KHIẾT PHÍCH

Du Khinh Hàn ôm Tiêu Đồng nằm trên giường, bóng đêm yên tĩnh, cô ngủ thật say, còn Tiêu Đồng thì nhìn chằm chằm đèn ngủ, mắt tê dại đau xót, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Sự việc ban ngày lặp lại trong đầu khiến lòng Tiêu Đồng chợt hoảng hốt, sau đó, những hình ảnh từ trong ký ức nối tiếp nhau hiện lên trước mắt, từ khi nàng mới quen biết Du Khinh Hàn, đến từng đoạn thời gian bên nhau, tất cả đều là ký ức hạnh phúc. Lúc trước Tiêu Đồng luôn cảm thấy những ký ức này thật đẹp, nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ cảm thấy chúng giống như một bộ phim thần tượng, không chút chân thực.

Những cái được gọi là lãng mạn, thật giả tạo, tình yêu sẽ làm người ta giả tạo như vậy sao?

Âm thanh của ký ức không ngừng lào xào bên tai nàng, làm Tiêu Đồng ngủ không yên, hơn nữa phòng khách và nhà bếp bị Du Khinh Hàn tàn phá không còn hình thù gì vẫn đang đung đưa trước mắt nàng. Tiêu Đồng thực sự chịu không nổi nữa, hơn nửa đêm bò dậy quét dọn vệ sinh, xoạt xoạt rửa chén, thu dọn kệ bếp, sau khi lau nhà bếp sạch bong như mới thì trời cũng gần sáng.

Tiêu Đồng xoa xoa lên những giọt mồ hôi không ngừng rơi trên trán, như không biết mệt mỏi, lại bắt đầu dọn dẹp phòng khách, đem tất cả rác rưởi rơi đầy bàn đầy đất mà Du Khinh Hàn tạo ra dọn sạch sẽ, ngồi lên ghế sofa thở một hơi, lại mang ra một thùng nước, cầm theo một chiếc khăn trắng sạch không một vết bụi đi lau nhà. Nàng không thích dùng cây lau nhà, cảm thấy món đồ đó không sạch sẽ, tình nguyện nằm trên mặt đất lau từng góc nhỏ —— Tiêu Đồng không chịu nổi việc trên sàn nhà có chút tro bụi nào, chỉ ước gì sàn nhà có thể bóng như gương để soi rõ mặt người.

Du Khinh Hàn tối hôm qua đi ngủ sớm, lại bởi vì cùng Tiêu Đồng ầm ĩ một trận, một ngày không ăn thứ gì, sáng sớm hôm nay thức dậy sớm, ngáp một cái ra khỏi phòng ngủ. Bước ra cửa nhìn thấy Tiêu Đồng nằm trên mặt đất đang cẩn thận từng li từng tí lau nhà, bờ mông nhấc cao, theo từng động tác lau mà uốn qua uốn lại. Bình thường trước khi Du Khinh Hàn thức dậy Tiêu Đồng đã thu dọn nhà cửa sạch sành sanh, Du Khinh Hàn chưa từng thấy dáng vẻ lau dọn của Tiêu Đồng, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu là mông của Tiêu Đồng thật tròn, cô không nhịn được ý nghĩ muốn tiến đến sờ một chút.

Ý nghĩ này đương nhiên không thực hiện được, tính cảnh giác của Tiêu Đồng rất cao, Du Khinh Hàn vừa bước ra bước thứ nhất, nàng đã phát hiện, bất thình lình xoay người, ánh mắt dữ tợn nhìn Du Khinh Hàn, giống như Du Khinh Hàn gần thêm một bước nữa nàng sẽ ôm nhau cùng chết với Du Khinh Hàn.

Tiêu Đồng khi ở bên Du Khinh Hàn lúc nào cũng ngoan như cún con, lúc muốn sờ thì ngoắc ngoắc tay, người kia hận không thể le lưỡi chạy như bay đến, đưa đầu trước mặt cho Du Khinh Hàn sờ, đã rất lâu Tiêu Đồng không lộ ra ánh mắt như thế. Du Khinh Hàn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Tiêu Đồng cũng là chuyện của hơn mười năm trước, bây giờ lần thứ hai đối diện với ánh mắt như vậy, tự nhiên có cảm giác dựng tóc gáy.

Thật giống như... giống như chính mình vĩnh viễn bị ngăn lại bên ngoài thế giới của Tiêu Đồng, trở thành một kẻ xa lạ khiến Tiêu Đồng đề cao cảnh giác.

"Sao lại thức dậy sớm vậy?" Tiêu Đồng không biết được diễn biến tâm lý phức tạp trong lòng Du Khinh Hàn, chỉ là ý thức được mình nhìn Du Khinh Hàn tựa như không đúng lắm, nhanh chóng cúi đầu lấy lý do giặt khăn lau nhà, rời khỏi tầm mắt của Du Khinh Hàn, lấy lại nét mặt tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Đồng không đề cập tới chuyện ngày hôm qua, Du Khinh Hàn hiển nhiên cũng thức thời không nhắc lại, chỉ đi tới bên cạnh Tiêu Đồng, ngồi xổm đỡ Tiêu Đồng dậy: "Không phải vừa mới xuất viện sao, sao sáng sớm lại đi dọn nhà, muốn làm mình mệt mỏi rồi bệnh thêm mới vui phải không? Mau đứng lên."

Tiêu Đồng theo bản năng rụt cùi chỏ lại, vừa vặn né tránh cánh tay Du Khinh đưa tới. Ý tốt của Du Khinh Hàn bị từ chối, nét mặt đã có vẻ thiếu kiên nhẫn, đang định nổi giận chợt nhớ đến chuyện hôm qua, cố gắng nín nhịn, vuốt mũi gượng cười hai tiếng. Cánh tay Tiêu Đồng vừa thu lại cũng phát hiện bản thân phản ứng hơi quá, liếc nhìn Du Khinh Hàn, không được tự nhiên quay mặt đi, "Em... Em không cố ý, Hàn đói bụng không, em đi làm bữa sáng."

Sự lạnh nhạt của Tiêu Đồng đối với Du Khinh Hàn ngày hôm nay có vẻ hơi khác thường, trước giờ cô được Tiêu Đồng chiều chuộng quen rồi, lập tức mất hứng, "Tiêu Đồng em có ý gì?"

"Cái gì mà có ý gì?" Tiêu Đồng vốn là đã đứng lên, chuẩn bị đi vào nhà bếp, không hiểu sao lại bị Du Khinh Hàn chỉ trích, quay đầu lại khó hiểu hỏi, "Hàn nói gì đó?"

"Em còn không ngại hỏi tôi? Hôm nay em uống lộn thuốc à? Hôm qua tôi đã nói xin lỗi với em rồi, em còn muốn thế nào nữa? Chơi trò giận dỗi thú vị lắm à?"

"Em không muốn thế nào hết." Tiêu Đồng đã hai buổi tối không một giấc ngủ ngon, hai mắt đều đau nhức, còn có chút ù tai, trong tai ong ong không ngừng, không có sức cùng Du Khinh Hàn cãi nhau, xoa xoa huyệt thái dương nói: "Khinh Hàn, sáng muốn ăn gì? Mì vằn thắn được không?"

Nàng nghiêng người quay về hướng Du Khinh Hàn, tựa ở cửa phòng bếp, tóc dùng một cây trâm tùy ý bới lên, vừa vặn đứng ở nơi ngược sáng, nàng lại chỉ một chiếc T-shirt rộng phủ xuống đùi, cổ áo hờ hững buông lơi trên chiếc cổ đang được ánh mặt trời rọi vào, tựa như phát sáng.

Du Khinh Hàn đã nhiều năm không chú ý nên không biết Tiêu Đồng có một góc nghiêng xinh đẹp như vậy, cô tựa hồ lại tìm được cảm giác xao động với Tiêu Đồng như những ngày xưa cũ, nhất thời ánh mắt đắm đuối, bỗng dưng có ham muốn tiến đến hôn lên chiếc cổ kia. Cô bị chính ý nghĩ của mình doạ sợ run người, chớp chớp mắt, tằng hắng một cái che đi hoảng hốt trong lòng, "Được, ăn mì vằn thắn đi."

Tiêu Đồng không nhìn ra cảm xúc trong lòng Du Khinh Hàn, gật gù, mở tủ lạnh lấy ra gói mì vằn thắn đã làm trước đó, làm cho Du Khinh Hàn một bát.

Mì vằn thắn làm xong, Tiêu Đồng cầm chén bưng đến trước mặt Du Khinh liền muốn đi phòng tắm rửa mặt thay quần áo, Du Khinh Hàn đột nhiên hỏi: "Sao chỉ làm một bát? Em không ăn?"

"Em không đói bụng."

"Không ăn làm sao được, ngồi đây, cùng ăn với tôi." Vì chuyện ngày hôm qua, thái độ của Du Khinh Hàn đối với Tiêu Đồng tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút quan tâm, kéo tay Tiêu Đồng để nàng ngồi bên cạnh mình, nhìn nàng cười nói: "Ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon."

Tiêu Đồng nửa ngày không có động tác, Du Khinh Hàn cũng không tức giận, nhanh chóng cầm muỗng, múc một muỗng nhỏ đưa đến miệng Tiêu Đồng, kiên nhẫn như đang dỗ trẻ con, "Tiêu Đồng nghe lời, há miệng nào, máy bay đến rồi..."

Tiêu Đồng bất động, chiếc muỗng Du Khinh Hàn đưa đến cũng ngừng lại bên miệng nàng. Du Khinh Hàn cười híp mắt không chút tức giận, giằng co nửa ngày, Tiêu Đồng không muốn mọi chuyện trở nên khó coi, không thể làm gì khác là há miệng ăn vào, nhai nuốt một chút mang tính tượng trưng, tâm tình Du Khinh Hàn khá hơn nhiều, nét cười trên mặt cũng tăng thêm, chờ mong hỏi nàng: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Tiêu Đồng gật gù, "Ăn ngon."

Du Khinh Hàn lập tức càng vui vẻ.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, mì vằn thắn là Tiêu Đồng tự tay làm, cũng tự tay nấu, thậm chí là tự tay bưng đến bàn ăn, ăn có ngon hay không thì liên quan gì đến Du Khinh Hàn? Nhưng Tiêu Đồng trả lời một câu ăn ngon, Du Khinh Hàn liền cảm thấy mình công to bằng trời.

"Ăn một muỗng nữa nha?"

"Không ăn đâu, sáng nay em còn có hẹn phỏng vấn, bây giờ không chuẩn bị đi sẽ trễ." Tiêu Đồng đứng lên, cầm chiếc muỗng trên tay Du Khinh Hàn, "Để em đổi cái khác."

Du Khinh Hàn tự thấy mình đã hoàn thành nghĩa vụ, không chối từ nữa, để mặc cho Tiêu Đồng đem chiếc muỗng khác đến, cô thật sự đói bụng, xì xụp hai hơi đem bát mì ăn sạch sẽ, không còn một giọt nước, mới tựa ở trên ghế sofa, lau miệng khen: "Tiêu Đồng, tay nghề của em thật tốt, đầu bếp ở Du gia nấu ăn cũng không ngon bằng em."

Tiêu Đồng cười cười, dọn dẹp bát đũa trên bàn đi rửa sạch, lau khô, đặt vào đúng chỗ, lại lau qua một lần khiến nhà bếp nhìn như chưa từng sử dụng, mới đi vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi đóng lại cửa phòng tắm, rốt cục không nhịn được nôn ra chút mì vằn thắn ăn lúc nãy cùng dịch vị, nàng rửa mặt, lại quét dọn phòng tắm sạch sẽ như chưa từng có gì phát sinh.

Du Khinh Hàn không biết, sáng sớm trước khi Tiêu Đồng rửa mặt sẽ không ăn được bất cứ cái gì, ăn gì đều sẽ nôn ra hết.

Nàng ghét bẩn.

Tật xấu này lúc trước không có —— đương nhiên, khi còn bé trong nhà Tiêu Đồng vô cùng túng quẫn, đừng nói bẩn, ngay cả hạt cơm rơi xuống đất lăn ba vòng vẫn có thể nhặt lên ăn mà mặt không đổi sắc. Đây là tật xấu rất lâu sau đó mới nhiễm phải, khi đó Du Khinh Hàn đã không còn quá quan tâm đến Tiêu Đồng, không biết cũng bình thường.

Thường ngày, Du Khinh Hàn qua đêm ở nhà Tiêu Đồng như ở trọ, trời vừa sáng liền không thấy bóng người, nhưng hôm nay là ngoại lệ, Tiêu Đồng ở trong phòng tắm nửa ngày mới đi ra, Du Khinh Hàn vẫn còn ở lại, hơn nữa còn mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.

Tiêu Đồng ngẩn ra, "Sao Hàn còn chưa đi?"

"Hôm nay cũng không bận gì, tôi đưa em đến công ty."

"Không cần, một lúc nữa Cảnh Hành tới đón em..." Nói đến đây, Tiêu Đồng nhớ ra Du Khinh Hàn không quen biết Cảnh Hành, lại giới thiệu một lần, "Cảnh Hành là quản lý của em."

"Ồ." Du Khinh Hàn gật gù tỏ vẻ đã biết, lại nói: "Tôi đưa em đi."

"..." Tiêu Đồng bất đắc dĩ, "Khinh Hàn, hôm nay làm sao vậy?"

Du Khinh Hàn hơi ngây người.

Bây giờ cô mới ý thức được, bản thân mình hôm nay đối xử với Tiêu Đồng tựa hồ quá ân cần. Du Khinh Hàn đã sớm muốn vứt bỏ Tiêu Đồng, không nên đối tốt với nàng như thế.

Có lẽ do lúc sáng nhìn thấy chiếc cổ thon dài của Tiêu Đồng quá đẹp đẽ, đẹp đẽ đến mức Du Khinh Hàn có chút không nỡ. Cũng có thể là Du Khinh Hàn bởi vì chuyện ngày hôm qua có chút hổ thẹn, không nhịn được muốn bồi thường Tiêu Đồng.

Cuối cùng Tiêu Đồng vẫn không kháng cự được sự kiên trì của Du Khinh Hàn, bị Du Khinh Hàn đưa đến công ty.

Lúc xuống dưới lầu, Cảnh Hành đã đứng trước cửa chờ Tiêu Đồng, nhìn thấy Tiêu Đồng vui vẻ định đưa tay chào hỏi, nhưng sau đó lại thấy Du Khinh Hàn bước ra từ phía sau Tiêu Đồng, cánh tay đang vẫy khựng lại trên không trung, mặt cũng lạnh xuống, nhàn nhạt nói một tiếng "Du tổng".

Vốn là Du Khinh Hàn định lái xe của mình đưa Tiêu Đồng, nhưng bởi vì Tiêu Đồng muốn cùng Cảnh Hành trao đổi trước về buổi phỏng vấn, không thể làm gì khác hơn là lên xe riêng công ty cấp cho Tiêu Đồng.

Chiếc kia xe rất rộng rãi, ba người ngồi chung ở phía sau cũng không chật chội, lên xe Cảnh Hành vẫn cùng Tiêu Đồng bàn bạc về lịch trình, buổi sáng có mấy phóng viên muốn phỏng vấn về bộ sưu tập, buổi chiều dự họp báo công bố thương hiệu thời trang cao cấp, buổi tối còn có hẹn với đài truyền hình tham gia hoạt động nào đó... Lịch trình dày đặc, giống như Tiêu Đồng không phải nhà thiết kế thời trang, mà là một minh tinh đang trên đỉnh cao danh vọng.

Du Khinh Hàn ngồi một bên nghe các nàng nói chuyện công việc, không nói lời nào, hơi khó chịu, xưa nay cô luôn là trung tâm của mọi cuộc xã giao, đặc biệt là thời điểm ở bên Tiêu Đồng, bây giờ đột nhiên bị lạnh nhạt, mặt chảy dài xuống, mắt hơi híp lại, căm giận ngó sang Tiêu Đồng, muốn để Tiêu Đồng phát hiện ra sự bất mãn của mình, sau đó tới dỗ dành, vỗ về mình.

Nhưng Tiêu Đồng chỉ lo nghe Cảnh Hành sắp xếp hành trình, giống như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Du Khinh Hàn. Du Khinh Hàn không vui, vô cùng bực bội, đột nhiên bắt lấy tay trái của Tiêu Đồng vẫn để bên cạnh cô, ngón trỏ nhẹ nhàng cào cào vào lòng bàn tay nàng.

Tiêu Đồng chợt cứng người lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn rốt cuộc cũng làm Tiêu Đồng để ý, vô cùng hả dạ, hất cằm lên đối diện với Tiêu Đồng, khóe miệng khẽ nhếch, mặt không biến sắc lại gãi gãi vào lòng bàn tay Tiêu Đồng.

Cảnh Hành vẫn ở bên cạnh nhắc nhở Tiêu Đồng những thứ cần để ý, nhưng Tiêu Đồng một chữ cũng không nghe lọt, sự chú ý hoàn toàn tập trung ở lòng bàn tay mình, mỗi một động tác của Du Khinh Hàn tại nơi không gian chật hẹp này bị phóng đại lên cực hạn, hơn nữa bên trong ánh mắt cô tràn đầy dụ hoặc, Tiêu Đồng căng thẳng đến ngừng thở, một chút cử động cũng không dám, chỉ lo Cảnh Hành phát hiện ra chuyện gì.

Du Khinh Hàn càng làm càng nghiện, ngón tay theo lòng bàn tay Tiêu Đồng bò đến cổ tay của nàng, rồi lại từ cổ tay từng chút từng chút một nhích lên trên, mặt Tiêu Đồng dần đỏ ửng, Du Khinh Hàn thực hiện được trò đùa dai, xấu xa nở nụ cười, giả vờ kinh ngạc nói: "Tiêu Đồng, sao mặt em đỏ vậy? Không thoải mái sao?"

Cảnh Hành cũng chú ý tới nét đỏ ửng không bình thường trên mặt Tiêu Đồng, giơ tay sờ sờ trán nàng, "Tiêu Đồng, sao mặt chị lại nóng như vậy? Có phải là không thoải mái không? Nếu không huỷ bỏ cuộc phỏng vấn hôm nay đi, em nói tài xế đưa chị đi bệnh viện."

"Không... Không cần!" Tiêu Đồng vội vàng nói, nàng muốn rút tay mình về, lại càng bị Du Khinh Hàn nắm chặt hơn, không thể làm gì khác hơn là giả vờ bình tĩnh, "A Hành, chị không có chuyện gì, em nói tiếp đi."

Cảnh Hành đầy mặt nghi ngờ, chỉ là không hỏi thêm nữa, tiếp tục cùng Tiêu Đồng bàn thảo công việc.

Đường đến công ty mỗi ngày đều quen thuộc, Tiêu Đồng nhắm mắt cũng có thể đi tới, chỉ là ngày hôm nay đặc biệt quanh co vòng vèo, tay nằm trong tay Du Khinh Hàn, chịu đựng sự trêu đùa của cô, mãi đến khi xe ngừng lại ở cửa công ty, mặt Tiêu Đồng vẫn còn đỏ.

Sau khi xuống xe, Du Khinh Hàn cố ý kéo Tiêu Đồng đi chậm lại phía sau, để Cảnh Hành đi trước. Lúc này Du Khinh Hàn mới buông tay Tiêu Đồng ra, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Tan làm về nhà sớm một chút, tôi chờ em." Nói xong còn khẽ cười một tiếng, tim Tiêu Đồng bị chấn động mà đập thình thịch.

Tiêu Đồng không hiểu Du Khinh Hàn muốn làm trò gì, nhưng nàng vẫn không nhịn được động lòng.

Tối hôm qua vừa làm tốt tư tưởng với bản thân, mất cả một buổi tối nghiến răng nghiến lợi ra quyết định, ngày hôm nay chỉ vì một chút dịu dàng của Du Khinh Hàn mà phòng tuyến tan vỡ, thậm chí Tiêu Đồng còn đối với Du Khinh Hàn sinh ra một hi vọng không thực. Bên nhau đã lâu như vậy, sao có thể nói chia tay liền chia tay, nếu như còn có thể cứu vãn, ai lại không muốn cứu vãn chứ. Huống hồ, ngoại trừ Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng cũng không còn ai nữa.

Du Khinh Hàn kỳ thực cũng không có ý nghĩ gì khác, cô chỉ vô tình bị góc nghiêng thần thánh của Tiêu Đồng làm nổi lên một chút hứng thú, hơn nữa còn có một chút cảm giác có lỗi đối với Tiêu Đồng, thế là cảm thấy, có thể cùng Tiêu Đồng chung đụng được thêm một chút thời gian nữa. Dù sao Tiêu Đồng làm cơm ăn rất ngon, còn giỏi làm việc nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc