi nhất là chăm sóc người khác, nhưng đối với bản thân lại không để ý. Có một lần Cảnh Hành để quên giấy tờ ở nhà, trưa đó quay về lấy, nhìn thấy Tiêu Đồng cầm nửa chén nước vừa đọc sách vừa ăn, nước canh trong suốt, cũng không thấy nóng, Cảnh Hành nếm thử một miếng, nước canh đó chỉ có vị mặn, không biết làm sao Tiêu Đồng có thể ăn được nữa.
"Buổi trưa chị chỉ ăn cái này?" Cảnh Hành hỏi nàng.
"Không muốn nấu cơm, còn phải rửa chén, cũng chỉ có mình chị, ăn gì cũng vậy thôi." Tiêu Đồng để tay phải đang cầm muỗng lẫn tay trái đang cầm sách xuống, hỏi Cảnh Hành: "Em ăn chưa? Muốn ăn gì? Chị đi làm cho em."
"Không cần đâu, tí nữa em đi làm tô mì là được rồi."
"Như vậy sao được?" Tiêu Đồng tiện tay dọn chén, đi mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu nướng, "Người là sắt, cơm là thép, ăn mì vậy thì sức đâu em làm việc? Hôm qua hình như còn lại ít thịt, chị làm thịt xào rau cần nha? Hay là trứng xào chân giò hun khói?"
"Chị đúng là người biết đạo lý." Cảnh Hành nhìn nàng đang ngồi xổm trên đất mở tủ lạnh, vừa bực mình lại vừa buồn cười, "Vậy một mình chị buổi trưa ăn đồ ăn thế này?"
"Chị có thể so sánh với em à?" Tiêu Đồng nói như chuyện đương nhiên, "Chị là người vô công rỗi nghề, đọc sách sưởi nắng, nhiều lắm thì xuống lầu mua chút đồ ăn, buổi chiều thì chỉ có như vậy thôi, còn em chiều nào cũng đông bận tây bịu, mức tiêu hao năng lượng có thể giống nhau được sao?"
"..." Cảnh Hành tất nhiên không cách nào phản bác.
Thế là từ đó về sau, chỉ cần không bận đến mức chân không chạm đất thì trưa nào Cảnh Hành cũng sẽ chạy về ăn cơm, Tiêu Đồng sợ cô mệt, liền nói nếu không thì mỗi sáng mình dậy sớm xào hai món ăn để Cảnh Hành mang theo, đỡ phải chạy tới chạy lui, bị Cảnh Hành mạnh mẽ trừng mắt, "Nếu trưa mà em không về, không biết chị lại dùng thứ gì lừa dối bao tử nữa."
Tiêu Đồng dở khóc dở cười, "Chị cũng không phải con nít, em cần phải giám sát cả ngày như vậy sao?"
"Không phải con nít nhưng cũng không nghe lời y hệt." Cảnh Hành giận hờn gắp cho Tiêu Đồng một miếng sườn lớn, "Đồng Đồng ngoan nha, ăn nhiều nhiều thịt, mau ăn chóng lớn!"
Tiêu Đồng không thể làm gì khác hơn là cười bất đắc dĩ.
Cảnh Hành đeo tai nghe chợp mắt, hồi tưởng nụ cười của Tiêu Đồng, cảm thấy nàng thật thích hợp để cười, chỉ cần khoé môi hơi cong lên, ngay lập tức ngũ quan đều xán lạn hẳn, hoạ sĩ thiên tài cũng không thể vẽ ra được nụ cười sống động như vậy.
Về nhà thật tốt, Cảnh Hành nghĩ.
Mùa hè trời mau sáng, thời điểm Cảnh Hành xuống máy bay thì phía chân trời đã mơ hồ ửng đỏ, lúc đi đến trước cửa nhà, Cảnh Hành liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hơn sáu giờ sáng, chính là thời gian thường ngày Tiêu Đồng rửa mặt xong đang chuẩn bị làm điểm tâm. Cô vừa ngâm nga vừa tra chìa khoá vào ổ, xoay hai vòng, mở cửa, chân còn chưa bước vào đã hướng vào trong gọi to: "Tiêu Đồng, em về rồi!"
Trả lời Cảnh Hành là khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, cô nghi hoặc đi vào nhà, phòng khách không có ai, cửa ban công cũng không đóng, trên ghế nằm rải rác chăn mỏng Tiêu Đồng thường dùng, còn có một quyển sách bị gió thổi lật tung.
Cảnh Hành đóng cửa lại, thay dép, lại kêu một tiếng: "Tiêu Đồng em về rồi! Chị có ở nhà không?"
Vẫn không có hồi âm, trong lòng Cảnh Hành trào lên dự cảm bất tường, đóng cửa lại, dáo dác tìm người khắp nhà.
Nhà bếp, không có, phòng tắm, không có, phòng ngủ, cũng không có. Trong phòng khách Cảnh Hành chỉ tìm thấy di động của Tiêu Đồng, mức pin đã chuyển sang màu đỏ, cho thấy chủ nhân của di động đã rời đi nhiều ngày.
Kỳ quái, Tiêu Đồng có thể đi đâu. Cảnh Hành cẩn thận nhớ lại, Tiêu Đồng luôn ít giao du với bên ngoài, bạn bè gần như không có, không thể đi tới chỗ bạn, thêm nữa, nếu như nàng đến nhà bạn, cũng sẽ không thể nào không nói Cảnh Hành một tiếng đã đi, trừ khi...
Trái tim Cảnh Hành co rụt lại, trừ khi là xảy ra vấn đề rồi!
Hô hấp Cảnh Hành đột nhiên đông cứng, hốt hoảng lấy điện thoại từ trong túi xách ra, khi mở khoá tay run lên lên một hồi, chạm vài lần mới mở khoá vân tay được, chuyện đầu tiên sau khi cô vào được màn hình chính là gọi vào số điện thoại Trần Lạc.
Trần Lạc vẫn còn đang mơ màng, bị di động đánh thức, tưởng đồng hồ báo thức kêu, nghĩ thầm điện thoại mà cũng bị động kinh à, sao lại kêu sớm hơn bình thường dữ vậy, mò mẫm một hồi, rốt cuộc cũng cầm được di động đang không ngừng reo vang, lập tức tắt đi, xoay người chuẩn bị tìm lại giấc mơ, ngờ đâu chưa tới mười giây, điện thoại lại kêu lên lần nữa. Lúc này Trần Lạc mới xoa xoa mắt, nheo lại nhìn vào màn hình, thấy tên Cảnh Hành, run lên hai giây, giật giật khoé môi, lúc này mới nhận điện thoại.
"Cuối cùng cậu cũng về rồi." Trần Lạc ngồi dậy, ấn ấn huyệt thái dương. Con người bị quấy rầy khi đang ngủ đều có triệu chứng chung là đau đầu như say rượu, một tay cô buộc lại dây lưng áo ngủ, rót ly nước uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, "Hành trình đi Hồng Kông thế nào?"
"Không thấy Tiêu Đồng!" Cảnh Hành không rảnh nghe Trần Lạc hỏi thăm này nọ, gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình, giọng nói quá mức khẩn thiết, mang theo tiếng thở dốc ồ ồ, theo sóng điện truyền vào tai Trần Lạc.
Lỗ tai Trần Lạc hơi ngưa ngứa, giật giật mấy cái mới nói: "Cảnh Hành, mình là bác sĩ, bảo mật thông tin bệnh nhân là nghĩa vụ của mình."
"Nói vậy xác thực là cô ấy đang ở chỗ cậu? Ở đâu? Bệnh viện hay là nhà cậu?"
"Mình đã nói, mình là bác sĩ, có trách nhiệm bảo vệ bí mật cho bệnh nhân."
"Nói như vậy là ở bệnh viện?"
"Đây là cậu tự đoán được, mình không nói gì cả." Trần Lạc vô tội nhún nhún vai.
"Mình tới liền." Cảnh Hành nói xong đang định cúp điện thoại, bị Trần Lạc gọi lại.
"Cảnh Hành!"
"Còn có việc?"
"Cậu... Chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Cảnh Hành trầm mặc vài giây, mới cắn răng nói: "Là Du Khinh Hàn, đúng không?"
Trả lời cô chính là âm thanh cuộc gọi bị ngắt.
Năm ngón tay Cảnh Hành nắm chặt, như muốn bóp nát điện thoại.
Nhà Cảnh Hành ở nội thành, Viện 2 nằm ở vùng rìa ngoại thành, cô nói chuyện cùng Trần Lạc xong, đặt hành lý xuống liền đi về hướng bãi đỗ xe, mặt còn chưa kịp rửa. Còn chưa tới bảy giờ, trên đường xe cộ không nhiều, Cảnh Hành một đường chạy đến Viện 2 thông thoáng không chướng ngại. Khi cô đến văn phòng Trần Lạc thì Trần Lạc còn ở nhà rửa mặt trang điểm, Cảnh Hành kiên nhẫn đợi thêm một tiếng, Trần Lạc mới đến, vẫn muộn như thường ngày, chờ đến khi cô bước vào tới văn phòng thì Cảnh Hành đã vội không nhịn nổi, túm lấy cô hỏi ngay: "Tiêu Đồng ở đâu? Cô ấy thế nào rồi? Du Khinh Hàn tên khốn kia làm gì với cô ấy rồi?"
"Cậu ngồi trước đi." Trần Lạc nhẹ nhàng gạt tay Cảnh Hành ra, xoay người lấy từ trong ngăn kéo hai ly cà phê mình hay dùng, tiệt trùng hai lần, lại trụng nước sôi ba lần, lau khô xong mới rót hai ly cà phê từ trong ấm vẫn còn nóng, đưa một ly tới trước mặt Cảnh Hành.
Cà phê là thực tập sinh đã pha từ sớm, nhiệt độ vừa vặn, mùi hương thơm ngát, đôi môi đỏ rực của Trần Lạc chạm vào miệng ly, uống một hớp, chờ cho hương vị khuếch tán đầy khoang miệng, mới cảm thấy cả người như sống lại, "Nếm thử đi, người mới tới viện bọn mình, kỹ thuật pha cà phê như dân chuyên nghiệp luôn, với tay nghề này, làm cái gì mà bác sĩ khoa tâm thần chứ, mở một quán cà phê nhất định là tiền đếm không hết."
Cảnh Hành bưng lên uống một ngụm, Trần Lạc mới nói tiếp: "Bình tĩnh chưa?"
Cảnh Hành gật gù.
Trần Lạc đúng là có bản lĩnh này, mặc kệ người ta nóng vội bao nhiều, việc gấp căng thẳng thế nào, cô luôn có thể ung dung thong thả hạ nhiệt cho họ, lại cười híp mắt hỏi họ một câu: "Bình tĩnh chưa?", khiến họ dù có lửa cũng không đốt nhà được.
Thật không hổ là học tâm lý học, cũng giống như có thuật đọc tâm.
"Mình lặp lại lần nữa, lĩnh vực nghiên cứu chính của mình là tâm thần học." Trần Lạc bất mãn khẽ nói.
Cảnh Hành khiếp sợ.
Trần Lạc khinh thường nói: "Cái người như cậu ấy à, tâm tư đều viết hết lên mặt thì lừa được ai?"
"..." Cảnh Hành lần này là triệt để tắt lửa.
Bụng rỗng uống cà phê hại dạ dày, trên đường đi Trần Lạc thuận tiện mua bánh sừng trâu cho Cảnh Hành, để cô ăn trước, hai người lại yên tĩnh uống xong cà phê của mình, Trần Lạc dọn ly, rửa sạch sẽ, lau khô, lại đặt về chỗ cũ, lúc này mới trịnh trọng ngồi xuống trước mặt Cảnh Hành trước mặt, khôi phục sự chuyên nghiệp và nghiêm túc một bác sĩ nên có.
"Tiêu Đồng quả thực là đang ở Viện 2."
"!" Cảnh Hành gần như lập tức đứng lên.
"Thế nhưng không dễ để cậu gặp được cô ấy."
"Tại sao?"
"Cô ấy ở lầu mười sáu."
Cảnh Hành trầm mặc. Lầu mười sáu Viện 2, Cảnh Hành từng nghe qua, bảo vệ nghiêm ngặt, tính bảo mật cực cao, không được phép thì đừng nói người bình thường, ngay cả Trần Lạc cũng không thể tiếp cận một bước.
"Là Du Khinh Hàn, phải không?" Cảnh Hành hỏi.
Trần Lạc gật đầu, "Mình không hỏi tên cô ấy, nhưng cô ấy đúng là người nhà họ Du."
"Chuyện khi nào?"
"Ngày cậu đi."
"Sao không nói sớm cho mình?"
"Không phải mình đã nói sao, về sớm một chút." Trần Lạc cười cười, "Thêm nữa, dù nói cho cậu thì cậu có thể làm gì? Liều lĩnh trở về, sau đó vứt bỏ công việc?"
Trần Lạc từ trước đến giờ lý trí quá mức, Cảnh Hành tức giận nói: "Tốt xấu gì thì cũng cho mình biết tình huống của Tiêu Đồng chứ!"
"Ngoại trừ tình huống xấu nhất, còn có thể là loại tình huống nào đây? Lần này cô ấy bệnh không nhẹ, hoàn toàn phong bế khả năng tiếp nhận thế giới bên ngoài, có khi..." Trần Lạc thở dài, "Có khi cả đời đều sẽ như vậy."
"Sẽ không." Cảnh Hành nhẹ giọng nói, "Cả đời dài như vậy, sẽ có nhiều thời gian để tốt lên."
"Cậu nghĩ cô ấy đã như vậy, cả đời có thể dài bao nhiêu?" Trần Lạc nói, "Tinh thần cũng đã tan vỡ, thân thể chống đỡ không được bao lâu sẽ sụp đổ, nếu như không cách nào chuyển biến tốt, nhiều nhất cũng chỉ là mười năm." Dù là đã nhìn quen tình cảnh này, Trần Lạc cũng không khỏi thở dài, "Cô ấy quả thực rất có tài khí*, chỉ tiếc là tâm tư quá sâu nặng."
*Tài khí: Giỏi giang và lòng dạ thanh cao (Theo Từ điển Nguyễn Quốc Hùng)
Trong lòng Tiêu Đồng có nút thắt, ngày đó sớm muộn sẽ đến, chỉ có điều bởi vì Du Khinh Hàn, ngày đó đến sớm hơn nhiều mà thôi.
"Mình muốn gặp cô ấy." Cảnh Hành rầu rĩ nói, "Bất luận cô ấy có khoẻ lên hay không, bất luận cô ấy còn sống được mấy năm, chỉ cần cô ấy còn sống một ngày thì mình không thể bỏ mặc cô ấy."
"Nhưng mình không quyết định được."
"Lạc Lạc..."
"Được rồi." Trần Lạc buồn bực nói, "Mình sẽ nghĩ cách."