KHIẾT PHÍCH

Bởi vì vụ án mạng đêm đó có camera quay lại được, từ lúc Tiêu Đồng bị bắt vào rừng cây nhỏ kia cho đến khi cảnh sát chạy tới, tất cả mọi việc đều rõ ràng sáng tỏ. Thêm nữa, khi gã đầu trọc còn trong tù thì cha mẹ hắn đã qua đời, bạn bè thân thích tránh còn không kịp, nhặt xác cho hắn còn chẳng muốn, sao có thể chạy từ tít Thượng Dung đến Giang Vũ để kiện cáo cho hắn. Vụ án này từ lúc tìm chứng cứ cho đến khi phán quyết đều nhanh cấp tốc, trước tết đã ra bản án, phán là ngộ sát do tự vệ, phán Tiêu Đồng ngồi tù hai năm.

Có điều luật sư của Mạc gia cũng không phải chỉ biết ngồi chơi, sau đó đệ đơn kháng cáo, căn cứ vào góc độ sinh lý lẫn tâm lý, luận chứng rằng mấy dao Tiêu Đồng đâm xuống hoàn toàn là xuất phát từ tâm lý hoảng sợ mới tạo ra phản ứng kịch liệt như vậy, thậm chí họ còn định bắt tay tạo áp lực dư luận lên Viện kiểm sát. Tuy nhiên, Mạc Tịch Nguyên cũng không hy vọng việc này ầm ĩ đến mức độ đó, chậm chạp không quyết định được, nhưng bên phía luật sư đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ để lật án, hơn nữa người chết có tiền án tiền sự trước đó, hai lần phạm tội, thẩm phán càng có thiên hướng nghiêng về phía Tiêu Đồng, cuối cùng phán Tiêu Đồng phòng vệ chính đáng, vô tội phóng thích.

Hôm đó là một ngày gần cuối năm, cách đêm Tiêu Đồng gặp chuyện đã bốn tháng.

Tóc của Tiêu Đồng trong bốn tháng này có dài ra một chút, che qua nửa tai, trên đầu nàng đội mũ len, phủ lên mái tóc ngắn, hơi che khuất lông mày, hơn nữa mặt nàng vốn rất nhỏ, ăn mặc như thế càng làm cho nàng như nhỏ thêm mấy tuổi, lộ ra chút dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ không hiểu sự đời.

Mạc Tịch Nguyên biết nàng sợ lạnh, thế nàng đem mũ kéo sang hai bên, che hết tai, lại thắt khăn quàng trên cổ nàng chặt đến mức gió thổi không lọt, sau khi chị làm xong một loạt động tác, Tiêu Đồng chỉ còn lộ ra hai con mắt giữa trời rét căm căm, Mạc Tịch Nguyên cười nàng: "Y chang đứa con nít."

Tiêu Đồng nhìn Mạc Tịch Nguyên từ trên xuống dưới.

Mùa đông năm nay rất lạnh, bên ngoài tuyết còn đang rơi, vậy mà người này chỉ mặc một cái áo len trắng phong phanh, thêm một cái áo khoác bằng vải nỉ màu xám nhạt, nhưng lại đứng trong gió tuyết mà chẳng hề hấn gì, tinh thần sáng láng.

Tiêu Đồng oán giận nhìn lại chính mình, áo giữ nhiệt, áo lông cừu, áo khoác nhung, còn có khăn quàng cổ, mũ, găng tay, trang bị tận răng như thế, nhưng chỉ cần một trận gió bắc quét qua, nàng vẫn không nhịn được run cầm cập một hồi.

"Chị làm sao... không lạnh?" Tiêu Đồng một bên hỏi, một bên nghe tiếng hàm răng mình đang va vào nhau lập cập.

"Phí lời, chị tập luyện hơn hai mươi năm, em so được với chị à?" Mạc Tịch Nguyên cười nói, "Bắt đầu từ ngày mai em theo chị chạy bộ mỗi sáng, nhìn em quấn kín mít kìa. Cơ thể yếu quá, phải tăng cường rèn luyện."

"A...?" Lông mày Tiêu Đồng co hết lại, "Trời lạnh thế này, bên ngoài còn có tuyết rơi đó, chị, chị tha cho em đi."

"Bây giờ tha cho em, chờ đến khi em năm mươi tuổi, viêm khớp rồi bệnh lớn, bệnh nhỏ sẽ không tha cho em đâu, nhất định phải tập cho chị."

Tiêu Đồng vẻ mặt đau khổ không nói nữa, tài xế đã lái xe tới, đang đứng trước cửa Viện kiểm sát, hai người đi tới bên cạnh xe, tài xế mở cửa sau ra, Mạc Tịch Nguyên lên xe trước, Tiêu Đồng đang định bước vào, tầm mắt chợt liếc nhìn qua hướng đối diện một chút, dừng lại bên cạnh cửa xe.

"Sao vậy?" Mạc Tịch Nguyên nhìn theo ánh mắt Tiêu Đồng, đối diện bên kia đường có một người phụ nữ mặc áo khoác dày, đang đứng tựa người vào chiếc xe màu đen bên cạnh, trên nóc xe lẫn đỉnh đầu cô, vai cô đều phủ đầy tuyết, không biết là đã đứng đó bao lâu.

Là Du Khinh Hàn.

Từ sau ngày đó đã hơn bốn tháng không gặp. Khoảng cách giữa Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn hơi xa, không nhìn rõ được dáng dấp Du Khinh Hàn có gì thay đổi không, chỉ nhận ra được hình như cô cũng thay đổi kiểu tóc, mái tóc được cắt ngắn, chỉ dài qua cổ một chút.

Mặt mũi Du Khinh Hàn có mấy phần cương liệt, tương tự như anh trai Du Khinh Minh của cô, đều là di truyền từ cha họ, nét mặt như vậy phối hợp cùng mái tóc ngắn, tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng cao ngạo, nhìn qua cảm thấy cô chững chạc hơn nhiều, rốt cuộc cũng giống phụ nữ ba mươi tuổi.

"Muốn đi qua không?" Mạc Tịch Nguyên hỏi Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng phục hồi tinh thần, sau đó lắc đầu một cái, lên xe, đóng cửa lại.

"Không." Nàng nói, "Không cần thiết."

Chuyện nên nói đã nói rõ ràng, nên kết thúc cũng đã kết thúc, bây giờ, nàng gặp mặt Du Khinh Hàn chỉ là dư thừa.

Tình yêu của Tiêu Đồng đối với Du Khinh Hàn đã cạn kiệt từ lâu, nếu như hỏi hiện tại nàng có cảm xúc gì đối với Du Khinh Hàn, có lẽ chỉ còn căm ghét và thờ ơ, nhiều nhất còn có thêm chút hận.

Không biết thầy bói nào đã nói, có yêu mới có hận, trước nay câu nói này luôn bị vô số nam nữ si tình tôn sùng như là Kinh Thánh tình yêu, giống như câu này chạm đến linh hồn của họ.

Căn bản là nói bậy.

Nếu giải thích như vậy, hết thảy những người bị hại trong thiên hạ đều phải yêu hung thủ hay sao?

Yêu cùng hận là hai loại tình cảm cực kỳ mâu thuẫn với nhau, cơ chế phát sinh cũng không giống nhau, đối với câu "Có yêu mới có hận" làm cảm động người si tình, chỉ là bởi vì trong quá trình yêu nhau họ dùng đến cách thức khác làm nảy sinh thù hận, mà tình yêu thì vẫn chưa phai nhạt hết thôi.

Chờ đến khi chỉ còn lại oán niệm với đối phương, ước gì đến khi chết cũng không gặp lại, lúc này nói với họ "Có yêu mới có hận"? Chắc là bị đánh bờm đầu!

Tiêu Đồng cảm thấy bây giờ mình và Du Khinh Hàn đã đi đến bước này, yêu thương đã mất, chỉ còn căm ghét cùng thù hận, liếc nhìn cô một cái đã thấy đau mắt, chỉ mong cả đời không qua lại với nhau.

Hiện tại bệnh tình Tiêu Đồng về cơ bản đã ổn định, không cần mất thời gian ở lại bệnh viện cả ngày, hai tháng trước đã xuất viện. Sau khi nàng đi thanh toán viện phí, mới biết Du Khinh Hàn đã chi trả toàn bộ. Tiêu Đồng không muốn nợ cô, đòi hoá đơn, thời gian nằm viện của nàng quá dài, lại nằm trong phòng bệnh cao cấp xa hoa nhất, thêm vào đó lại chỉ định bác sĩ điều trị riêng, giấy trắng mực đen hiện ra bảy chữ số, khi Tiêu Đồng cầm đến tay thì hít một hơi khí lạnh. Cũng may mà mấy năm qua nàng tiêu xài không nhiều, tiền đều nằm trong tài khoản, gắng gượng cũng coi như đủ trả số tiền kia.

Sau khi Tiêu Đồng nhờ Mạc Tịch Nguyên trả lại tiền cho Du Khinh Hàn, trên tay nàng không còn được bao nhiêu, lúc này nàng còn tính đến chuyện kết thúc hợp đồng với Trung Thiết, phí bồi thường không phải con số nhỏ, Tiêu Đồng suy đi nghĩ lại thấy không thể trả nổi số tiền kia, cuối cùng quyết định đem nhà đi bán.

Những năm nàng chung sống với Du Khinh Hàn, việc thông minh nhất nàng từng làm đó chính là mua căn hộ này. Mấy năm qua giá nhà ở Giang Vũ tăng chóng mặt, tấc đất tấc vàng, căn hộ của Tiêu Đồng đã tăng giá mấy lần so với lúc trước. Nơi này của nàng thiết kế đẹp, có người nói lại nằm trong khu trí thức có tiếng, có lẽ bán được cũng không mấy khó khăn. Có điều tuy chỉ sống mấy năm nhưng đồ vật lại khá nhiều, muốn sắp xếp cũng mất chút thời gian.

Tiêu Đồng hiện tại không có việc làm, chi phí tái khám mỗi tháng cũng không nhỏ, kiếm không được tiền thì miệng ăn núi cũng lở, cho nên bây giờ nàng tính toán rất cẩn thận, may mắn là nàng cũng chỉ có một mình, ngoại trừ mỗi tháng chi tiền chữa bệnh thì cũng không dùng vào chuyện gì khác.

Vốn là tiền trả cho luật sư lẫn phiên toà Tiêu Đồng cũng muốn tính rõ ràng với Mạc Tịch Nguyên, nhưng lại bị chị mắng cho một trận, hỏi có phải là Tiêu Đồng muốn chị bị cắn rứt lương tâm hay không.

Tiêu Đồng ngẫm lại, nhếch miệng nở nụ cười, nàng hiểu được cảm giác áy náy trong lòng Mạc Tịch Nguyên, tuy rằng Tiêu Đồng cảm thấy chị không cần thiết phải áy náy — dù sao người lúc trước làm khổ Tiêu Đồng không phải là Mạc Tịch Nguyên, Tiêu Đồng cũng không hận chị. Thế là Tiêu Đồng cũng không nhắc lại vấn đề đó, hơn nữa chi phí cho đoàn luật sư của Mạc gia, thật sự Tiêu Đồng khó có thể trả nổi.

Sau này làm sao bây giờ đây? Tiêu Đồng chưa nghĩ ra, chỉ là nàng bây giờ cũng chưa đến nỗi chết đói, việc đầu tiên cần làm là dọn dẹp nhà cửa để rao bán, sau đó kết thúc hợp đồng với Trung Thiết, triệt để cắt đứt liên hệ với Du Khinh Hàn.

"Tiêu Đồng? Tiêu Đồng!"

Mạc Tịch Nguyên gọi to khiến Tiêu Đồng hoàn hồn, nàng chớp chớp mắt, xoay đầu lại, "Dạ? Sao vậy?"

"Chị nói mai là ngày cuối năm rồi, chị phải về Mạc gia, không thể ở với em, em ở một mình được không? Hay là muốn về với chị?"

"Có gì mà không được chứ, cũng không phải con nít ba tuổi mà." Tiêu Đồng bật cười, năm cũ rồi qua năm mới, năm nào mà không một mình, dù sao năm nay cũng không tệ.

"Xin lỗi em, thông lệ vào ngày cuối năm ở Mạc gia là đi tế bái tổ tiên, đây là chuyện lớn, năm nay còn là chị chủ trì, thực sự không đi không được." Mạc Tịch Nguyên bảo đảm với Tiêu Đồng, "Giao thừa! Giao thừa chị nhất định đến chỗ em."

"Không cần phải vậy đâu." Tiêu Đồng vung vung tay, "Giao thừa em không ở Giang Vũ, chị muốn tới chỗ em còn không thấy em đó chứ."

"Không ở Giang Vũ? Em đi đâu vậy?"

"Về Thượng Dung." Tiêu Đồng nói, "Bà nội em ra đi lúc giao thừa, nhiều năm rồi em không về thắp nhang cho bà, năm nay muốn về một lần."

Tiêu Đồng nói hợp tình hợp lý, Mạc Tịch Nguyên không truy hỏi nữa, chỉ nhắc nàng trên đường đi chú ý an toàn, "Có chuyện gì gọi điện thoại cho chị."

"Dạ."

Tài xế lái xe gần đến nhà Tiêu Đồng, xe vừa rẽ qua một khúc cua Tiêu Đồng đã vội vã bảo dừng, "Phiền anh dừng ở đây." Rồi nói với Mạc Tịch Nguyên: "Em đi siêu thị mua thức ăn, tuyết rơi thế này chắc ngày mai cũng không ngừng, mua đồ để sẵn, mai khỏi phải đi ra ngoài."

"Cũng được, về đến nhà gọi điện cho chị."

"Ừm." Tiêu Đồng xuống xe, "Vậy, sang năm gặp lại?"

Mạc Tịch Nguyên nở nụ cười, cũng nói: "Sang năm gặp."

Trên đường rất lạnh, Tiêu Đồng giậm chân, đi thẳng vào trung tâm thương mại, khí ấm trong đó như làm nàng sống lại, nàng đi thang cuốn lên siêu thị ở tầng hai, lúc lấy xe đẩy trùng hợp chạm mặt Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng mấp máy môi một hồi, làm như không thấy, đẩy xe đi vào siêu thị.

Du Khinh Hàn cũng vào theo.

Tiêu Đồng đi thẳng đến khu thực phẩm, không nhìn ngang ngó dọc những nơi khác, với tình trạng kinh tế hiện tại, nàng không gánh nổi mấy thứ này.

Nàng ngừng lại trước quầy rau củ, vừa may, thịt gà, thịt heo đều đang giảm giá, Tiêu Đồng mua một ít, lại mua thêm ít rau dưa, đậu nành, dù là làm tương hay trộn với cơm đều tiện. Mua thức ăn xong, nàng đến quầy thực phẩm khô mua mì gói, một chai dầu ăn.

Tiêu Đồng vừa đẩy xe, vừa chọn đồ, Du Khinh Hàn tay không đi theo sau lưng này, bỗng nhiên hai đứa nhỏ trước mặt Tiêu Đồng đùa giỡn chạy qua đây, mắt thấy chúng sắp đụng vào xe đẩy, Tiêu Đồng vội dừng bước, kéo xe về sau, Du Khinh Hàn không nhìn thấy tình hình phía trước, vẫn không dừng chân, đúng lúc đập người vào lưng Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng theo bản năng quay đầu lại chỉ thấy Du Khinh Hàn mặt mày hốt hoảng, "Xin, xin lỗi."

Tiêu Đồng không biết Du Khinh Hàn muốn làm gì, quay đầu đẩy xe đến quầy thanh toán, đến lúc tính tiền, Du Khinh Hàn giành trước cầm lấy chai dầu lẫn mấy túi hàng, "Tôi xách giúp em."

Tiêu Đồng có chút tức giận, cau mày nói: "Không cần, để tôi."

Du Khinh Hàn không nghe nàng, vùi đầu đi thẳng về trước, đến khi đi ra ngoài thật xa mới quay đầu lại, thấy Tiêu Đồng vẫn chưa theo kịp.

Tiêu Đồng nén giận trả tiền, cất bước đuổi theo Du Khinh Hàn, lúc nào Du Khinh Hàn cũng đi nhanh hơn nàng vài bước. Đợi cho đến khi vào tiểu khu, lên lầu, đến trước cửa nhà Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn mới dừng lại, để đồ xuống, còn mình thì đứng cạnh cửa chờ Tiêu Đồng.

"Tôi không có chìa khoá." Du Khinh Hàn ủy khuất nói.

Đương nhiên là cô không có chìa khoá, việc đầu tiên Tiêu Đồng làm sau khi quay về đây ở là đổi ổ khoá.

Tiêu Đồng lấy chìa khoá mở cửa, xách túi thức ăn để xuống kệ ở huyền quan. Du Khinh Hàn cũng muốn vào theo nhưng bị Tiêu Đồng ngăn ngoài cửa, "Hôm nay cảm ơn cô, sau này xin đừng đến nữa."

"Tôi... ngày mai là hết năm rồi."

"Biết rồi, cảm ơn đã nhắc."

"Tôi muốn ở cùng em."

"Tôi không muốn." Tiêu Đồng nói xong đóng cửa, không hề do dự.

Du Khinh Hàn vội vã bước lên, cánh cửa oành một tiếng, đóng sập vào mũi Du Khinh Hàn, chấn động đến mức cả hai tai cô đều tê dại.

Cô đứng thật lâu trước cửa nhà Tiêu Đồng, đứng đến khi lòng bàn chân tê rần, mà cánh cửa kia không mở ra thêm lần nào nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc