*Đồng bệnh tương liên: Người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau.
"Mạc tổng? Sao chị lại đến đây?" Đúng lúc Cảnh Hành đang cho Tiêu Đồng ăn táo, thấy Mạc Tịch Nguyên đi vào có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng có phản ứng, lấy một chiếc ghế tới cho chị ngồi.
Cảnh Hành có cơ duyên gặp gỡ Mạc Tịch Nguyên mấy lần, đều ở các buổi dạ tiệc, cũng từng bắt chuyện với nhau, có thể coi như là quen biết. Nếu như nói Cảnh Hành biết rõ điều gì nhất ở Mạc Tịch Nguyên, thì đó chính là người khiến Du Khinh Hàn nhớ mãi không quên, theo lý thuyết Mạc Tịch Nguyên nên đến thăm Du Khinh Hàn mới đúng, sao lại chủ động ghé thăm Tiêu Đồng? Không biết trong hồ lô bán thuốc gì. Cảnh Hành nghĩ đến đây, trong lòng tăng thêm cảnh giác, chỉ lo Mạc Tịch Nguyên đến gây phiền phức cho Tiêu Đồng.
Mạc Tịch Nguyên là người lớn lên trong tranh đấu gia tộc, công phu được luyện tập bao nhiêu năm, làm sao không thấy được địch ý của Cảnh Hành đối với chị, dù vậy chị cũng không biểu hiện ra điều gì, nhận nước Cảnh Hành đưa cho, cười nói: "Mấy hôm trước có người bạn đem tặng tôi hai cây sâm núi, bình thường tôi không ăn mấy thứ này, cứ để đó thì đúng là phung phí của trời, đúng lúc hôm nay tiện đường đi ngang qua đây nên mang đến cho dì Lưu với dì Triệu nấu cho Tiêu Đồng."
"Cảm ơn ý tốt của Mạc tổng."
"Đừng cứ gọi Mạc tổng suốt như vậy, nghe khó chịu lắm, cô cứ gọi tôi là Tịch Nguyên đi."
"Mạc tổng nói đùa rồi."
Mạc Tịch Nguyên thấy địch ý của Cảnh Hành vẫn chưa tan, cũng không để tâm chuyện xưng hô, thay đổi chủ đề, "Đúng rồi, vừa nãy vào cửa nghe hai người cười cười nói nói, đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Tôi cũng muốn nghe một chút."
"Xem phim hoạt hình, cực kì ấu trĩ, sợ là Mạc tổng sẽ không thích."
Trong lời Cảnh Hành đều là ý tiễn khách, Mạc Tịch Nguyên làm như nghe không hiểu, quay đầu về phía TV hào hứng xem, "Ai nói? Khi tôi còn nhỏ rất thích xem phim hoạt hình, tiếc là không xem được trọn vẹn một bộ nào cả."
"Trong nhà của chị cũng không có TV?" Tiêu Đồng nghe chị nói vậy, có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, liền hỏi một câu.
Nét mặt nàng ngây thơ tự nhiên, không biết có phải do bệnh tình nên Tiêu Đồng như vậy hay không, chỉ là Mạc Tịch Nguyên thấy, càng ngày càng giống như đứa em gái mà mình chưa từng gặp, thế là ôn hòa cười nói: "Đúng vậy, vậy nên chị chỉ có thể xem lén ở nhà người khác."
Cảnh Hành đương nhiên biết Mạc Tịch Nguyên so với Tiêu Đồng là một trời một vực, thế là lời Mạc Tịch Nguyên vào tai Cảnh Hành liền có cảm giác như mỉa mai châm biếm, "Mạc tổng, Tiêu Đồng cần ngủ trưa, công việc của chị cũng bận rộn, chị xem có thể..."
"Tôi thì có công việc bận rộn gì chứ." Mạc Tịch Nguyên cười ha ha hai tiếng, "Hôm nay tôi rảnh phát chán luôn, đang lo không biết tìm ai đi chơi, Tiêu Đồng, chúng ta cùng xem phim hoạt hình được không?"
Lần trước Mạc Tịch Nguyên đến, Tiêu Đồng còn rất ghét chị, nhưng lần này, bởi vì phát hiện chị ấy và mình trải qua tuổi thơ giống nhau, đột nhiên lại có chút thương hại, liền gật đầu nói: "Được rồi." Nàng lại sợ Mạc Tịch Nguyên đổi khách làm chủ, chiếm lấy TV của mình, còn không quên nhắc nhở: "Nhưng mà xem cái gì phải nghe tôi."
"Được, nghe theo em hết."
Tiêu Đồng lập tức vui vẻ ra mặt.
Việc xem phim hoạt hình này nhìn thế nào cũng không giống như chuyện ba người phụ nữ ba mươi tuổi sẽ làm, Cảnh Hành và Mạc Tịch Nguyên mỗi người một suy tư, sự chú ý căn bản không đặt trên TV, chỉ có Tiêu Đồng là xem say sưa ngon lành.
Sau khi một tập kết thúc, Tiêu Đồng không thể chờ đợi bấm đến tập thứ hai, Mạc Tịch Nguyên vờ như lơ đãng hỏi: "Hai hôm trước chị có người bạn từ huyện Thượng Dung về, có đem cho chị ít đặc sản quê, cũng không biết có phải là chính gốc hay không, Tiêu Đồng, chị nghe nói em là người huyện Thượng Dung? Lần sau chị mang tới, em xem thử giúp chị nha?"
"Thượng Dung có thể có loại đặc sản gì chứ?" Mắt Tiêu Đồng vẫn chăm chú nhìn vào TV, miệng cắn táo Cảnh Hành đã gọt vỏ, lầm bầm nói.
"Sao lại không có? Chị nghe nói chỗ đó của em có măng ngon nổi tiếng mà?"
"Người đó lừa chị thôi." Tiêu Đồng bĩu môi, "Ở chỗ bọn tôi không có ai trồng tre trúc thì lấy đâu ra măng."
"Không thể nào! Cậu ấy là bạn chị mười mấy năm rồi! Sao mà gạt chị được chứ? Đúng rồi, cậu ấy cũng học cao trung ở Thượng Dung, à, Tiêu Đồng, hình như em cũng học ở đó phải không?"
Nghe được Thượng Dung cao trung, động tác cắn táo của Tiêu Đồng ngừng một chút, nhưng khôi phục lại rất nhanh, chỉ là không trả lời Mạc Tịch Nguyên nữa, dù cho sau đó Mạc Tịch Nguyên có dẫn dắt đến chủ đề nào thì Tiêu Đồng một chữ cũng không nói.
Chẳng trách Trần Lạc luôn nói không có cách nào, Tiêu Đồng từ chối mở lòng, trừ khi Trần Lạc có thuật đọc tâm, bằng không thì đừng mong dò hỏi ra được chuyện gì.
Nhưng ít nhất cũng chứng minh được một chuyện, quả thật Tiêu Đồng là người Thượng Dung, hồ sơ của nàng cũng bị người khác bóp méo nghiêm trọng, hơn nữa Tiêu Đồng từng học tập tại cao trung Thượng Dung, thấy nàng cảnh giác cao độ khi nhắc đến từ 'Cao trung' như vậy, tám chín phần nguyên nhân sinh bệnh của Tiêu Đồng xuất phát từ nơi đó.
Có địa điểm cụ thể tốt hơn nhiều so với mò kim đáy biển không mục đích, Mạc Tịch Nguyên nghĩ như vậy cảm thấy thoải mái hơn, thế là nhớ tới một chuyện khác, lại hỏi Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, lúc trước em đi học, trong lớp hoặc là trong trường có bạn học nào họ Trần không? Là nữ, cũng tầm tuổi em đó."
"Họ Trần nhiều lắm." Tiêu Đồng nói, "Một nửa người ở Thượng Dung đều họ Trần."
Cảnh Hành nghe xong, cười bổ sung, "Còn một nửa kia họ Lý."
Mạc Tịch Nguyên cũng cười, "Hai người không phải không mang họ Trần cũng không mang họ Lý sao?"
"Hai chúng tôi là gia đình duy nhất ở cả Thượng Dung, tổ tiên tôi không phải người Thượng Dung, năm đó cụ tổ vì sống khổ sở mà đi đến đó, tất nhiên là không giống rồi."
"Tổ tiên Tiêu Đồng cũng là đi chạy nạn?" Mạc Tịch Nguyên hỏi.
"Không phải." Tiêu Đồng nói, "Tôi cùng họ với bà nội tôi."
Cảnh Hành nói, "Sao chưa từng nghe chị nói vậy?"
"Em cũng chưa từng hỏi chị mà."
Cảnh Hành truy hỏi, "Không phải trước đó chị nói tên chị là do mẹ chị đặt sao?"
"Đúng vậy, bà nội nói với chị như vậy." Cuối cùng Tiêu Đồng cũng ăn xong một quả táo, vứt bỏ hột đi.
Cảnh Hành cười lau tay cho nàng, "Sao mẹ chị lại cho chị theo họ bà nội vậy? Lạ quá nha."
"Em mới là lạ đó! Không cho nói mẹ chị như vậy!" Tiêu Đồng hầm hừ quay đầu không để ý tới Cảnh Hành, Cảnh Hành không thể làm gì khác hơn là nhíu mày nhăn trán tỏ vẻ đáng thương.
Hai người họ càng nói càng lạc trôi khỏi chủ đề chính, Mạc Tịch Nguyên không hỏi được thứ mình muốn, cũng không rảnh truy cứu cái gì mà họ mẹ rồi họ bà nội, liền đứng dậy chào tạm biệt, đi ra tiện tay đóng cửa, đem tiếng cười đùa giữ lại bên trong, vừa nhìn lên chợt sửng sốt.
Hóa ra là Du Khinh Hàn đứng ngoài cửa sổ đang nhìn đến ngẩn ngơ, giống như hồn phách đều bay đi mất.
Dù thế nào đi nữa cũng là cô gái Mạc Tịch Nguyên thương yêu từ nhỏ đến lớn, Mạc Tịch Nguyên thấy Du Khinh Hàn hồn bay phách lạc như vậy, mặc dù biết đều đáng đời cô khi làm ra những chuyện ngu xuẩn đó, cũng không nén được cảm giác đau lòng, đi tới an ủi Du Khinh Hàn vài câu. Du Khinh Hàn ngơ ngác, giống như không nghe thấy gì, Mạc Tịch Nguyên còn nhiều việc phải xử lý, không có nhiều thời gian ở đây, đành phải đi trước, trước khi đi còn không quên gọi dì Lưu đến, dặn bà nhớ hầm canh sâm cho Tiêu Đồng ăn, thêm nữa phải chăm sóc cho Tiêu Đồng chu đáo.
Lúc đầu dì Lưu còn nghiêm túc nghe, sau nữa không nhịn được khuyên nhủ: "Tiểu thư của tôi à, từ sáng đến tối cô bận rộn như con quay, còn phải nhớ những chuyện vặt vãnh này, đầu óc có thể lớn bao nhiêu chứ? Có thể chứa được nhiều thứ như vậy sao? Cô cứ không biết tự chăm sóc bản thân làm tôi đau lòng chết mất!"
"Chuyện nào cũng quan trọng hết mà, hơn nữa con đâu có yếu ớt như vậy." Mạc Tịch Nguyên cười nói, "Đúng rồi, gần đây Tiêu Đồng còn phát bệnh không?"
"Tốt lắm rồi tốt lắm rồi, cũng chịu ra ngoài đi tới đi lui, nhưng thỉnh thoảng vẫn hay đờ đẫn, có gọi cũng không tỉnh." Dì Lưu thở dài, "Đứa nhỏ này đúng là số khổ, không biết phải chịu đả kích lớn cỡ nào mới làm bệnh trạng ra nông nỗi này, bữa đó ở trong phòng tắm còn nói với tôi kiếp trước gây nợ cho ai đó, kiếp này phải nhận quả báo."
Câu này không giống như chuyện Tiêu Đồng sẽ nói với người ngoài, Mạc Tịch Nguyên cười trêu chọc, "Tiêu Đồng không giống người sẽ nói chuyện như vậy, đang yên đang lành nói chuyện này với dì làm gì? Chắc là dì lại thêm mắm dặm muối nhiều chuyện phải không?"
"Chuyện nhỏ nhặt này tôi còn phải thêm mắm dặm muối?" Dì Lưu cuống lên, "Hôm đó Tiêu Đồng đang tắm, tôi giúp cô ấy lấy khăn tắm, đúng lúc nhìn thấy vết bớt trên bả vai cô ấy. Cái bớt đó vừa dài vừa đều, trên dưới hai hàng nhìn giống như dấu răng vậy, tôi còn tưởng là ai cắn cô ấy. Cô ấy mới nói với tôi câu đó, nếu không tôi có thể..."
Lời dì Lưu còn chưa nói hết, Mạc Tịch Nguyên đã hít thở không thông, nội tâm dậy sóng.
"Dì nói cái gì?" Mạc Tịch Nguyên như người mất hồn, nắm lấy cánh tay dì Lưu, "Dì nói lại lần nữa!"
Dì Lưu bị phản ứng của Mạc Tịch Nguyên dọa sợ, nói chuyện cũng run rẩy, "Tiểu... Tiểu thư? Tiểu thư cô làm sao vậy? Cô đừng doạ tôi, tôi có bệnh tim..."
"Dì nói trên vai Tiêu Đồng có dấu răng? Ở phía bên nào? Vai trái hay là vai phải?"
"Thì... hình như là vai phải... Tôi cũng không biết đó là dấu răng hay vết bớt, xa quá, còn có hơi nước, không thấy rõ..."
Mạc Tịch Nguyên cảm thấy mình khó thở, nhịp tim cũng nhanh gấp đôi so với bình thường, trái tim muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Tiêu Đồng là người Thượng Dung, vai phải Tiêu Đồng có dấu răng, Tiêu Đồng bằng tuổi với em gái mình...
Nhưng mà không đúng, em gái của mình họ Trần, Tiêu Đồng không phải họ Trần, Tiêu Đồng họ Tiêu.
Nhưng Tiêu Đồng lấy họ bà nội.
Nhưng chính Tiêu Đồng nói, tên là do mẹ đặt, hoàn toàn khác với lời nói của mẹ Mạc Tịch Nguyên... . ngôn tình hài
Hai loại thanh âm mâu thuẫn nhau vang lên trong đầu Mạc Tịch Nguyên, bức Mạc Tịch Nguyên như muốn phát điên, cuối cùng Mạc Tịch Nguyên mới tỉnh táo lại, nếu người đã ở đây, vậy thì có một biện pháp nhanh chóng, chính xác nhất.
Giám định ADN.
Lấy mẫu xét nghiệm thì quá dễ, Mạc Tịch Nguyên đi tìm viện trưởng, để ông ta sắp xếp cho Tiêu Đồng một cuộc kiểm tra định kỳ, trong đó nhất định phải lấy máu, lại để cho bác sĩ riêng của Mạc gia lấy máu của mẹ chị, hai mẫu máu nhanh chóng được đưa đi xét nghiệm.
Nhưng Mạc Tịch Nguyên không dám nói chuyện này với mẹ của mình.
Đã nhiều năm qua, họ cũng trải qua nhiều lần hi vọng rồi thất vọng, lỡ như lần này cũng vậy thì sao? Sức khoẻ mẹ chị không tốt, e sợ không chịu thêm được đả kích của một lần thất vọng nữa.
Huống hồ, nếu như đúng là Tiêu Đồng...
Nếu như mẹ mình thấy tình trạng hiện tại của Tiêu Đồng, ai biết có phải là một dạng đả kích hay không?
Nếu như đúng là Tiêu Đồng... Nếu như đúng là Tiêu Đồng... Chỉ riêng mỗi ý nghĩ này thôi đã khiến lòng Mạc Tịch Nguyên đau xót, nếu như đúng là Tiêu Đồng, vậy thì những năm này em gái chị một thân một mình bên ngoài, đến cùng phải chịu bao nhiêu cay đắng? Đồng thời những khổ đau đó, còn có một phần đóng góp của Mạc Tịch Nguyên.