KHIẾT PHÍCH

Hai năm qua mối quan hệ giữa Trần Hồi và Du Khinh Hàn trở nên rất thân thiết.

Có lẽ nguyên nhân là vì Trần Hồi thường xuyên đến cửa hàng Du Khinh Hàn mua bữa sáng, Du Khinh Hàn tìm tòi ra món gì mới thì ngay lập tức mang đến cho Trần Hồi và Tiêu Đồng nếm thử, xin ý kiến của hai người.

Trần Hồi là một "Tín đồ ăn uống", có đồ ăn ngon thì người đến là ai cũng chấp nhận, hơn nữa quan hệ giữa Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn cũng không còn giương cung bạt kiếm như hai năm trước, mà giống như thấu hiểu lẫn nhau, vô tình đi đường chạm mặt còn có thể tự nhiên chào hỏi, vì vậy mỗi khi Du Khinh Hàn mời Tiêu Đồng thử món mới, hầu hết thì nàng đều vui vẻ đồng ý.

Tay nghề đầu bếp trong quán Du Khinh Hàn không tệ, các món mới ra trong một năm nay đều nhẹ nhàng, lành mạnh và tất cả đều hợp khẩu vị của Tiêu Đồng. Hơn nữa, mấy năm gần đây mọi người đều ưa chuộng thức ăn dưỡng sinh, cửa tiệm của Du Khinh Hàn làm mấy chương trình quảng cáo, tập trung vào những bữa ăn tốt cho sức khoẻ, mức độ nổi tiếng của quán tăng dần qua từng năm, ngày lễ tết muốn có chỗ ngồi còn phải đặt trước.

"Sư phụ, gần đây cửa hàng bên cạnh lại ra mấy món mới, hôm trước em nếm thử thấy ngon lắm, sáng mai em mua về cho cô ăn nha?"

"Được rồi." Tiêu Đồng giống như nghĩ tới chuyện gì đó, mỉm cười, "Không ngờ huyện Thượng Dung nhỏ bé này lại là nơi ngọa hổ tàng long, không biết cô ấy tìm đâu ra đầu bếp tay nghề tốt như vậy, mỗi tháng đều có món mới, thực đơn bốn mùa trong năm không hề giống nhau."

"Sư phụ cô không biết à?" Trần Hồi nhìn Tiêu Đồng một cách kỳ lạ.

"Biết cái gì?"

"Các món ăn của họ đều do chính Du Khinh Hàn tự mình chế biến đó."

Tiêu Đồng hơi ngạc nhiên, "Không thể nào."

"Thật đó, hôm bữa em đi tìm chị Khinh Hàn chơi, thấy chị ấy lúi húi nấu ăn đằng sau, có điều nói ra cũng lạ, mấy món đó chị ấy làm ngon thật, nhưng trước giờ em chưa từng thấy nó nằm trong thực đơn của tiệm bọn họ."

Tiêu Đồng quen biết Du Khinh Hàn cũng gần hai mươi năm, người như Du Khinh Hàn mười ngón tay không dính nước mùa xuân, không biết cả cách đổ dầu vào chảo, vậy mà lại nấu ăn? Hơn nữa còn tự mình nghiên cứu ra món mới? Có đánh chết Tiêu Đồng cũng không tin.

Tin cũng được không tin cũng được, thực ra cũng không liên quan tới Tiêu Đồng cho lắm, Du Khinh Hàn đối với Tiêu Đồng mà nói chỉ là hàng xóm, tò mò một chút là được rồi, nàng cũng không phải là người nhiều chuyện, không cần thiết phải giữ chặt lấy Trần Hồi hỏi thăm.

Hôm sau Tiêu Đồng mở cửa hàng, buổi sáng không thấy khách nào, đến giờ ăn trưa, có một em bé mũm mĩm chạy như bay đến cửa tiệm của nàng, giọng nói trong trẻo reo to: "Dì út, Bảo Bảo đến thăm dì nè!"

Tiêu Đồng đang ăn cơm cùng Trần Hồi ở đằng sau, Tiêu Đồng thính tai, vừa nghe thấy âm thanh này, cơm cũng không ăn, đặt đũa xuống vội chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Bảo Bảo đứng ở cửa, ngọt ngào gọi nàng.

"Bảo Bảo của dì tới rồi à?" Tiêu Đồng chạy qua ôm bé, dụi mũi vào gương mặt đỏ bừng nhỏ xíu của bé, Bảo Bảo bị nhột, cười khanh khách không ngừng, Tiêu Đồng cũng cười theo, một lớn một nhỏ cười không ngừng.

Trong video không nhìn ra nhưng thật sự khi gặp mặt, Tiêu Đồng mới phát hiện Bảo Bảo cao lớn hơn rất nhiều so với lần trước nàng trở lại. Bảo Bảo thông minh, cũng lớn nhanh hơn bạn cùng lứa, mới ba tuổi đã cao gần bằng đứa trẻ bốn, năm tuổi, có lẽ chỉ mấy năm nữa thôi, Tiêu Đồng sẽ không thể bế nổi em.

Bảo Bảo ôm cổ Tiêu Đồng cười to, "Bảo Bảo nhớ dì út, mẹ đưa Bảo Bảo đến thăm dì út."

Lúc này Tiêu Đồng mới nhìn thấy Mạc Tịch Nguyên đứng ở cửa, "Chị, chị tới rồi."

"Đúng rồi, chị đứng đây nửa ngày rồi. Có điều trong mắt người nào đó chỉ có Bảo Bảo, làm sao còn thấy được người chị này."

"Dạ dạ da, là lỗi của em, em mời chị ngồi, được chưa?" Tiêu Đồng cười, lấy ghế lại cho Mạc Tịch Nguyên.

Mạc Tịch Nguyên không ngồi xuống ngay, chị nhìn một vòng cửa hàng của Tiêu Đồng, "Chẳng trách em không muốn về Giang Vũ, cửa tiệm làm ăn thế này, cuộc sống lại an nhàn, thoải mái, chẳng bù cho chị mỗi ngày mệt gần chết."

"Em làm sao có thể so sánh với chị, chị là giỏi quá hoá khổ."

"Cái gì mà giỏi quá hoá khổ, bây giờ chị chỉ mong con nhóc này lớn nhanh một chút, chị ném Mạc gia cho nó coi như hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc về hưu, cũng mở một cửa tiệm nhỏ bên cạnh em, thanh tịnh sống qua ngày."

"Được, nhất định em sẽ chờ chị đến."

Hai người đang vừa nói vừa cười, Trần Hồi rửa sạch sẽ bát đũa từ phòng ăn phía sau đi ra, "Sư phụ, sao đang ăn cơm lại..." Nói tới đó cô nhìn thấy một người phụ nữ lạ dẫn theo một đứa bé đẹp đẽ như ngọc tạc, đầu óc xoay chuyển liền biết chắc đây là chị gái của Tiêu Đồng, còn có Bảo Bảo mỗi ngày không ngừng được nhắc đến, nhưng mà chị gái của sư phụ... Bản thân mình nên xưng hô thế nào đây? Sư thúc? Không được không được, quá khó nghe, sư di? Không được, càng khó nghe, còn có cái gì... Sư thái? Không được, nghe còn kỳ cục hơn.

"..." Trần Hồi chịu thua, dường như có gọi cách nào nghe cũng không lọt tai...

"Trần Hồi, để tôi giới thiệu với em, đây là chị của tôi, Mạc Tịch Nguyên."

Mạc Tịch Nguyên cười đưa tay ra với Trần Hồi, "Chào em."

Trần Hồi cứng mặt, cũng máy móc chào lại "Chào chị".

"Sao vậy?" Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt táo bón của Trần Hồi, cảm thấy hơi buồn cười, "Bình thường không phải là biết nói chuyện lắm sao? Sao hôm nay im re vậy? Không phải bởi vì chị tôi quá xinh đẹp đó chứ?"

"Sư phụ..." Trần Hồi nhìn về phía Tiêu Đồng cầu cứu, "Chị của cô, em nên gọi thế nào đây..."

Tiêu Đồng còn chưa kịp trả lời, Bảo Bảo đã nói lanh lảnh: "Em chào chị! Em là Bảo Bảo!"

Tiêu Đồng không nhịn được cười, "Em xem, cháu gái của tôi cũng gọi em là chị rồi, vậy thì em phải gọi chị tôi là dì nha."

"A... A..." Gương mặt Mạc Tịch Nguyên rất trẻ, Trần Hồi a nửa ngày, cái từ dì kia mãi vẫn không nói ra miệng được.

Mạc Tịch Nguyên cũng không làm khó cô, cười giải vây: "Em gọi tên tôi đi, tôi thấy mình vẫn chưa già đến mức để em phải gọi bằng dì đâu."

Lúc này Trần Hồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Hồi mời Mạc Tịch Nguyên ngồi xuống, sau đó đi pha trà cho chị. Tiêu Đồng ngồi nói chuyện cùng Mạc Tịch Nguyên, Bảo Bảo rảnh rỗi sinh nông nổi, đi tới lui sờ đông sờ tây trong cửa hàng. Tiêu Đồng sợ bé bị thương, lấy hết kim, kéo cất đi. Đúng lúc mấy hôm trước Trần Hồi buồn chán có làm một con búp bê vải, Tiêu Đồng đưa cho bé chơi.

Tiêu Đồng trò chuyện với Mạc Tịch Nguyên một lúc thì Du Khinh Hàn đến, cô mang theo một hộp đựng thức ăn, trong hộp đựng mấy món điểm tâm tinh xảo.

"Cô út!" Bảo Bảo vừa thấy Du Khinh Hàn, đặt búp bê vải xuống, chạy nhào vào lòng Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn sợ bé chạy không cẩn thận ngã bị thương, vội vàng để hộp cơm xuống bế em lên, xoay một vòng giữa không trung, đợi Bảo Bảo chơi đủ rồi mới hỏi: "Có nhớ cô út không nè?"

"Có!" Bảo Bảo gật đầu thật mạnh, "Nhớ cô út muốn chết luôn!"

Tiêu Đồng ghen tị, "Bảo Bảo, mới vừa rồi còn nói nhớ dì út đây, con làm dì đau lòng quá."

"À... Này..." Bảo bảo nhìn Tiêu Đồng, lại nhìn sang Du Khinh Hàn, ôm đầu khó xử, "Bảo Bảo nhớ dì út, Bảo Bảo cũng nhớ cô út nữa."

"Vậy Bảo Bảo nhớ ai hơn?" Du Khinh Hàn cố ý trêu chọc bé.

"Bảo Bảo... Bảo Bảo..." Bé gấp đến độ rớt nước mắt, "Bảo bảo đều nhớ mà... Nhớ dì út, cũng nhớ cô út..."

"Được rồi được rồi, cô biết Bảo Bảo ngoan nhất, không khóc không khóc nha..." Du Khinh Hàn vội lau nước mắt dỗ dành bé, "Cô út mang đồ ăn ngon tới mà Bảo Bảo lại khóc, vậy thì cô ăn một mình đây."

Quả nhiên, vừa nói xong câu này, nước mắt trên mặt bé còn chưa khô nhưng cái miệng nhỏ nhắn đã lập tức ngừng khóc, nhìn rất đáng thương, Du Khinh Hàn vừa đau lòng vừa buồn cười.

Mạc Tịch Nguyên dự định đi nghỉ mát cùng Du Khinh Minh, nhưng không yên tâm Bảo Bảo, mới gửi Bảo Bảo ở chỗ Tiêu Đồng mấy ngày. Có Bảo Bảo ở đây, ngày tháng sinh động hơn nhiều. Quan hệ giữa Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn cũng trở nên hoà hợp hơn, hai cô hỏi bé muốn đi đâu, Bảo Bảo không chút suy nghĩ liền trả lời công viên trò chơi. Thế là hai người cùng nhau tìm kiếm công viên phù hợp cho trẻ mầm non. Cuối cùng họ tìm được một công viên ở thành phố lân cận, danh tiếng cũng không tệ, hai người cùng đưa Bảo Bảo đi.

Thành phố lân cận cách đó không xa, lái xe cũng chỉ mất hai tiếng, Tiêu Đồng không có bằng lái nên Du Khinh Hàn lái xe đưa hai người họ. Tiêu Đồng chơi đùa với Bảo Bảo đằng sau, vô tình Du Khinh Hàn liếc mắt vào kính chiếu hậu nhìn thấy, cô cười đến nỗi hai mắt giống như trăng khuyết.

Thật giống một gia đình ba người đang đi chơi.

Họ cố ý tránh đi vào cuối tuần, nhưng người vẫn rất đông, những trò chơi nổi tiếng thì phải xếp hàng. Bảo Bảo thích chơi vòng xoay ngựa gỗ, đòi Tiêu Đồng bế em chơi liên tục hai lần, làm em cười luôn miệng. Tiêu Đồng sợ em chơi nhiều quá sẽ bị cảm nắng, nên sau khi chơi trò tàu hoả liền bế em đi tìm quán ăn ngồi nghỉ.

"Dì út ơi, con muốn ăn kem."

Tiêu Đồng vừa lau mồ hôi cho bé vừa nói: "Bây giờ không được, trời nóng mà lại ăn lạnh, ăn rồi tối con sẽ đau bụng."

"Không đau, không đau, dì út ơi, con muốn ăn kem mà."

"Không được là không được."

Bảo Bảo biết dì út của mình là người không nói hai lời, thế là quay sang xin xỏ Du Khinh Hàn, "Cô út ơi, Bảo Bảo khát, muốn ăn kem."

"Được, cô út mua cho con..."

"Khát thì uống nước." Tiêu Đồng trừng Du Khinh Hàn một cái, "Bây giờ tham ăn nhất định tối nay sẽ đau bụng, cô thử mua cho nó xem."

"Cô út ơi... Cô út tốt nhất..."

Du Khinh Hàn nhìn Bảo Bảo, lại nhìn Tiêu Đồng, sờ mũi, chịu thua, "Bảo Bảo ngoan, nghe lời dì út của con nha." Cô thấy bé không vui, đi tới khẽ nói bên tai bé, "Chờ chút nữa dì út con không để ý, cô dẫn con đi mua kem ăn."

Khuôn mặt nhỏ oan ức của Bảo Bảo lập tức vui hơn hớn, "Dạ, cô út là tốt nhất!"

Có điều đến khi phần ăn trẻ em được mang ra, Bảo Bảo đã vứt chuyện ăn kem ra sau đầu, Hamburger, gà rán, sữa, những thứ Mạc Tịch Nguyên gọi là thực phẩm rác rưởi này bình thường chị không bao giờ cho Bảo Bảo động đến, bây giờ chị không ở đây, còn không biết tranh thủ ăn? Bé vừa ăn vừa không quên dì út, cô út của mình, bé đưa ly sữa mình không thích nhất đến miệng Tiêu Đồng, "Dì út ơi, uống đi."

Sữa trẻ em của quán này quá ngọt, nên Tiêu Đồng chỉ dùng ống hút uống một ngụm, nàng không dám cho Bảo Bảo uống, nhưng bản thân mình cũng không thích uống, thế là để Bảo Bảo đặt trên bàn, "Cái này uống không ngon, chúng ta không uống."

Nhưng Bảo Bảo tuân thủ theo nguyên tắc không lãng phí thức ăn, quay đầu đưa sữa cho Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn một tay nắm tay Bảo Bảo, một tay giữ ống hút hút cạn ly sữa, còn chưa đã thèm liếm liếm môi.

"Cô út, uống ngon không?"

"Ngon lắm." Du Khinh Hàn nở nụ cười tươi như hoa, giống như cả tám đời cô chưa từng được uống sữa bò vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc