KHIẾT PHÍCH

Tâm tình Cảnh Hành tuột dốc vì sự tránh né của Tiêu Đồng, Trần Lạc cũng rối bời trong suy nghĩ của chính mình, hai người theo đuổi suy tư của riêng mình nên không khí trong phòng chợt yên tĩnh, mấy phút sau, tiếng chuông điện thoại phá tan sự tĩnh mịch đó.

Điện thoại trong văn phòng Trần Lạc là đường dây nội bộ, chỉ có thể liên lạc riêng trong bệnh viện, Trần Lạc cầm máy lên nói 'Xin chào', không biết là bên kia nói gì, chỉ thấy Trần Lạc cau mày nói: "Tiêu Đồng không ở chỗ tôi."

Việc liên quan đến Tiêu Đồng, tai Cảnh Hành lập tức dựng đứng lên, mắt nhìn chăm chú điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Tiêu Đồng xảy ra chuyện gì?"

Trần Lạc ra hiệu cô đợi chút nữa, mới nói vào trong điện thoại: "Dì Lưu từ từ nói, lần cuối cùng dì nhìn thấy cô ấy là lúc nào?"

Đầu kia điện thoại nghe oang oang, Cảnh Hành đứng rất xa mà còn nghe thấy, tim muốn nhảy lên cổ họng.

Trong điện thoại nghe không rõ ràng, Trần Lạc nói: "Tôi biết rồi, đến ngay." Nói xong để điện thoại xuống, lập tức đi ra ngoài.

Cảnh Hành cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi: "Có phải là chỗ Tiêu Đồng xảy ra chuyện gì không?"

Trần Lạc nói: "Dì Lưu nói không thấy Tiêu Đồng."

"Không thấy? Không phải cô ấy ở bệnh viện sao? Có thể chạy đi đâu được? Hơn nữa bệnh của cô ấy cũng tốt lên nhiều rồi, sao lại vô duyên vô cớ mất tích chứ?" Cảnh Hành lo lắng, đuổi theo Trần Lạc hỏi mấy vấn đề liên tiếp, "Có phải là bệnh Tiêu Đồng lại trở nặng không?" . Truyện Quân Sự

"Hiện tại vẫn chưa xác định là mất tích, đừng nghĩ nhiều, đi xem tình hình trước đã." Trần Lạc bình tĩnh hơn nhiều so với Cảnh Hành, vừa đi vừa an ủi cô, bước đi nhanh chóng ổn định. Có lẽ do cô quá mức trầm tĩnh, khiến Cảnh Hành cũng cảm thấy an tâm hơn, Cảnh Hành tỉnh táo lại hít sâu một hơi, theo Trần Lạc đi về phía phòng bệnh của Tiêu Đồng. Trần Lạc nói rất đúng, bây giờ còn chưa xác định được gì, bản thân mình không thể chỉ vì một câu nói của dì Lưu mà hoảng loạn.

Các cô đi rồi, Tiêu Đồng mới ra khỏi gầm bàn, không dám dừng lại giây nào, vừa ra liền mở cửa sổ, đẩy cửa kính ra bò khỏi văn phòng Trần Lạc.

Không thể đi cửa chính, mọi cửa chính đều gắn camera, mấy người Trần Lạc phát hiện ra không thấy mình, chẳng bao lâu nữa sẽ thông qua đó truy tìm tung tích của mình, bây giờ mà đi bằng đường đó đúng là tự chui đầu vào lưới.

Ngoài cửa sổ văn phòng Trần Lạc là lùm cây cao tầm nửa thân người, đó cũng là góc chết không thể giám sát. Bởi lùm cây này bình thường rất ít người qua lại, vậy nên cũng không ai để ý đến góc chết này, hồi trước Tiêu Đồng cũng là vì không có việc gì làm, vô tình đi ngang qua đây mới phát hiện.

Tiêu Đồng cong người, dùng cả tay chân, dọc theo dưới những góc cây mà tầm camera không quay được bò ra con đường nhỏ bên ngoài. Bây giờ nàng không kịp nghĩ gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý muốn trốn khỏi nơi quỷ quái này.

Ý thức Tiêu Đồng chưa bao giờ tỉnh táo như hiện tại, nàng vật vờ ở Viện 2 mấy tháng cũng không phải là tự nguyện. Việc tản bộ hàng ngày đã làm nàng trở nên hết sức quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, thậm chí trong đầu nàng đã vẽ ra được tuyến đường tránh khỏi tầm giám sát của tất cả camera.

Tiêu Đồng tứ cố vô thân, trước đây nàng còn có thể tin tưởng Cảnh Hành, nhưng bây giờ với nàng mà nói, Cảnh Hành cũng không thể tin nữa.

Thì ra Cảnh Hành vẫn luôn biết bí mật của nàng, thì ra lúc đó Cảnh Hành có mặt ở đó, thì ra mình vốn không cần phải trải qua đoạn ký ức ác mộng như vậy.

Không thể tin ai được, trên đời này làm gì có người tốt với mày, bọn họ chỉ đang chờ đợi thời khắc này, chờ lúc sự đề phòng của mày yếu ớt nhất, đem lột trần mày ra trình diễn, để mày đứng giữa ánh dương sáng chói cho người khác vây xem, sau khi thoả mãn hết tất cả sự hiếu kỳ lẫn thương hại, không chừng còn giả mù sa mưa nặn ra mấy giọt nước mắt.

Lúc trước Tiêu Đồng chỉ nghĩ, giá như có ai đó giữ lấy nàng, kéo nàng lên từ vách núi cheo leo.

Vậy mà những người nàng nghĩ có thể kéo mình lên, lại chỉ đứng trên vách núi nhìn nàng, chờ đến thời điểm nàng leo lên được, lại tìm cơ hội cho nàng một đạp rớt xuống.

Hiện tại, rốt cuộc Tiêu Đồng cảm thấy mình đã nhìn rõ chân tướng, thế nên né tránh tầm mắt mọi người, không thể dựa vào ai cả.

Đến cuối cùng, chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có mình mới có thể cứu mình.

...

Khi Cảnh Hành và Trần Lạc chạy tới được phòng bệnh của Tiêu Đồng, dì Lưu và dì Triệu đã cuống đến độ xoay mòng mòng, thấy hai người đi vào giống như thấy cứu tinh, vội chạy đến, "Bác sĩ Trần, Cảnh tiểu thư, chuyện này... phải làm sao bây giờ?"

"Hai dì đừng vội, từ từ nói, hôm nay Tiêu Đồng gặp ai, đi đâu, lúc nào thì hai dì phát hiện cô ấy mất tích?"

"Có thể không vội được sao? Tiểu thư giao Tiêu Đồng cho bọn tôi chăm sóc, luôn miệng dặn dò phải chăm sóc cô ấy thật tốt, phải kĩ càng chu đáo, bây giờ... Bây giờ không thấy người, bọn tôi biết nói chuyện với tiểu thư thế nào đây!" Dì Lưu quýnh quáng đến độ không thở nổi, suýt chút nữa ngất đi, may có dì Triệu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, ấn vào nhân trung để bà tình lại.

Dì Lưu ngồi dựa vào ghế yếu ớt nói: "Bác sĩ Trần, ngài phải giúp bọn tôi, nhất định phải tìm được Tiêu Đồng, ngài nói đứa nhỏ này, ra ngoài cũng không nói với người ta một tiếng, đúng là làm tôi lo chết!"

"Trời ơi giờ là lúc nào rồi! Bà cũng đừng nói những lời vô ích đó nữa!" Dì Triệu đẩy bà ra, nói với Trần Lạc, "Bác sĩ Trần, sáng nay là tôi chăm sóc Tiêu Đồng, mới sáng sớm tinh thần cô ấy đã không tốt, ăn cũng ít hơn bình thường. Sau khi ăn xong nói muốn đi dạo, tôi muốn đi với cô ấy, kết quả là cô ấy không chịu, tôi đành phải đi giặt quần áo. Tới trưa thì gọi điện nói cô ấy về ăn cơm, cô ấy nói đang ở chỗ ngài, ai ngờ lúc nãy tôi gọi điện thoại cho ngài, ngài nói cô ấy không có ở đó. Tôi với bà Lưu suy nghĩ, lúc này mới thấy sai sai, vừa xong thì ngài đã tới đây rồi."

Cảnh Hành cướp lời hỏi: "Vậy cô ấy có nói mình đi đâu không?"

"Không có, nếu cô ấy nói bọn tôi còn có thể cuống lên như vậy sao!"

"Hai người đi tìm chưa?"

"Tìm rồi, đều tìm hết rồi, nhà vệ sinh, vườn hoa, phòng đọc sách, nơi nào có thể tìm đều tìm hết, nhưng không thấy người đâu cả!"

Cảnh Hành nghe thấy cũng bắt đầu sốt ruột, quay đầu hỏi Trần Lạc, "Làm sao bây giờ?"

"Camera giám sát." Trần Lạc xoay người rời khỏi, "Ở Viện 2 chỗ nào cũng có camera, miễn là Tiêu Đồng còn ở bệnh viện thì nhất định có thể tìm được."

Cảnh Hành đi theo Trần Lạc tới phòng quản lý, hình ảnh cả trăm camera của Viện 2 quay được đều tập trung ở đây, nếu xem hết từng cái thì không biết đến bao giờ. Trần Lạc trực tiếp nói người quản lý cho xem hình ảnh ở cửa phòng bệnh của Tiêu Đồng đầu tiên, tìm dọc theo con đường Tiêu Đồng đã đi, cuối cùng Trần Lạc phát hiện Tiêu Đồng đi vào phòng làm việc của mình.

Nhìn thời gian, Tiêu Đồng vào trước Trần Lạc, nhưng mãi cho đến khi các cô đi ra cũng không thấy Tiêu Đồng ra khỏi văn phòng. Nói cách khác, hoặc là Tiêu Đồng đã tìm đường khác để trốn trước khi các cô vào, hoặc là Tiêu Đồng vẫn trốn ở trong, nghe được tất cả mọi chuyện hai người đã nói.

"Tiêu Đồng vẫn ở văn phòng của cậu? Sao chúng ta không thấy..." Cảnh Hành nói được nửa câu, chợt nhận ra, "Cô ấy có thể vẫn trốn ở trong đó? Nhưng sao cô ấy phải làm vậy?"

Trần Lạc không nói lời nào.

Cô nhớ tới tập văn kiện trên mặt bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lập tức chạy đến phòng làm việc của mình, bước chân bây giờ gấp gáp hơn nhiều, cũng rối loạn hơn, thậm chí có hơi thô lỗ đẩy những người đang chặn đường trước mặt mình, Cảnh Hành liều mạng chạy theo, suýt chút nữa không đuổi kịp cô.

"Trần Lạc, đến cùng là Tiêu Đồng bị làm sao? Có phải cậu có chuyện giấu mình không?"

Nhưng Trần Lạc không trả lời cô câu nào, chỉ lo vùi đầu xông về phía trước.

Chờ đến lúc cô đẩy mạnh cửa phòng làm việc của mình, trong phòng đã trống không. Trần Lạc bước nhanh tới cửa sổ, cửa sổ đang đóng nhưng không khoá. Trần Lạc nhớ hôm qua mình có khoá cửa, sáng nay vẫn chưa mở ra, cửa này chỉ có thể mở ra từ bên trong, bên ngoài không mở được. Cô mở cửa sổ, cúi người nhìn xuống chân tường phía dưới cửa, chỗ lùm cây có vết chân người giẫm lên.

"Tiêu Đồng chạy đi từ chỗ này." Trần Lạc nói.

"Chạy? Tại sao cô ấy lại muốn chạy?" Cảnh Hành kích động hỏi, "Trần Lạc, có phải có chuyện gì cậu không nói cho mình không?"

"Chuyện này nói sau đi, việc cấp bách hiện tại là đi tìm Tiêu Đồng." Nét mặt Trần Lạc nghiêm túc, "A Hành, cậu tin mình đi, trạng thái tinh thần của Tiêu Đồng bây giờ rất tệ."

Tất nhiên là Cảnh Hành tin cô, ngoài cô ra thì còn có thể tin ai? Cảnh Hành không hiểu tại sao, rõ ràng Tiêu Đồng đang tốt lên, sao bây giờ đột nhiên Trần Lạc lại nói với cô, trạng thái tinh thần của Tiêu Đồng rất tệ?

Cảnh Hành hoang mang, cô lo lắng không biết hiện giờ Tiêu Đồng đang ở đâu, lại cảm thấy mình chưa từng thật sự đến gần được Tiêu Đồng, không hiểu gì về Tiêu Đồng cả, cô cảm thấy thật sự chán ngán, thất vọng.

Dì Lưu, dì Triệu không dám chậm trễ, vội vàng nói tin Tiêu Đồng mất tích với Mạc Tịch Nguyên, Mạc Tịch Nguyên tức tốc đem theo người chạy tới rồi lập tức phong toả tất cả lối ra khỏi Viện 2, tiến hành tìm kiếm trong khuôn viên bệnh viện, đến tối vẫn không thu hoạch được gì như cũ.

"Tìm tiếp." Mạc Tịch Nguyên lạnh mặt nói, "Bệnh viện lớn như vậy, em ấy chỉ có hai chân, đi được bao xa chứ? Phải đào ba tấc đất cũng phải tìm được người."

Tim Cảnh Hành cứ giật thon thót, cô nghe thấy không tìm được người nên đứng ngồi không yên, thở dài, lại bất đắc dĩ bật cười, "Từ khi cô ấy bệnh, tôi vẫn xem cô ấy là trẻ con mà chăm sóc, nhưng lại quên mất, cô ấy là một tên thông minh chết tiệt."

Quả thực Tiêu Đồng là người thông minh, đầu óc nàng đặc biệt bình tĩnh khi tỉnh táo, khi bản thân biết được không thể dựa vào ai.

Mạc Tịch Nguyên mang người tìm kiếm khắp trong ngoài bệnh viện, Tiêu Đồng lúc này đã yên vị trong xe rác của bệnh viện, lặng yên không một tiếng động được chở đi ra ngoài.

Tránh tai mắt của mọi người cũng không khó, từ lùm cây đi đến ngọn núi phía sau, trên đường rất yên tĩnh, Tiêu Đồng vì muốn thuận lợi chạy trốn, sau khi nhảy ra khỏi văn phòng Trần Lạc, thuận tay lấy một cây kéo để gần cửa sổ trong một căn phòng khác. Tóc nàng quá dài nên khi bò ra khỏi lùm cây đã bị cành cây vướng mấy lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ. Thế là nàng cầm cây kéo vớ được, thành thạo cắt phăng mái tóc dài, cắt ngắn như chó táp, ném hết vào thùng rác. Nàng cũng vứt luôn cả áo khoác lông cừu mặc khi ra ngoài, trên người chỉ còn lại bộ quần áo bệnh nhân cùng với khẩu trang, đi dọc theo con đường bằng phẳng sau núi. Ở bệnh viện này người tinh thần không bình thường nhiều lắm, thế là nàng nghênh ngang đi ra ngoài không ai nghi ngờ.

Phía sau núi là nơi tập kết rác thải trong bệnh viện, mỗi sáng đúng giờ có xe rác đến xử lý, Tiêu Đồng lẫn vào trong một đống rác ra khỏi bệnh viện, sau đó lại mang theo một thân đầy mùi hôi thối đi ra từ bãi rác, nàng đi trên đường như kẻ ăn mày, người người đều sợ tránh không kịp, không ai dám nhìn thẳng vào nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc