KHIẾT PHÍCH

Buổi tối, Trần Lạc nhắn tin trên Wechat cho Cảnh Hành, chỉ có ba chữ: Quyết định rồi.

Lúc đó Cảnh Hành đang tăng ca, di động đặt trên bàn làm việc, cô cảm nhận được rung động, quét mắt nhìn qua màn hình di động, vốn còn đang họp trực tuyến, đúng lúc tới lượt cô lên tiếng, vừa nói được nửa câu liền dừng lại, tim đập như trống, hoàn toàn quên mất mình đang định nói gì.

Máy tính vẫn đang mở, người đại diện phía Tây Âu chờ hơi lâu, tưởng rằng Cảnh Hành đang đi trên đường, thăm dò hỏi một câu: "Chị Cảnh? Còn ở đó không?"

Lúc này Cảnh Hành mới phục hồi tinh thần, vội vàng đáp một tiếng: "Còn." Lại cúi đầu liếc mắt lên văn kiện trước mặt mình, tìm về chủ đề, "Thật xấu hổ, vừa nãy mạng kém quá, chúng ta tiếp tục..."

Chờ họp xong đã sau nửa đêm, Cảnh Hành lái xe về thẳng nhà, nghĩ đến ngày mai gặp được Tiêu Đồng, không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ở nhà trước sau bận rộn sắp xếp.

Cảnh Hành ở bên Tiêu Đồng nhiều năm như vậy, biết Tiêu Đồng có chút bệnh ưa sạch sẽ, đồ trong bệnh viện khẳng định là không hợp ý nàng, thế là xếp quần áo Tiêu Đồng hay mặc ở nhà, áo ngủ, dép bông, còn có khăn mặt, khăn tắm, bàn chải đánh răng các loại, lại nghĩ cơ thể Tiêu Đồng chắc là yếu ớt vô cùng, phải bồi bổ, nhưng trời dần nóng lên, lại không thể đại bổ, thế là lấy sườn trong tủ lạnh ra rã đông, cùng với khoai từ và cẩu kỷ*, đặt trong nồi đất, đổ thêm nước, đun trên lửa nhỏ.

*Cẩu kỷ: tên một vị thuốc Đông y.

Chờ sắp xếp trước sau gần đủ rồi thì trời cũng sắp sáng, Cảnh Hành ngủ hai tiếng, sau khi thức dậy tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, lại trang điểm nhẹ nhàng để nhìn mình có chút tinh thần, mới mang theo đồ cho Tiêu Đồng lái xe đến bệnh viện.

Lúc đến nơi là mười một giờ, cũng gần đến buổi trưa, cô không bấm thang máy lên tầng mười sáu mà đi cùng Trần Lạc, có lẽ trước đó Du Khinh Hàn đã nói với vệ sĩ nên khi họ đi vào phòng bệnh cũng không gặp trở ngại nào.

Tối hôm qua hộ lý tăng liều lượng thuốc an thần cho Tiêu Đồng, vì vậy hôm nay Tiêu Đồng dậy hơi trễ, lúc các cô đến, Tiêu Đồng vừa mới rửa mặt xong, ngồi ở trên giường cho Du Khinh Hàn chải đầu.

Nhìn thấy Cảnh Hành đi vào, Du Khinh Hàn lườm một cái, hừ ra một tiếng khinh thường, nhưng căn bản Cảnh Hành không để ý đến cô.

Cảnh Hành vừa vào cửa, ánh mắt chỉ dán lên người Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng ngơ ngẩn, ngốc ngốc tuỳ ý Du Khinh Hàn làm gì thì làm, như đứa trẻ không có ý thức, Cảnh Hành nhớ lại ngày mình đi, Tiêu Đồng còn đưa cô xuống lầu, khuôn mặt óng ánh rạng rỡ, thần thái sinh động, đã dần lấy lại chút sức sống trong tuyệt vọng. Nhưng hiện tại, viền mắt sâu hoắm, cằm cũng gầy nhọn như có thể đâm người, một cánh tay trắng xám nhỏ gầy lộ ra trong không khí, dường như chỉ cần gập lại là có thể bẻ gãy.

Trước đây chỉ là khô héo, tỉ mỉ tưới nước tẩm bổ, sẽ nhìn thấy mầm non từ từ đâm chồi, còn bây giờ, bị người khác đào bật cả rễ lên, hoàn toàn chặt đứt đường sống của Tiêu Đồng.

Trong khoảnh khắc đó viền mắt Cảnh Hành đỏ lên, mũi chua xót, làm gì còn để ý ganh đua nhất thời với Du Khinh Hàn.

"Tiêu Đồng..." Cô nửa ngồi nửa quỳ bên giường Tiêu Đồng, muốn vuốt ve gương mặt nàng, nhưng chỉ dám nhẹ nhàng chạm thử, không dám có thêm động tác lớn nào, chỉ lo làm mạnh một chút sẽ khiến Tiêu Đồng nát vụn.

"Chị nói ở nhà chờ em về, Tiêu Đồng, chị lừa em." Rốt cuộc Cảnh Hành vẫn rơi xuống một giọt lệ, giọng nói khàn khàn trách cứ, "Chị đó, trước giờ không biết chăm sóc bản thân gì cả, thân thể của chính mình không đáng trân trọng như vậy sao? Có thể mặc sức bị chà đạp như vậy?"

Tiêu Đồng biểu hiện ngờ nghệch, hai mắt không tiêu cự quay về nhìn Cảnh Hành, không có phản ứng.

Du Khinh Hàn nhìn thấy Cảnh Hành ấm ức như vậy, rồi nhìn Tiêu Đồng vẫn không có phản ứng thì có chút hoảng hốt, nhưng đáy lòng lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh trào phúng, "Tôi đã nói rồi, Cảnh tiểu thư đối với Tiêu Đồng vẫn chưa quan trọng đến mức đó, bây giờ cô cũng thấy rồi đó, hiệu quả gì cũng không có, Cảnh tiểu thư không có chuyện gì thì trở về đi, việc của Tiêu Đồng không cần cô bận tâm."

"Sau đó thì sao? Để Tiêu Đồng cho cô, để cô từ từ dằn vặt cô ấy đến chết?"

Du Khinh Hàn bây giờ nghe không nổi chữ "chết", đặc biệt là từ này còn được nói từ miệng Cảnh Hành, cô nghe vào tai như ăn phải thuốc nổ, đùng một cái, hận không thể đánh Cảnh Hành một trận ngay tại phòng bệnh, "Con mẹ nó cô nói hưu nói vượn gì đó? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi cho phép cô tới đây là để gặp mặt Tiêu Đồng, cô còn tưởng được vào ở luôn à? Chỉ cần một câu nói, cả đời này cô cũng đừng mong gặp lại cô ấy!"

Cảnh Hành cắn răng, nhìn bộ mặt hung hăng của Du Khinh Hàn, lại nhìn Tiêu Đồng, hít thở vài hơi mới nhịn xuống được, chỉ là trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ sợ không có ai ngăn cản, hai người này thật sự ở trong phòng bệnh Tiêu Đồng mà túm tóc đánh nhau, đây đang là địa bàn của Du Khinh Hàn, bên ngoài còn một đống vệ sĩ, nếu có đánh nhau, người chịu thiệt chính là Cảnh Hành.

Trần Lạc chính là vì đề phòng tình huống như vậy mới cùng theo vào, vội vã đứng giữa hai người, tằng hắng một cái, nói: "Ầm ĩ cái gì thế? Bệnh tình Tiêu Đồng chuyển xấu thì các người ai chịu nổi trách nhiệm? Muốn ồn ào thì ra ngoài hết cho tôi! Bây giờ bệnh nhân cần nhất là yên tĩnh."

Quả nhiên nhắc đến Tiêu Đồng, hai người lập tức tắt lửa, quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn nhau, Trần Lạc lại ho khan một tiếng, nói với Du Khinh Hàn: "Du tiểu thư, liên quan đến việc thay đổi phác đồ điều trị của Tiêu Đồng, có mấy thứ cần cô xác nhận, có thể làm phiền cô đến văn phòng tôi ngồi một chút không? Chúng ta trao đổi thêm?"

Du Khinh Hàn bất động một hồi mới không tình nguyện gật đầu, "Được rồi.", theo Trần Lạc ra khỏi phòng bệnh.

Chờ Du Khinh Hàn cùng Trần Lạc đều đi hết, Cảnh Hành mới kéo ghế đến ngồi cạnh giường Tiêu Đồng, cầm tay nàng, ngón cái và ngón trỏ vòng quanh cổ tay nàng đo một hồi, "Mất hai cm." Cảnh Hành thấp giọng mắng, "Du Khinh Hàn tên súc sinh này."

Cảnh Hành vừa tự trách vừa hối hận, tại sao lúc trước mình không tỏ thái độ cứng rắn hơn một chút, để Tiêu Đồng cùng đi Hồng Kông với mình? Tuy rằng Tiêu Đồng không muốn có thêm việc nhưng cô ấy tính tình mềm mỏng, nhõng nhẽo năn nỉ mấy lần nhất định sẽ đồng ý, chỉ trách Cảnh Hành không kiên trì, mới khiến mọi chuyện trở thành như bây giờ.

Nhớ tới kẻ đầu sỏ Du Khinh Hàn vậy mà còn có thể hiên ngang dõng dạc như thế, Cảnh Hành liền giận run người, hận không thể bóp chết tươi Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng đang tỉnh táo lại bị cô ta gieo vạ.

Nhưng việc đã đến nước này, Cảnh Hành buộc mình phải nghĩ theo hướng tích cực.

Chí ít, Tiêu Đồng vẫn còn sống, mặc kệ thế nào đi nữa, người còn sống thì còn hy vọng.

Cảnh Hành lau khô nước mắt lên tinh thần, bơm doping cho mình, không thể bỏ cuộc, hiện tại Tiêu Đồng đã từ bỏ rồi, nếu như ngay cả mình cũng bỏ đi, Tiêu Đồng còn có thể dựa vào ai chứ? Lẽ nào dựa Du Khinh Hàn ích kỷ, lòng dạ độc ác kia?

Cảnh Hành là người bình thường, người bình thường có cách sống của người bình thường, có sự quật cường từ trong xương, gặp phải chuyện xấu luôn có thể nghĩ theo hướng tốt, đụng phải chướng ngại cũng có thể tìm cách vượt qua, nói khó nghe chút, là có "Tinh thần A Q"*, Cảnh Hành có thể đi đến ngày hôm nay chính là nhờ dựa vào chút thắng lợi tinh thần đó.

*Tinh thần A Q: A Q chính truyện là truyện vừa duy nhất của nhà văn Lỗ Tấn được đăng tải lần đầu trên "Thần báo phó san" ở Bắc Kinh từ 4 tháng 12 năm 1921 đến 12 tháng 2 năm 1922. Câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, người nổi tiếng vì phép thắng lợi tinh thần.

Không phải như vậy thì còn có thể làm thế nào? Trong thế giới người bình thường chưa từng có hai chữ "Dễ dàng", nếu gặp khó khăn vẫn phải cắn răng xông tới, những kẻ không vượt qua được đều sẽ bị đào thải.

"Tiêu Đồng, em có nấu canh khoai từ hầm xương chị thích ăn nhất nè, chắc là không ngon như chị làm nhưng em đã vớt hết mỡ trên lớp mặt rồi, muối cũng chỉ cho một chút thôi, khẩu vị của chị thanh đam, chắc sẽ ăn được." Cảnh Hành hấp háy mũi, cố gắng cong lên một nụ cười, mở hộp giữ nhiệt của mình ra, canh vẫn còn bốc khói, cô lấy ra chén, múc một muỗng nhỏ, thổi nguội, đưa đến miệng Tiêu Đồng, "Không ăn cơm làm sao được? Dạ dày của chị đã không tốt rồi, để đói bụng, cảm giác đau dạ dày đâu phải chị chưa từng nếm thử, lại bị nữa thì khổ lắm đó."

Mắt Tiêu Đồng nhìn chằm chằm phía trước, Cảnh Hành vẫn đang đưa tay, một bên giơ tay, một bên nhẹ nhàng dỗ Tiêu Đồng mở miệng, thật giống như đang dỗ con nít.

Tiêu Đồng ngây ngốc một lúc, đột nhiên, đồng tử giật giật.

Cảnh Hành không bỏ qua biến hoá nhỏ này, tim thắt lại.

Đôi mắt không có tiêu cự của Tiêu Đồng dần dần từng chút một tụ lại trên mặt Cảnh Hàn.

Tiếp đó, nàng nhẹ nhàng hé miệng, ngậm muỗng vào, nuốt xuống muỗng canh thanh đạm.

"Tiêu... Tiêu Đồng...?"

"A Hành." Nhiều ngày không nói khiến giọng Tiêu Đồng khàn khàn, âm lượng cũng giống như mũi vo ve, nhìn chăm chú vào mắt Cảnh Hành, vặn vẹo khoé môi, cuối cùng cũng tạo ra một độ cong nhỏ bé, "Em đã về rồi."

"Tiêu Đồng..." Lúc này Cảnh Hành thật sự không nhịn được khóc thành tiếng, vừa mừng vừa sợ, canh nóng bắn vào tay, mu bàn tay đỏ một mảng, nhưng cô không cảm thấy nóng chút nào. Cô để chén xuống, ôm chặt lấy Tiêu Đồng, nước mắt rớt hết xuống vai Tiêu Đồng, kích động không nói được lời nào.

"Em biết chị sẽ tốt lên, em biết chị sẽ tốt lên mà..." Những ngày qua Cảnh Hành sống trong sợ hãi, trước đó Trần Lạc đã nhiều lần nói cô phải chuẩn bị tinh thần, nói Tiêu Đồng có thể cả đời không tốt lên được, Cảnh Hành sắp tuyệt vọng đến nơi, lúc này ôm Tiêu Đồng khóc ô ô, hận không thể đem Tiêu Đồng tiến nhập vào trong ngực mình.

Tiêu Đồng cũng giơ cánh tay cứng đờ, phủ kín gân xanh lên, chậm rãi ôm Cảnh Hành.

"Xuỵt..." Giọng nói Tiêu Đồng vang lên bên tai Cảnh Hành mang theo vẻ thần kinh, lại lạnh lẽo quỷ dị, "Nói nhỏ một chút, đừng khóc nữa, em cứ khóc vậy bọn chúng sẽ phát hiện ra chúng ta."

Cảnh Hành nén lại tiếng khóc, hỏi: "Ai?"

"Ma quỷ." Tiêu Đồng rụt đầu lại, "Móng vuốt rất nhọn, hàm răng rất sắc, mắt đỏ lòm, toàn thân đều là gai."

"Tuyệt đối đừng để bọn chúng bắt được, bị chúng đụng tới sẽ chảy máu khắp người, đau lắm, đau làm chị ngủ không được."

"Em nhìn tay chị đi, toàn là máu."

Tiêu Đồng giơ lên cánh tay gầy yếu, năm ngón tay phơi bày dưới ánh sáng rực rỡ của đèn trần pha lê hoa lệ, lộ ra từng mạch máu uốn lượn cùng với lỗ kim chi chít.

"Chị mở mắt đau, nhắm mắt cũng đau, toàn thân đều đau."

"Tiếng của chúng lớn lắm, giống như sét đánh vậy đó, làm tai chị cũng đau luôn, còn chảy ra máu nữa."

"Nhưng mà chị không dám động đậy, chỉ cần nhúc nhích một cái là chúng phát hiện ra ngay."

Tiêu Đồng cười hì hì khoe với Cảnh Hành, "A Hành, em nói xem có phải chị rất thông minh không?"

"Thông minh." Cảnh Hành rơi lệ trên vai Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng của chúng ta là người thông minh nhất thế giới."

"A Hành, em tới cứu chị phải không?" Tiêu Đồng nâng tay lâu bị đau nên buông ra, khoác lên lưng Cảnh Hành, mắt trừng trừng nhìn lên đèn treo.

Nàng cảm thấy mặt trời hôm nay thật sự rất sáng, mình đã lâu rồi không thấy ánh dương rạng rỡ như vậy, vì vậy mà dù mắt bị ánh sáng chiếu vào đau nhói vẫn không nỡ rời đi, chỉ sợ mình vừa quay đi thì không thể nhìn thấy lần nữa.

"Đúng rồi, Tiêu Đồng, em tới cứu chị." Cảnh Hành lau khô nước mắt, nở nụ cười mà vẫn mang theo tiếng nức nở, ngồi lại vào ghế, đổ bỏ chén canh đã nguội, lấy một chén khác, "Ăn cơm trước, ăn no rồi, chúng ta sẽ lén trốn đi."

"Xuỵt..." Tiêu Đồng dựng ngón trỏ trên môi, giảo hoạt cười, "Khẽ thôi, đừng để chúng phát hiện."

"Đúng, khẽ thôi." Cảnh Hành cười với nàng, dỗ nàng uống hết một chén canh.

Các nàng không để ý đến, có một góc rèm cửa sổ bị kéo lên, bên ngoài có một ánh mắt vẫn luôn lặng lẽ nhìn, là Du Khinh Hàn sớm đã nên đi khỏi.

"Thế nào, tôi không lừa cô chứ." Trần Lạc dựa tường đứng phía sau Du Khinh Hàn, giống như đã sớm đoán được chuyện phát sinh trong phòng bệnh, "Bác sĩ khoa tâm thần không phải là ăn phí cơm."

Du Khinh Hàn vẫn đứng bên ngoài, mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra, sắc mặt âm trầm, ánh mắt mờ mịt, nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Trong tích tắc cô hy vọng trong tay mình có một khẩu súng, xuyên qua cửa sổ bắn chết Cảnh Hành, để Cảnh Hành chết trước mặt Tiêu Đồng, chết trong ngực Tiêu Đồng, như vậy Tiêu Đồng ngoại trừ mình ra, không còn nhớ nhung ai khác nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc